Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 54: Chương 54: Tiểu kiều thê (13)




“Khuyên, đến ăn cơm thôi!!!” Diệm Bân xách làn váy tung tăng chạy vào. Hắn làm nữ nhân còn tốt hơn Bộ Khuyên nhiều. Cánh môi phớt hồng trơn bóng, tóc vấn gọn gàng, phía trên búi tóc còn cài một cây trâm ngọc bích.

Mái tóc đen dài của Bộ Khuyên chỉ tùy tiện thả. Dù ở thế giới nào đi chăng nữa thì cô vẫn như vậy, tóc lúc nào cũng được thả. Nếu cần thiết liền lấy sợi dây buộc lên đơn giản. Một nửa thả, một nửa buộc, tuy hơi lộn xộn nhưng lại thể hiện ra sự phóng khoáng khác biệt.

Đây chỉ là cô chống chế. Sự thật chính là cô lười. Đến vận pháp chỉnh tóc cô cũng không muốn làm. Cảm thấy thật phí thời gian, để dành thời gian đó đọc sách thì tốt hơn. Mặc dù thật sự mà nói thì nó chẳng tốn thời gian chút nào. Nói đơn giản lại chính là cô không thích.

Bộ Khuyên gấp lại quyển sách, mắt hơi hướng lên nhìn hắn một chút rồi lại cụp xuống.

Diệm Bân chạy đến gần, hắn nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cô chằm chằm, cánh môi hồng khẽ mấp máy: “Ăn cơm! Ta làm món nàng thích.”

“Ta là Thần, không cần ngày nào cũng ăn.” Bộ Khuyên đẩy gương mặt đang áp sát mình ra. Đầu Diệm Bân bị đẩy lệch đi, hắn xoa xoa cái gáy đau nhức.

“Nàng nói ăn là để thưởng thức, không phải để no.”

“Ồ! Ngươi nhớ rất kĩ.” Bộ Khuyên làm ra vẻ ngạc nhiên.

“Đương nhiên! Mọi thứ về nàng ta đều tìm hiểu và nhớ rất kĩ.” Diệm Bân đưa ra bàn tay mềm mại làm động tác xoay tròn rồi dùng lực nắm lại. Mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Bộ Khuyên thử hỏi: “Ngươi nói ta sẽ bước chân nào ra cửa trước?”

Diệm Bân nhăn đôi mày đẹp, nàng đây là đang làm khó hắn: “Ta bảo chân trái thì nàng sẽ bước chân phải. Câu này làm gì có đáp án.”

“Vậy ngươi nói chân gì?” Bộ Khuyên mặc kệ lời càm ràm của hắn mà hỏi lại lần nữa.

“Chân phải.”

Bộ Khuyên chậm rãi đứng dậy, cô không đáp lại hắn, chỉ cười qua loa ý muốn ám chỉ hắn là một kẻ ngốc. Cô cầm lấy sợi dây mỏng, mang nửa phần tóc buộc lên. Một loạt động tác diễn ra vô cùng đẹp mắt. Bộ Khuyên chỉnh lại trang phục, xếp gọn sách trên bàn. Khi xoay người lại thì vẫn thấy hắn đứng nhìn cô chằm chằm.

“Nhìn ta làm gì? Đến phòng ăn trước đi, ta ra ngay!”

Diệm Bân cười đáp giòn tan: “Được thôi! Nàng nhanh chút đó.” Nói xong hắn liền xách làn váy chạy ra khỏi phòng, cửa cũng quên đóng.

Bộ Khuyên lắc đầu, vậy mà hắn nói tìm hiểu mọi thứ về cô rồi nhớ rất kĩ. Cửa cũng không thèm đóng cho cô.

“Cầu Cầu, bên nam nữ chính đã tiến đến giai đoạn nào rồi?” Bộ Khuyên vừa sắp xếp lại đống đồ trên bàn vừa hỏi hệ thống nhà mình.

▮Hai người đã đến giai đoạn cảm nắng đối phương rồi, hiện tại nữ phụ Thiên Hiệu Nan đang ra sức cản trở. Chắc trong thời gian ngắn sẽ có những hiểu lầm, hiểu lầm được giải quyết thì họ sẽ nhanh chóng tiến đến giai đoạn yêu đương.▮ Cầu Cầu thông qua tìm hiểu mà báo cáo.

“Còn nam phụ và nữ chính?”

▮Nam phụ bắt đầu tiếp cận nữ chính, hắn đã không thuần túy bị thu hút như nguyên gốc, hắn biết trong người nữ chính có lực lượng mà Ma vương để lại.▮

“Được rồi! Mọi việc cứ để diễn ra như vậy đi.”

Cầu Cầu nghiêm chỉnh chấp hành: ▮Vâng, Cầu Cầu đã rõ, có việc gì Cầu Cầu sẽ báo lại với ngài!▮

Bộ Khuyên tùy tiện gật đầu, trước khi Ma tộc xuất thế cô cần tìm một nơi cho Thần nhân trú ngụ. Tốt nhất nên tránh xa sự kiện phức tạp này một chút. Còn phải là nơi có linh khí dồi dào thích hợp để tu luyện và tạo kết giới.

Đến lúc xảy ra hỗn chiến cô chỉ cần đóng cửa không ra. Kẻ nào không may lọt vào thì cứ thế giết.

Bộ Khuyên từ tốn đi đến cửa, đột nhiên cô đứng sựng lại mà không báo trước. Cô nhìn xuống nền nhà một cách chăm chú, những đám khói mây lặng lẽ lan tỏa bám lấy vạt áo trắng mềm mại.

Cầu Cầu không hiểu chủ nhân nhà nó dự định làm gì?

Sau một hồi ngây người, Bộ Khuyên nâng lên chân phải rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Cô thong thả bước tiếp tiến về phía phòng ăn.

✮✮✯✯✯

Có lẽ thời gian của bọn họ ở nơi này là dài nhất. Cứ quanh đi quẩn lại liền hết năm hết tháng. Bốn mùa hoa đào đều nở rộ, những cánh hoa bị gió mát thổi bay lả tả. Vô số đám mây hồng phiêu đãng, sắc trời lúc nào cũng có màu cam nhàn nhạt.

Dưới tán cây đào lớn nhất đặt một bộ bàn ghế đá nguyên khối. Tuy chỉ được chạm khắc đơn sơ không cầu kỳ nhưng vẫn đủ đẹp mắt. Một nam một nữ ngồi gần nhau, khung cảnh vô cùng hòa hợp.

Diệm Bân đang bóc quýt, Bộ Khuyên thì chú tâm đọc sách. Hắn rất thuần thục đưa múi mà mình vừa bóc sạch đến bên miệng cô.

Bộ Khuyên theo quán tính hả miệng, vị ngọt ngọt chua chua làm mày cô hơi chau lại một chút, rất nhanh liền giãn ra.

Thấy như vậy nên Diệm Bân mò trong đĩa trái cây lựa lấy quả khác. Lần này hắn thử trước, không ngọt thì sẽ bỏ qua một bên.

Đến trái thứ sáu mới thử được vị ngọt thanh, cũng không có chút chua hay chát nào. Hắn vui vẻ đưa đến bên miệng cô lần nữa.

Lần này Bộ Khuyên vội tránh ra, cô cuốn quyển sách lại rồi gõ nhẹ lên đầu hắn: “Ăn thì ăn đi, chua ngọt gì mà ăn chả được. Ngươi đang phí phạm của trời đó.”

Cô mang trái quýt mất một múi nhét vào miệng hắn. Sau lại lấy trái khác bỏ vào miệng mình. Cô còn kéo bàn tay đang cầm múi quýt của hắn mà đưa lên miệng.

“Cứ tùy tiện một chút là được. Không phải thứ gì ngọt mới là ngon.”

Diệm Bân gật đầu như gà mổ thóc mà nhai nhai. Hắn bị chua đến rùng mình. Cô sao có thể nhét cho hắn đúng trái chua nhất cơ chứ?

Bộ Khuyên rất muốn cười vào mặt hắn. Đây gọi là nhân phẩm kém. Ăn ở như thế nào mới bị như vậy. Cô chỉ là tùy tiện chọn một trong sáu trái đã được bóc ra mà thôi.

Phù Ngưng đi từ hành lang bên kia qua, vừa đến gần liền khom người hành lễ: “Tham kiến Thần quân. Tham kiến Thần hậu.”

Bộ Khuyên thu lại vẻ muốn cười, cô hờ hững nhìn xuống, ưu nhã miễn lễ cho hắn: “Được rồi, có việc gì thì cứ nói, ta đang nghe.”

Phù Ngưng cung kính bẩm báo: “Bên phía Thiên tộc gửi cho ngài một bái thiếp. Mời ngài và Thần hậu dự lễ sắc phong Thái tử phi... Thần quân còn nói, nếu ngài không đi thì chính là không nể mặt Thiên tộc.”

Thần chủ đã từ chối hơn một trăm cái bái thiếp. Đừng nói là Thiên tộc nhìn không nổi, đến Phù Ngưng còn thấy ngượng khi từ chối người ta mãi như thế. Hắn rất mong lần này không phải đi từ chối nữa.

Bộ Khuyên không trả lời vội, cô nhìn sang Diệm Bân, giao tiếp bằng ánh mắt.

Diệm Bân thấy cô nhìn mình liền hiểu ý, hắn không phiền cô phải lên tiếng mà nói luôn một thể: “Ngươi gửi lời đến Thiên quân, ta và Thần chủ sẽ đến dự đúng giờ. Mong lúc đó Thiên quân đừng để xảy ra sơ xuất gì.”

Phù Ngưng vui mừng ra mặt, hắn rất muốn chạy đi báo lại với người của Thiên tộc liền ngay lập tức. Lần này không phải thấy vẻ mặt khó coi của tiểu Tiên truyền lời.

Phù Ngưng vẫn khom lưng như lúc đến: “Phù Ngưng sẽ truyền lời cho Thiên quân. Thần xin cáo lui.”

Đợi cho hắn đi xa rồi Bộ Khuyên mới lên tiếng: “Ở nơi đó nguy hiểm như vậy, ngươi đi làm gì?”

“Có nàng bảo vệ ta, nguy hiểm sao có thể ghé thăm?”

Bộ Khuyên ngoắc ngoắc miệng: “Ta có nói sẽ bảo vệ ngươi bao giờ?” Cô còn không phải cái bảo tiêu đâu.

Hắn lại được đà làm nũng: “Nàng không bảo vệ ta thì bọn họ sẽ ức hiếp ta, đến lúc đó ta sẽ bị thương, mà thân thể này bị thương người đau lòng sẽ là nàng đó.” Diệm Bân nói xong còn không quên chớp chớp mắt.

“Ha...ha...ha...” Cô cười vô cùng gượng ép, giả vờ bình tĩnh mà nhìn vào sách. Quyển sách bị cầm ngược nhưng Bộ Khuyên không phát hiện. Điều này chứng minh cô không thật sự xem.

Diệm Bân nhịn không được mà cười phá lên, âm thanh lanh lảnh của nữ tử vang dội trong buổi chiều tà.

Hắn không ngờ nàng cũng có lúc bị chọc giận đến lơ ngơ thế này. Hắn cười càng lúc càng lớn, bụng có chút đau. Đến khi ngừng cười thì mới sực nhớ ra nàng vẫn đang ngồi trước mặt.

Bộ Khuyên nhìn hắn với ánh mắt lạnh đến đóng băng. Cô không thèm chớp mắt một chút nào, như sắp xé thịt hắn đến nơi vậy.

Trong đầu Bộ Khuyên có hai luồng suy nghĩ. Nên cắt cổ tốt hơn hay là phanh thây tốt hơn?

Diệm Bân rụt cổ, vội vàng đứng dậy nói nhảm hai câu rồi chạy mất dạng. Trước khi nàng tức giận mà đánh hắn thì chạy là thượng sách.

Xung quanh nhanh chóng trở về dáng vẻ yên ắng vốn có. Bộ Khuyên đặt quyển sách lên bàn, cô thu lại khuôn mặt đằng đằng sát khí của mình, từ không gian lấy ra một cái hộp.

Cái hộp gỗ trông vô cùng bình thường.

Nắp hộp được mở ra, bên trong là cây trâm sắc đỏ. Đây chính là cây trâm ngày đó cô mua ở buổi đấu giá của thế giới trước.

Trâm Bỉ Ngạn mang theo tình yêu đau thương của thiếu nữ. Nàng ta mãi mãi cũng không thể ở bên người mình yêu. Mãi mãi chỉ có thể nhớ nhung qua các đoạn hình ảnh còn lưu lại trong tâm trí.

Cây trâm này là một nguyên liệu chính chế tạo nên “Tình Dược”

Tình Dược không phải đồ vật giúp nam nữ giao hoan. Đừng nghe đến hai chữ “tình dược” liền có ý nghĩ đen tối. Nó có khả năng cao hơn việc ngủ nhiều, nó khiến đối tượng bị hạ Tình Dược phải yêu người hạ dược. Nhưng không phải ai cũng sử dụng được?

Đối với người có tố chất tâm lý cao thì Tình Dược vô tác dụng.

Một lọ tình dược nhỏ đã được 700 điểm công đức rồi.

Bộ Khuyên đang suy nghĩ có nên chế ra mười lọ để lấy 7000 điểm công đức hay làm một thứ gì khác đặc biệt so với những thứ cô chế tạo trước đây.

Đột nhiên trong đầu cô lóe lên vài ý tưởng. Bộ Khuyên mỉm cười làm Cầu Cầu đang quan sát qua màn hình hệ thống khẽ rùng mình.

Chủ nhân của nó sắp nghĩ là cái loại đồ quái quỷ gì nữa đây?

Hết dung dịch uống vào liền xinh đẹp, vật nguyền rủa, nhẫn kết tâm, các loại thuốc cho các ngành nghề và nghiệp vụ. Tình dược, độc dược, tất cả đều chung một điểm đó là đắt. Thứ hai là kì dị không đúng với lẽ thường.

“Cầu Cầu!”

Cầu Cầu cảm thấy có điều chẳng lành: ▮Chủ nhân ngài đừng có chủ ý gì xấu nha!▮

Bộ Khuyên làm ra vẻ mặt vô tội: “Đâu có, ta chỉ là muốn thăm hỏi một chút. Có phải ở trung tâm Thiên điện có một viên Thiên Linh đan không?”

▮Đúng là có thật!... Ngài định làm gì?▮

“Ta muốn làm chút đồ có thể chơi trong thời gian dài!” Bộ Khuyên cười cười mang trâm Bỉ Ngạn vứt lại vào không gian. Chính xác là vứt đi không thương tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.