Diệm Bân lục lọi trong túi áo tìm ra cây trâm, nhẹ nhàng mơn trớn. Ngọc sắc đỏ trong khung cảnh này càng đặc biệt sáng.
Hôm qua là thứ này cứu mạng hắn, cũng là thứ này làm nàng bị thương.
Diệm Bân ngồi ở một bên, đang ngắm nghía cây trâm thì hắn làm ra động tác. Cây trâm kia đâm xuống lòng bàn tay trái của hắn, vết thương nhanh chóng rỉ máu. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy máu bị hút vào, sau đó vết thương chưa kịp làm gì đã trở về hiện trạng ban đầu.
Cây trâm này nhận chủ, nhận chủ thì không được phép làm tổn thương chủ của mình.
Diệm Bân vô lực dựa vào giường, cánh tay của Bộ Khuyên nằm nơi đó đập vào mắt hắn. Lúc này hắn lại không dám nắm, chỉ im lặng nhìn.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm lấy. Hắn nhẹ nhàng áp môi lên cánh tay trắng đến mức thấy cả gân xanh kia.
“Xin lỗi, làm nàng bị thương, là lỗi của ta.”
Bộ Khuyên hôn mê bao lâu, Diệm Bân cũng ngồi đó bấy lâu.
Ly Liên có khuyên nhủ thế nào cũng không được.
Nó chỉ có thể mắng hắn cố chấp, đến vết thương còn chưa lành sẹo Diệm Bân cũng không cho xem.
Diệm Bân vẫn ngồi như cũ, cả cơ thể đều nặng nề vô lực. Đôi mắt hằn lên tơ máu, đã nhiều ngày hắn còn chưa ngủ. Hắn sợ ngủ rồi sẽ không bao giờ thấy nàng nữa.
Linh hồn của hắn càng ngày càng yếu.
Chỉ cần một tác động dù mạnh hay nhẹ thì nó sẽ vĩnh viễn biến mất.
Bộ Khuyên không hiểu sao lại hôn mê lâu như vậy. Cô vẫn an tĩnh nằm đó mặc kệ sự đời.
Diệm Bân cứ trong chốc lát liền nhô đầu lên nhìn, xem người trên giường có mở mắt hay không.
Ly Liên đẩy cửa phòng đi vào, trên tay là khay thức ăn nóng hổi, khói nóng lượn lờ tạo thành những hình thù mặc sức người tưởng tượng.
Diệm Bân chỉ yếu ớt nhìn qua, đôi mắt không hề có tiêu cự. Hắn nhanh chóng dời mắt đi, tất cả lực chú ý đều chuyển dời lên người trên giường.
Ly Liên nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thần hậu, ngài cũng nên ăn chút gì đi. Nếu ngài có việc gì thì Thần chủ sẽ đau lòng, đến lúc ngài ấy tỉnh lại còn phải chăm sóc ngược lại ngài.”
Diệm Bân như nghe vào tai, đưa tay nhận lấy thức ăn. Hắn chậm rãi nhai, mắt vẫn không ngừng nhìn lên giường.
Ly Liên thở dài muốn tiến lên xem thử.
Diệm Bân cũng không ngăn cản.
Hắn có thể học tất cả lại không thể chẩn mạch, hắn không tập trung được, vì vậy không thể xem bệnh.
Đối với tình trạng của Bộ Khuyên hắn cũng vô năng.
Ly Liên chưa đến gần đã bị một bức tường vô hình ngăn trở. Nó phải dừng lại, lặng lẽ quan sát.
Cái này... Kết giới cấp cao.
Ly Liên lắc đầu kêu khổ. Chủ nhân phòng bị như vậy, dù bị thương còn có thể tạo ra kết giới trước khi hôn mê phòng người đến gần.
Kết giới này lại chỉ thừa nhận một mình Thần hậu.
Ly Liên từ bỏ ý định, ngồi lại bàn chờ Diệm Bân ăn xong.
Hắn chỉ ăn một ít, dù vậy Ly Liên cũng vui lắm rồi. Dỗ mãi mới chịu ăn.
Diệm Bân sau khi ăn xong lại ngồi thẫn thờ bên giường. Hắn cảm thấy có chút buồn ngủ. Mí mắt nặng trĩu không nâng lên được, cuối cùng cũng không chịu nổi mà nhắm mắt.
Ly Liên cũng không di chuyển hắn đi đâu, mang đến chăn và gối nâng đầu hắn lên rồi đắp chăn cho hắn.
Nó dự tính xem vết thương chưa lành của Diệm Bân nhưng suy nghĩ lại, cứ để Thần chủ tỉnh lại tồi tính.
Lượng thuốc ngủ kia khá lớn, Diệm Bân ngủ liền hai ngày.
Hắn mở mắt, đầu như bị một cái búa giáng mạnh xuống, đau đến mơ hồ.
Hắn giật mình muốn ngồi dậy, bả vai bị người giữ lại.
“Ngủ tiếp đi. Mắt ngươi đen sì sì rồi.”
Giọng nói có vài phần trầm vang lên bên tai, chữ này dính vào chữ kia, nghe qua giống như đang ngái ngủ mà nói chuyện.
Diệm Bân không thể xoay người, vừa liếc mắt qua liền thấy Bộ Khuyên. Cô vẫn nhắm mắt, được một lúc lại mở hé hé nhìn hắn rồi ngủ tiếp.
Cô tỉnh rồi.
Trong đầu Diệm Bân vang lên ba chữ này. Hắn không có vui mừng nhảy cẫng, chỉ thở dài như trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Bộ Khuyên kéo hắn gần hơn, cằm tì lên vai hắn, nhỏ giọng nói:
“Ta chỉ ngủ thôi, ngươi cần gì ngược đãi bản thân như vậy?”
Mấy ngày liền không ăn không ngủ, phải để đánh thuốc mê mới chịu ngủ.
Ly Liên sau khi đánh thuốc mê xong liền tự nguyện lĩnh phạt quét tước một tuần.
Khổ ngươi khổ cả người khác. Không thể làm người bớt lo được mà.
“Xin lỗi, ta làm nàng bị thương.” Diệm Bân thành thật xin lỗi, còn có vài phần khẩn cầu xin nàng tha thứ.
“Được rồi, ta nhận lời xin lỗi.” Lời xin lỗi khi ngươi dám mang đến phiền phức cho ta. Một ngày còn ở cạnh ngươi thì luôn có kẻ dễ dàng nắm được tin tức của ta.
Ta thật khổ!
Tên chết tiệt kia mà để ta bắt được thì xong đời.
Diệm Bân cười, muốn chủ động ôm lấy Bộ Khuyên nhưng lại ngập ngừng. Tay hắn dừng ở đó, rất lâu cũng không hạ xuống.
Bô Khuyên nhìn thấy liền kéo tay hắn qua, nhét hắn vào trong lồng ngực của mình. Vết thương ở ngực cô còn ẩn ẩn đau, nhưng mà không thể nào đẩy người ra được, đành bất lực nói:
“Ngủ đi. Ta buồn ngủ lắm.”
Diệm Bân mang sự hoảng sợ bao ngày qua giấu vào trong giấc ngủ.
Khi con người càng cận kề với cái chết càng lo mất.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Bộ Khuyên đợi hắn ngủ mới mở mắt nhìn, trong đôi mắt sáng kia mang theo chút dịu dàng mà ngay cả cô cũng không phát hiện.
Người này xuất hiện chiếm lấy một góc trong cuộc sống của cô.
Gieo một mầm hoa rồi từ từ nở rộ.
Cô tuyệt đối sẽ không để đóa hoa này tàn.