Cảm nhận được sự mịn màng của mỹ nhân này, cả người Cổ Tư Đạo càng nóng lên.
Đàn bà nhát gan như vậy rất dễ kiểm soát.
“Báo quan? Lão thái gia của huyện An Bình có quen biết với ta, chủ bộ Huyện nha là thúc của ta… Một cô nương xinh đẹp, lại chẳng có chỗ dựa như ngươi, có báo quan… cũng chỉ làm xấu thanh danh của ngươi thôi.”
“Chi bằng đi theo ta.”
Có men rượu trong người, Cổ Tư Đạo nói năng ngông cuồng hơn, trước khi ra tay, gã đã điều tra lai lịch của Diêu Tĩnh rồi.
Diêu Tĩnh mồ côi, không cha không mẹ, nên Cổ Tư Đạo mới dán làm chuyện cưỡng bức này.
Môi Diêu Tĩnh tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Mẫu thân nói không sai, thư sinh cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì.
Trong người Cổ Tư Đạo đang nóng hừng hực, mặc dù khuôn mặt nàng bôi than đen với bùn vàng che lấp dung mạo, nhưng gã đã từng nhìn thấy được gương mặt thật của nàng, việc nguỵ trang bây giờ chỉ làm cho gã cảm thấy kích thích hơn mà thôi. Quá mê người!
Đột nhiên!
Có tiếng bước chân rầm rập vọng đến.
Có một tiếng “bịch” vang lên, là tiếng của bàn ghế bị đạp đổ.
Bàn bị lật tung, mấy cái bát sứ rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh.
Cổ Tư Đạo và Diêu Tĩnh đều sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy hai tên thị vệ vạm vỡ, hung dữ đang đạp đổ bàn ghế.
Đằng sau hai tên thị vệ, một vị công tử y phục trắng chậm rãi bước ra, vẻ mặt lạnh lùng, u ám.
La Hồng có chút phiền muộn.
CMN!
Chẳng thể nào ngờ được, đi chọc ghẹo cô nương nhà lành… cũng bị chen ngang!
“Bà chủ quán đậu hoa này lôi thôi, bẩn thỉu như vậy… Làm sao tên này lại ra tay được! Xin ngươi đó, chú ý tố chất một chút có được không!”
Tâm trạng của La Hồng cực kém.
Suy cho cùng thì, kế hoạch bùa bỡn cô nương bị người khác phá hoại, tâm trạng sao mà tốt được.
Hai tên thị vệ đang hung hãn cũng phải sững sờ, tình huống này… đương nhiên là vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Bà chủ quán đậu hoa này có mị lực gì mà lại bị người ta đoạt mất cơ hội đùa bỡn trước thế này?
“Tiếp tục.”
“Tiếp tục đi!”
Sắc mặt La Hồng lạnh lùng, khoác áo choàng trắng, giơ tay lên chỉ thẳng.
“Vâng.” Hai tên thị vệ lạnh lùng đáp.
Rầm rầm!
Tên thị vệ mặt sẹo đá vào băng ghế, khiến băng ghế văng ra xa, đập xuống đất thật mạnh, cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
La Hồng khoác trên mình áo choàng dài, hai tay vắt chéo lên ngực, giữ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn mà một kẻ phản diện cần có.
Hai tên thị vệ thân hình vạm vỡ, cao lớn, đầy vẻ uy hiếp, bày ra tư thế của kẻ tới cướp bóc.
Sự tình phát triển không theo dự tính khiến Cổ Tư Đạo bối rối.
Như một thau nước lạnh hất lên làm dập tắt lửa dục vọng trong người gã.
Những người này là ai?
Đến vì Diêu Tĩnh ư?
Gã đã cố tình điều tra lai lịch của Diêu Tĩnh, nữ nhân này từ đất khách lưu lạc đến huyện An Bình, tứ cố vô thân.
Cổ Tư Đạo vốn bị thu hút bởi nhan sắc mỹ lệ của Diêu Tĩnh, gã muốn ép Diêu Tĩnh phải phục tùng theo gã ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới là có người đến gây phiền phức cho gã.
Hai tên thị vệ hung tợn từng bước bước vào, khí thế đùng đùng hung dữ, khiến cho Cổ Tư Đạo đang chìm trong men rượu cũng phải tỉnh táo lại.
“Các ngươi là ai?” Cổ Tư Đạo cất giọng the thé.
Hai tên thị vệ không thèm đếm xỉa đến gã, cũng chẳng thèm đáp lại, cứ tiếp tục thực hiện theo mệnh lệnh của La Hồng giao trước đó, hoành đao lập mã, giống như hai bức tường cao to, vây chặt trước sau Cổ Tư Đạo.
Cổ Tư Đạo ngẩng đầu lên nhìn hai tên thị vệ, nhất thời có chút bối rối.
Gã nhắm mắt lại, rồi bất ngờ phóng về một hướng, đâm vào lồng ngực kiên cố như tường gạch của tên thị vệ rồi bị đẩy bật về.
Vẻ mặt của hai tên thị vệ vô cảm nhớ lại lời của La Hồng, trên mặt nở nụ cười nham hiểm: “Hì hì…”
Khuôn mặt dữ tặng kèm với nụ cười vô lại thế này, quả thật khiến người khác kinh hãi.
Bọn họ vừa cười, vừa liếc mắt nhìn Cổ Tư Đạo trước mặt một cách trần trụi.
Đối với một tên có thân hình vừa gầy yếu, xấu xí như Cổ Tư Đạo này, bọn họ khinh thường cực kỳ.
Giữa ban ngày ban mặt, lại dám chọc ghẹo cô nương nhà lành ngay trên đường…
Thật đúng là rác rưởi!
Cổ Tư Đạo toát mồ hôi lạnh. Đúng là thiên đạo luân hồi mà, gã vừa mới đùa giỡn Diêu Tĩnh, hiện giờ… lại đến lượt gã bị đùa giỡn.
Lúc này Diêu Tĩnh cũng cảm thấy vô cùng bối rối, nàng bị hai tên thị vệ ép ra ngoài…
Đằng xa, La Hồng khoác áo choàng trắng, hai tay vắt lên ngực, ánh mắt u sầu.
Diêu Tĩnh cảm thấy vị công tử trắng trẻo soái khí trước mặt này hơi quen mắt, rồi chợt nhớ tới vị khách ăn mặc lôi thôi chỉ ăn mấy bát đậu hoa còn đòi ghi sổ nợ kia.
“Người nợ tiền lần trước, là ngươi!”
Diêu Tĩnh kinh hỉ, hai mắt đột nhiên sáng lên, như gió xuân tháng ba.
La Hồng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của nữ nhân, nhìn cô chủ quán đậu hoa đáng thương đang khẽ mấp mấy môi, khẽ vuốt cằm.
Diêu Tĩnh thấy La Hồng đáp lại, trong lòng tự nhiên yên tâm lạ thường.
“Các ngươi cút ngay! Đây là huyện mà thúc ta cai quản.” Cổ Tư Đạo thét lên the thé.
Quán đậu hoa tuy ngày thường ít khách nhưng động tĩnh nãy giờ cũng đã khiến người đi đường xung quanh chú ý, có điều, chẳng ai dám bước vào.
Cổ Tư Đạo nhìn xuyên qua hai tên thị vệ thấy được La Hồng đứng đằng sau.
Gã nhận ra La Hồng ngay lập tức, đây không phải là “Lạc Hồng công tử” nổi tiếng hòa nhã ở huyện An Bình hay sao?
“Lạc Hồng công tử.”
“Chúng ta đều là thư sinh, là đồng môn! Có chuyện gì từ từ nói.” Cổ Tư Đạo nói lớn.
Hy vọng La Hồng chừa cho gã chút thể diện.
Mà La Hồng vừa nghe thấy giọng nói của Cổ Tư Đạo, tiền tức tới mức tái cả mặt.
“Lạc Hồng? Ngươi mới là Lạc Hồng, cả nhà ngươi mới là Lạc Hồng.”
“Người đâu, đánh hắn cho ta!” La Hồng khoác áo choàng dài, tức giận đến mức cả nói cũng hổn hển.
Đánh loại người không biết xấu hổ đi đùa bỡn đi cô nương nhà lành như Cổ Tư Đạo thì trong tâm La Hồng chẳng hề có chút áy náy nào.
Hai tên thị vệ vừa nghe lệnh, liền thẳng tay triển khai quyền đấm, cước đá, chẳng hề nương tay.
Đương nhiên, họ ra tay cũng biết giữ chừng mực, sẽ không đến mức đánh chết người.
Đánh được một lúc, mặt mũi Cổ Tư Đạo đã trở nên bầm dập, tái xanh. Trên mặt gã hiện đầy sự sợ hãi, khập khễnh bỏ chạy như một con chuột bị đuổi.
Gã làm ra loại chuyện này, khiến bản thân bị đánh chỉ có thể nói rất xứng với hai chữ “đáng đời”.
Hai tên thị vệ cảm thấy thoải mái.
Tên thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng với ánh mắt tỏ vẻ “Thì… thì ra là vậy”.
Vẻ mặt của hai tên thị vệ lại hiện lên sự tôn trọng.
Công tử không thay đổi một chút nào, vẫn là công tử luôn hòa nhã, dễ gần, lương thiện, ghét cái ác của bọn họ!