Trong ánh mắt của ả đầy sự kinh hãi.
“Công... công tử... tha mạng...”
Ả ho ra máu, hoảng sợ cầu xin tha thứ.
La Hồng lảo đảo đứng lên, gần như có thể ngã nhào xuống bất cứ lúc nào.
“Tha mạng... nô gia... nguyện làm trâu làm ngựa...”
Ma nữ không muốn chết, sợ hãi nói.
Toàn thân La Hồng nhuốm máu, nhìn chằm chằm ả, trong đôi mắt tràn đầy sự bình tĩnh...
“Nhớ lấy, bổn công tử là một kẻ bại hoại.”
Lời vừa buông ra, La Hồng dùng hết khí lực của bản thân phất tay.
“Giết.”
Thanh âm nhàn nhạt, quanh quẩn trong không khí, trong sơn trại Hắc Vân tràn ngập mùi máu tanh.
Bóng của Địch Sơn nhận được mệnh lệnh, không chút do dự, một cước càn quét.
Đầu của ả ma nữ trực tiếp bị đá vỡ.
Rào.
Một khối lệnh bài màu đen rơi ra từ người của ả ma nữ đã vô lực ngã xuống đất kia, đụng vào giày đầy máu đen của La hồng, mới dừng lại.
Mà bóng của Địch Sơn, dường như tiêu hao hết năng lượng, hóa thành một đường màu đen, yên lặng nhập vào bóng của La Hồng.Trong nháy mắt, La Hồng giống như bị hút khô cả khí lực, ngã ngồi trên đất, đầu óc chìm vào hôn mê, trời đất quay cuồng.
....
Bên ngoài Hắc Vân trại.
Triệu Đông Hán dựa vào thân cây đại thụ trông khá oai hùng.
Hắn ta nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Một trận gió đêm thổi tới mang theo mùi máu tanh.
Triệu Đông Hán đột nhiên mở mắt ra, trèo lên thân cây, đạp cành khô, nhìn về phía Hắc Vân trại.
Hắn ta hít sâu một hơi.
Cảm nhận được hướng có mùi máu tanh.
Trong chớp mắt, vết đao trên mặt của Triệu Đông Hán run rẩy.
Oanh!
Khí huyết bùng nổ, Triệu Đông Hán bay vèo ra như một con mãnh hổ.
....
Tử Vi và Phương Chính ngồi xếp bằng trên đá xanh.
Hai người cũng đánh hơi được mùi máu tanh, nên nhanh chóng mở mắt ra, quay sang nhìn nhau, sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc.
“Xảy ra chuyện gì?”
Sau đó, Tử vi và Phương Chính chẳng nói thêm gì dư thừa mà bắn thẳng lên giống như lò xo, đạp gió, phi thân về hướng Hắc Vân trại.
....
Tại khu đất trước lầu của Hắc Vân trại.
Triệu Đông Hán gặp Tử vi và Phương Chính, hai vị sứ giả của Đại Lý tự này, nếu như là bình thường, Triệu Đông Hán sẽ chào hỏi, nhưng hôm nay, hắn lười để ý đến.
Nhìn cửa trại đang đóng chặt, Triệu Đông Hán nhanh chóng phi thân qua nhanh như chớp.
Tử Vi và Phương Chính cũng không để ý đến thái độ của Triệu Đông Hán, nhanh chóng đạp tường theo sau, giống như đang thi triển khinh công tuyệt kĩ.
Hai người cùng leo lên lầu đất.
Ba người đứng lặng trên chóp lầu, nhìn vào trong Hắc Vân trại.
Máu tanh cuồn cuộn!
Thi thể của bọn mã phỉ nằm lê lết, máu tươi xung quanh như dòng suối nhỏ tụ thành ao máu, ánh trăng chiếu ngược, cảnh tượng càng thêm quỷ dị.
Hítttt!
Tử Vi và Phương Chính hít một hơi lạnh.
“Tà ma!”
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu hai người đột nhiên nhảy ra từ này, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Không làm tròn bổn phận!
Tới trễ!
La Hồng công tử chết chắc rồi!Sắc mặt của Tử Vi và Phương Chính vô cùng khó coi.
Bọn họ luôn đề phòng tà ma, thế nhưng, lại không ngờ được, tà ma lại có thể im hơi lặng tiếng ra tay như vậy…
“Tà ma? Sao lại là tà ma?!”
Đôi mắt Triệu Đông Hán đỏ lên, toàn thân lạnh run.
Hai từ “tà ma” này, hắn ta đã sớm đã nghe qua. Nhìn xem toàn bộ thảm cảnh của Hắc Vân Trại, Triệu Đông Hán dường như cũng có thể đoán trước được thảm cảnh của công tử.
Một khi tà ma đã ra tay, chắc chắn sẽ không để ai sống sót. Những nhân vật tu luyện tà công có tính cách rất xấu xa, thủ đoạn lại tàn nhẫn, chẳng thể dùng lẽ thường để lý giải.
Ba người nhanh chóng nhảy từ căn lầu đất xuống dưới, tiến vào trong Hắc Vân Trại. Mùi máu tanh xộc thẳng vào ngay mũi, nhưng hiện giờ bọn họ lại không rảnh để bận tâm việc này.
“Theo lý mà nói, Địch Sơn - trại chủ của Hắc Vân Trại - là một Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, cho dù là tà ma, cũng không thể giết chết hắn ta một cách lặng yên như thế được.”
Phương Chính lạnh mặt, phân tích.
Tử Vi và Triệu Đông Hán không để ý đến y, khiến Phương Chính cảm thấy vài phần xấu hổ.
Bóng dáng ba người lướt qua nhanh chóng, không ngừng hướng về phía trong trại mà chạy như điên, một bộ rồi lại một bộ thi thể, khiến tâm họ càng lúc càng rơi vào đáy cốc.
Kẻ chế tạo “tà ma” này, thật sự rất tàn nhẫn ác độc.
Mà Triệu Đông Hán càng như sắp phát điên, cảm giác mỗi một bước, đều là dày vò.
“Nếu công tử xảy ra chuyện… ta biết phải giải thích thế nào với đại nhân? Ta là người có tội! Ta là tội nhân của La phủ!”
Triệu Đông Hán vô cùng tự trách.
Hắn ta nên sớm uống “Bạo huyết đan”, trực tiếp san bằng Hắc Vân Trại này mới đúng. Nếu như vậy, dù tà ma có ẩn nấp, cũng sẽ sớm bị bại lộ, công tử cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Bốp!”
Triệu Đông Hán bỗng nhiên tát mình một cái, khiến má sưng vù lên.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Bên trong toàn bộ Hắc Vân Trại, gió lạnh vẫn đang gào thét.
Ngọn lửa trong chậu than cũng đã bị gió thổi tắt, có một cơn lạnh thấu xương lan ra.
Máu loãng phản chiếu ánh trăng, khiến cho toàn bộ sơn trại vô cùng quỷ dị.
Ba người Triệu Đông Hán nhanh chóng đi đến - chỗ tập trung trong sơn trại.
Từng cỗ thi thể xếp lên nhau, nồng nặc mùi máu tươi, xộc thẳng vào khoang mũi.
Đôi mắt Triệu Đông Hán co lại, liếc nhìn thấy Địch Sơn ngồi trên ghế da hổ, tay chống đao.
Chỉ là, Địch Sơn đã bị chém đầu. Dù chết đi, khí lực của Võ tu Bát phẩm thiết cốt cảnh, vẫn còn nồng đậm.
“Võ tu Bát phẩm Địch Sơn… đã chết.”
“Chết yên lặng không một tiếng động, xem ra kẻ chê tạo tà ma này có hai dạng khả năng, một dạng là Tà tu Bát phẩm, đã bố trí nhiều ngày … dạng còn lại là Tà tu Thất phẩm, nhưng bất kể là dạng nào, La Hồng công tử cũng dữ nhiều lành ít.”
“Những vụ án giết người xung quanh huyện An Bình, có thể cũng do kẻ tà ma đó gây ra.”
Phương Chính và Tử Vi nhìn thấy thi thể Địch Sơn trên ghế da hổ, nhất thời có chút thổn thức.
Vụ án tà ma đồ sát thôn làng đã xuất hiện đầu mối mới, nhưng… bọn họ không thể vui nổi.
“Công tử!”
Đột nhiên, Triệu Đông Hán phát ra tiếng gầm nhẹ.