Tuy nhiên, không chờ La Hồng lên tiếng ngăn cản, cô nương Tử Vi đó đã đi ra khỏi sảnh bằng tốc độ nhanh nhất.
Thời gian không đến nửa chung trà nhỏ, Lưu Huyện lệnh và chủ bộ* Vương Long đã quay trở lại.
*Chủ bộ (主簿): tên một chức quan chính thức ở Trung Quốc cổ đại, thuộc về quan chức dân sự. Chức vụ chính thức này có lẽ bắt đầu từ thời nhà Hán, phụ trách văn thư, sổ sách và con dấu, tức là soạn thảo một số văn bản, quản lý hồ sơ, và các con dấu khác nhau, gần tương đương với thư ký hay chánh thư hiện đại.
Sắc mặt Lưu Huyện lệnh tái nhợt, còn Vương Long lại cực kỳ sợ hãi.
Cô nương tên Tử Vi kia đang cầm một xấp giấy ngân phiếu, đến bên cạnh La Hồng.
“La công tử, xin hãy thu lại.”
Tử Vi nở nụ cười ngọt ngào với La Hồng.
Hai mắt La Hồng dại cả ra, nhấc cánh tay tê rần nhận lấy xấp giấy ngân phiếu, đây là xấp mà hắn đã đưa cho Lưu Huyện lệnh, thế mà giờ lại quay trở về nguyên chủ.
“Bốp!”
Đột nhiên Lạc Phong lấy tay vỗ lên ghế.
Lấy vài tờ ngân phiếu, ném về phía chủ bộ Vương Long như tiên nữ rải hoa.
Bầu không khí ở hậu đường đột nhiên trở lên lạnh như băng, áo choàng màu đỏ đen trên người Lạc Phong không gió mà phất lên.
Phù phù!
Chủ bộ Vương Long chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
“Âm thầm hối lộ quan viên, ngươi đã biết tội chưa?” Lạc Phong lạnh lùng nói.
Chủ bộ Vương Long ngẩn người một hồi, chơi trò hai mặt đấy à?
Sau đó, ông ta nghĩ đến thân phận của người trước mặt, đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi.
“Đại… Đại nhân tha mạng.”
“Cổ Tư Đạo trêu ghẹo con gái nhà lành, tội ác ngập trời, ngươi vì muốn giải vây cho tên kia mà vu hãm La Hồng tội danh cấu kết với tà ma, muốn mượn cơ hội trả thù, ngươi có biết tội của mình chưa?”
Sắc mặt Lạc Phong lạnh lùng, trên người phát ra uy áp khủng bố.
Chủ bộ Vương Long vùi đầu xuống đất không dám nhúc nhích, dù biết Lạc Phong đang chơi trò hai mặt nhưng Đại Lý Tự hành sự, ông ta không dám chất vấn.
“Lưu Huyện lệnh, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?”
Lạc Phong quay đầu liếc nhìn Lưu Huyện lệnh, nhẹ giọng nói.
Lưu Huyện lệnh chắp tay, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, liếc nhìn La Hồng đang ngẩn người cầm đống ngân phiếu.
Trước đó, thái độ của sứ giả Đại Lý Tự không phải như vậy, rốt cuộc La Hồng đã làm gì mà lại có thể khiến thái độ của sứ giả thay đổi lớn như thế?
La phủ… La gia?!
Hình như Lưu Huyện lệnh nghĩ tới điều gì, hai mắt chợt co rụt lại.
Ông ta càng nghĩ càng thấy sợ!
Chủ bộ Vương Long bị giải xuống và nhốt vào ngục tối, về phần kết tội như thế nào thì La Hồng cũng không biết.
Có điều, chắc chắn ông ta sẽ rất thảm, những vụ án cũ mà mấy năm qua ông ta phạm phải đều sẽ bị lật lại, trở thành gông xiềng để hỏi tội ông ta.
Hơn nữa, ngay cả Cổ Tư Đạo cũng sẽ bị liên lụy, một bộ khoái đã đi bắt giữ gã ngay trong đêm.
Lạc Phong ngồi nói chuyện phiếm với La Hồng.
Tất nhiên là cũng kể cho La Hồng nghe về chuyện của thôn Kê Sơn.
“Cả thôn Kê Sơn đều bị tàn sát và giết hại, chết rất tàn khốc, ngay cả đàn bà, người già, cả trẻ em cũng không tha. Công tử từng đến thôn Kê Sơn. Ngươi có thể nói cho Lạc mỗ biết những gì xảy ra ở đó được không?” Lạc Phong hỏi.
La Hồng bàng hoàng, trong trí nhớ của hắn thì bọn mã phỉ kia không hề tàn sát thôn dân.
“Tà ma làm loạn à?” La Hồng hít sâu một hơi, hỏi.
Lạc Phong gật đầu: “Cái gọi tà ma, phần lớn đều do con người làm. Một vài kẻ tu luyện theo con đường tà đạo đã sử dụng tà thuật, lấy tính mạng con người làm nguyên liệu tu hành.”
“Thực ra nếu tà tu tán nhân thì không đủ gây uy hiếp, chỉ sợ những kẻ này bị Thiên Địa Tà Môn sai phái mà thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà vụ án này đã làm kinh động ới Đại Lý Tự.”
“Thiên Địa Tà Môn?” La Hồng nghi ngờ hỏi.
Lạc Phong mỉm cười uống một ngụm trà: “Ba trăm năm trước, ba vị hoàng đế là Đại Hạ hoàng, Đại Chu hoàng, Đại Sở hoàng liên thủ, càn quét các môn phái trong thiên hạ, khiến các môn phái này khó lòng quật khởi trở lại trong vòng một trăm năm, biến các tông phái thuộc cảnh nội của ba đại vương triều phải đăng ký cảnh giới, chịu sự quản lý của triều đình.”
“Thiên Địa Tà Môn là một tổ chức bất hợp pháp chưa được đăng ký chính thức, không chỉ trong mõio Đại Hạ mà Đại Sở, Đại Chu cũng đều có bóng dáng của bọn chúng.”
“Nói cho cho oai vậy thôi, chứ thực chất, bọn chúng chỉ là con chuột chạy qua đường hạ tiện thông thạo việc ẩn nấp mà thôi.”
“Công tử không cần quá lo lắng.”
La Hồng gật đầu, Lạc Phong đã hỏi, hắn cũng không giấu giếm, liền kể cho ông ta nghe về chuyện những tên mã phỉ của thôn Kê Sơn.
Lạc Phong nghe xong thì mặt lộ vẻ tiếc nuối. Vụ cướp kia xảy ra trước vụ thảm sát toàn thôn, cho nên manh mối chỗ La Hồng cũng bị đứt đoạn.
Mặc dù không có được tin tức như mong muốn nhưng Lạc Phong cũng không quá tiếc nuối.
Tử Vi và Phong Chính cùng đi theo La Hồng ra khỏi nha môn.
La Hồng đưa mắt qua thì thấy Triệu Đông Hán đang đứng trong bóng tối.
“Công tử.”
Triệu Đông Hán nhìn thấy La Hồng đi ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Tử Vi và Phương Chính nhìn thoáng qua Triệu Đông Hán xong liền hếch mũi quay về hậu đường.
La Hồng có thể được bọn họ kính trọng là vì phẩm hạnh hắn cao thượng và vì vị tiền bối sâu không lường được đang đứng phía sau hắn kia.
Còn Triệu Đông Hán chỉ là một thị vệ nhỏ, bọn họ là sứ giả của Đại Lý Tự Tự, tự nhiên sẽ không để ý đến.
Bầu trời đêm vẫn đầy sao.
Trước cửa Huyện nha.
La Hồng vỗ nhẹ xấp giấy ngân phiếu dày cộp vẫn còn đó, thở dài, lần này không mất tí tiền nào mà còn tạo được danh tiếng tốt nữa chứ.
Làm nhân vật phản diện hình như khó hơn hắn nghĩ.
Đúng là gánh nặng đường xa mà.
Lắc đầu, La Hồng hất vạt trường sam lên, mang theo nỗi lòng nặng trĩu và tâm trạng cô đơn đi về phía La gia.
Ánh trăng như sợi tơ rơi xuống, kéo dài bóng lưng lạnh lẽo của hai người đi trên đường.