Hệ Thống Kẻ Phản Diện

Chương 27: Chương 27: Ta không có thiên phú tu hành gì cả (1)­




Một luồng kiếm khí xông vào mi tâm, trong nháy mắt trước mắt La Hồng đã trở nên trắng xóa.

Sau đó, có một luồng khí sắc bén tán loạn trong cơ thể La Hồng, khiến La Hồng cảm nhận đau đớn như kim châm.

Tiếng rên trầm thấp truyền ra từ trong miệng La Hồng.

Nhưng mà, La Hồng lại phát hiện trong đầu mình vô cùng trấn tĩnh, có thể cảm nhận được quỹ đạo di chuyển cực nhanh của luồng khí sắc bén kia trong cơ thể mình.

Ầm ầm ầm!

Xung quanh thư phòng, xuất hiện mơ hồ một vòng xoáy nguyên khí, vòng xoáy không ngừng xoay quanh, từng chút từng chút nguyên khí bắt đầu xông vào cơ thể La Hồng, chống đỡ kinh mạch hắn.

Chỉ là La Hồng không biết, quyển sổ da hắn đặt trên bàn không biết từ lúc nào, đã tỏa ra ánh sáng nhạt, từ từ bay lên.

Giống như đã thành một cầu nối, dẫn dắt nguyên khí vào cơ thể La Hồng.

...

Trong hậu viện.

Đôi mắt Trần tổng quản như ngọn đuốc, xung quanh cũng có kiếm khí trắng xóa đang tỏa ra.

Nha hoàn và người hầu trong sân đều đã bị ông đuổi đi hết.

Bởi vì, những chuyện ông làm, không thể bị người khác quấy rầy.

Theo kiếm khí màu trắng ngày càng nhiều lên, không ngừng quanh quẩn trong không khí, cuối cùng dần dần hiện ra hình ảnh kinh mạch trong thân thể.

“La lão gia, mặc dù ngài nói chỉ cần để công tử trải qua những ngày tháng bình bình an an là được, nhưng mà, nếu bây giờ công tử đã bước trên con đường tu hành, vậy thì không thể để hắn khởi đầu thua kẻ khác.”

Trần tổng quản hít sâu một hơi, thanh y trên người phần phật không ngừng.

“Hôm nay, Trần mỗ nguyện vì công tử khai kinh mạch!”

Hai bàn tay Trần tổng quản vỗ vào nhau, tức khắc, phía sau ông, vô số kiếm khí trắng xóa hội tụ thành một luồng kiếm khí dài như con rắn.

Lay động, cuốn lên trời cao.

Không biết đã qua bao lâu...

Kiếm khí trắng xóa tản dần.

Trong sân dần yên tĩnh tiếng ho khan rất nhỏ của Trần tổng quản vang lên.

“Khụ khụ.......”

“Thể chất kinh mạch thật bá đạo, không hổ là con trai La lão gia...”

“Công tử quả nhiên là kỳ tài ngút trời!”

“Vì thiên tài khai kinh mạch vẫn là quá tốn sức rồi, suýt nữa bị đào rỗng...”

Giọng nói yếu ớt.

Có phần u oán, cũng có phần mong chờ.

...

La Hồng cảm giác bản thân như bị ném vào trong chảo dầu vậy.

Đau đớn kịch liệt khiến hắn dường như sắp mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, La Hồng mở mắt ra, ngoài cửa sổ cũng đã đầy sao, phía đông là ánh sáng trắng bạc, mồ hôi đổ ra toàn thân hắn, dính trên người, bên ngoài cơ thể còn dính máu từ trong các lỗ chân lông, nhìn qua giống như lúc đầu chật vật bò ra khỏi bãi tha ma vậy.

La Hồng nhìn về phía “Kiếm khí quyết” đặt trên bàn sách, lại phát hiện, quyển sổ ghi chép Kiếm Khí quyết sớm đã nát thành bột mịn.

Dường như hắn nhớ đến gì đó, rút ra quyển sổ da người, lật tới trang mở đầu.

Nhân vật: La Hồng

Tội ác: 29

Cấp bậc: 1

Danh hiệu: Tiểu bại hoại

Chủng tộc: Nhân tộc ( Phàm nhân)

Công pháp tu hành:

Cảnh giới: Cửu phẩm (tụ sát), cửu phẩm (khí kiếm)

La Hồng nhìn chằm chằm trang mở đầu.

Hít một hơi thật sâu.

Hắn thậm chí không có tâm tư để ý tới việc sao lại gánh nhiều tội ác như vậy.

“Công pháp tu hành có thêm, cảnh giới có thêm cửu phẩm khí kiếm… Đây hẳn là phân chia tu hành của kiếm tu!”

Cũng có nghĩa là, hắn đã thật sự trở thành một vị kiếm tu.

Nhớ lại đau đớn tu hành tối hôm qua, kinh mạch giống như bị cắt đứt, La Hồng nghĩ lại mà phát run.

“Tu hành kiểu này… quá vất vả, quá giày vò người khác!”

“Ta vẫn nên ngoan ngoãn làm một nhân vật phản diện, làm nhiều tội ác, đổi một giải thưởng hạng nhất… thì cái gì cũng có!”

La Hồng dựa vào ghế bành, nghĩ sâu tính kỹ.

Nghe đồn thiên tài tu hành, tu hành sẽ thoải mái dễ dàng, như ăn cơm uống nước.

Hắn tu hành giống như chết đi sống lạibước vào chảo dầu...

“Có lẽ, La Hồng ta, không có cái gọi là thiên phú tu hành rồi.”

La Hồng lắc đầu.

Nếu đã như vậy...

Rõ ràng hắn có thể dựa vào làm nhân vật phản diện mà dễ dàng trở nên mạnh hơn, vì sao phải khiến bản thân mệt như thế?

...

Ngoài huyện An Bình.

Núi Hắc Vân, Hắc Vân trại.

Tất cả chậu than trong trại đều đốt lửa, đốt sáng trong màn đêm.

Triệu Đông Hán tiến tới bụi cây um tùm, rất nhanh đã đến gần trại này.

Giữa trại, tiếng cãi nhau ầm ĩ vang vọng không dứt, bên đống lửa lớn, một nhóm người nhao nhao, mùi rượu nồng nặc từ trong trại bay ra.

Triệu Đông Hán híp mắt lại, vết sẹo do đao để lại trên mặt trông càng dữ tợn trong bóng tối.

Hắn ta xoay người, nhanh nhẹn như một con thỏ, lẻn vào trong sơn trại.

Công tử bảo hắn ta đi tra xét nơi trú quân của mã phỉ Hắc Vân trại, nhưng mà, hắn ta không thể chỉ nhìn một cái rồi chạy về.

Hắn ta cần phải phân tích cụ thể thực lực của Hắc Vân trại này.

Ẩn nấp trong trại, Triệu Đông Hán híp mắt, nhìn chằm chằm bên đống lửa kia.

Lại thấy được trên chủ vị của yến hội lửa trại, có một nữ nhân ăn mặc hở hang lộ ra đôi chân dài trắng nõn, vừa cười duyên, vừa cùng thủ lĩnh mã phỉ uống rượu.

Rượu chảy xuống chiếc cằm trắng như tuyết của nữ nhân, chảy xuống xương quai xanh, tỏa ra vài phần mị hoặc, khiến mã phỉ xung quanh đều xem đã mắt.

Triệu Đông Hán không nhìn nữ nhân kia, mà nhìn chằm chằm thủ lĩnh mã phỉ.

“Bát phẩm Thiết Cốt cảnh!”

Triệu Đông Hán chỉ nhìn một cái, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, chợt rùng mình, không ngờ rằng thủ lĩnh mã phỉ của Hắc Vân trại này, thực lực lại không kém.

Cùng lúc đó, Triệu Đông Hán còn ở trong trại, cảm nhận được không ít khí huyết phập phồng.

Hiển nhiên, trong Hắc Vân trại này còn vài võ tu cửu phẩm Đồng Bì cảnh.

Mặt Triệu Đông Hán bình tĩnh.

Sau khi phán đoán được thực lực toàn thể của Hắc Vân trại này, Triệu Đông Hán cũng không ở lại lâu, liền lặng lẽ rời đi.

Nhưng mà, Triệu Đông Hán không biết rằng, lúc hắn ta rời khỏi, nữ nhân quyến rũ ăn mặc hở hang kia, lại liếc sang vị trí hắn ta vừa đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.