Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 60: Chương 60: Đồ Đệ nhận nuôi (23)




" Không, không phải như thế!" Phó Kim Phong gấp gáp lắc đầu.

" Được rồi, không nói nữa." Nhiễm Thanh Vân gỡ xong tóc cho Phó Kim Phong, tùy ý dùng dây vài buộc lại. Nhìn cũng không đến nỗi thảm.

Nhiễm Thanh Vân giúp Phó Kim Phong chỉnh xong ngoại hình, phủi tay đứng dậy, đi về phía cửa động.

Phó Kim Phong thấy Nhiễm Thanh Vân muốn rời đi, gấp gáp muốn giữ lấy người, hai tay nhỏ gầy lộ ra tay áo, túm chặt lấy Nhiễm Thanh Vân.

" Xin lỗi, đệ đừng giận ta mà." Phó Kim Phong cúi gằm mặt túm lấy tay Nhiễm Thanh Vân không chịu buông.

Phó Kim Phong hồi hộp túm lấy Nhiễm Thanh Vân, lại sợ Nhiễm Thanh Vân tức giận, đầu cúi xuống ngày càng thấp, môi nhỏ mím chặt, không dám đối diện với ánh mắt của Nhiễm Thanh Vân.

" Ta không có giận người." Nhiễm Thanh Vân thở dài một hơi, đỡ lấy cằm Phó Kim Phong để y ngẩng đầu lên.

Đối với bộ dạng này của Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân cực kì chán ghét! Anh chính là không muốn phải tiếp tục nhìn thấy bộ dạng này của lò sưởi nữa. Nhiễm Thanh Vân tiến về phía Phó Kim Phong gần thêm một bước, thu nhỏ khoảng cách với Phó Kim Phong, chậm rãi ôm lấy người.

" Sau này, chỉ được tin tưởng ta, có biết chưa?"

" Ừm, biết rồi." Phó Kim Phong úp mặt trong lồng ngực lạnh lẽo của Nhiễm Thanh Vân, có chút ngạt thở, giọng nói mềm mềm đáp lại.

Âm thanh mềm nhũn từ hai tai truyền đến tận tim, Nhiễm Thanh Vân thoáng rung động, càng tăng thêm lực đạo ôm lấy Phó Kim Phong. Người này, của y chắc rồi.

Khí lạnh ở phía sau, hơi ấm ở trong lòng, Nhiễm Thanh Vân tham luyến hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi của mình, vừa ôm liền ôm qua một canh giờ.

" Chúng ta có lên không?" Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân đầu đặt trên bả vai, tầm mắt hướng tới ánh sáng phía bên ngoài, thắc mắc.

" Để ta ôm thêm một lát." Mỗi ngày đều tranh thủ thu thập tiến độ trị liệu.

" Ừm." Phó Kim Phong vùi đầu vào lồng ngực Nhiễm Thanh Vân, đem mùi hương thuộc về anh giam vào trong phổi. Không chỉ có Nhiễm Thanh Vân tham luyến cái ôm này.

Mặc dù thân nhiệt của Nhiễm Thanh Vân thấp hơn bình thường, ôm lâu đến mấy cũng không thể cảm nhận được hơi ấm thuộc về y nhưng xúc cảm đem lại khi ôm và được ôm khiến y rất thoải mái, rất thích. Dù sao nội công của y cũng rất mạnh, chút nhiệt độ lạnh lẽo thuộc về cơ thể của Nhiễm Thanh Vân không thể ảnh hưởng đến y.

Khoa học đã chứng minh, một hành động mà đôi bên đều thích thì rất khó để kết thúc! Hai người bọn họ yên yên lặng lặng ôm đến hơn một canh giờ, không mỏi chân, không mỏi tay.

Nếu không phải lo lắng nội thương của Nhiễm Thanh Vân còn chưa khỏi hẳn vẫn phải trở lên trên tìm người trợ giúp mà ban đêm đi đường núi lại dễ gặp nguy hiểm, Phó Kim Phong thật sự chỉ muốn ở lại nơi này mãi, hoặc nếu không cũng sẽ cùng Nhiễm Thanh Vân trở về hang đá, bình bình phàm phàm sống qua ngày. Thiên hạ rộng lớn gì đó, y đều không hứng thú nhìn.

Quyết định khiến y hối hận nhất trong đời đến tận bây giờ chính là đồng ý cùng Nhiễm Thanh Vân xuống núi.

Chơi vui thì đúng là rất vui, nhưng cũng bởi vì vậy mà Nhiễm Thanh Vân bị thương khiến y rất đau lòng! Đau muốn chết! Nếu thời gian có thể đảo ngược, y thà không đồng ý xuống núi.

Nội thương của Nhiễm Thanh Vân vẫn còn, nội lực trong cơ thể rất dễ loạn cho nên hiện tại không thể sử dụng nội công, muốn leo lên trên, chỉ có thể dựa vào sức của một mình Phó Kim Phong.

" Bám chắc nhé!" Phó Kim Phong dùng dây leo buộc chặt Nhiễm Thanh Vân trên lưng, ở bên sườn núi nhìn lên, cẩn thận đánh giá bề mặt địa hình.

Cẩn thận một chút là được! Leo lên không thành vấn đề.

Khinh công của Phó Kim Phong đủ dùng, tìm lấy vài điểm tựa chắc chắn, phác thảo hướng đi trong đầu.

Phó Kim Phong dùng một tay đỡ lấy hông Nhiễm Thanh Vân:" Ta bắt đầu đây, đệ nhớ bám chắc."

" Được." Nhiễm Thanh Vân ở trên lưng Phó Kim Phong, vòng tay ôm chặt lấy cổ y. ngôn tình sủng

" Ha, tới rồi!" Phó Kim Phong đặt chân lên đến đỉnh, vui vẻ cười nói! Vẻ mặt còn lộ ra ba phần đắc ý.

Nụ cười trên mặt vừa nở, lại bị chính cảnh tượng bên trên dập tắt.

Lời khen ngợi lò sưởi của Nhiễm Thanh Vân đến cổ họng cũng phải cưỡng chế nuốt lại.

" Ha ha, tao đã bảo là kiểu gì hai tên nhóc này cũng leo lên lại mà!" Hắc Giang đứng đối diện, cười đến hai mắt nhắm tịt lại.

" Đại nhân thật quá giỏi." Đám người đứng ở phía sau không ngừng lấy lòng ông ta.

Nhiễm Thanh Vân cẩn thận đánh giá đám người trước mặt, tay nhanh chóng cởi bỏ dây leo, rời khỏi lưng Phó Kim Phong. Nếu không giúp được lò sưởi đối phó bọn họ thì cũng không thể trở thành gánh nặng của y được.

Cũng may, trước khi lên đây bọn họ đã ăn qua quả dại, trạng thái của Phó Kim Phong đã khôi phục về mức bình thường. Ở thời điểm hiện tại, việc giải quyết đám người trước mặt đều nằm trong khả năng của Phó Kim Phong.

Không ngoài dự đoán, chỉ sau vài chiêu, cả đám người đều bị Phó Kim Phong đánh ngã.

" Đừng, đừng qua đây..." Hắc Giang toàn thân run rẩy kịch liệt nhìn chằm chằm Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân trong mắt mười phần hoảng loạn.

Nhiễm Thanh Vân đương nhiên muốn dẹp bỏ phiền phức, càng bớt nhiều phiền phức càng tốt, muốn Phó Kim Phong trực tiếp giết chết đám người này đi:" Phong ca ca, người không cần nương tay với bọn họ."

Nhiễm Thanh Vân lạnh lùng gợi ý.

" Được." Phó Kim Phong vốn không định giết người, nhưng nếu đệ đệ nhà mình yêu cầu thì y vẫn sẽ cố gắng đáp ứng. Chỉ cần đệ ấy thích là được.

Hắc Giang nằm bò dưới đất không còn chút sức phản kháng:"..."

Ông ta mặc dù tuổi già rồi cũng gần đất xa chơi thật đấy, nhưng ông ta còn chưa muốn chết! Sống thêm ngày nào vui ngày ấy mà!

" Thiếu hiệp ta mạng a!" Hắc Giang run sợ lớn giọng, còn bò tới ôm chặt lấy chân Phó Kim Phong cầu xin.

Làm người tà phái, thuận tiện nhất chính là có thể nói lời rồi nuốt lời không hề gượng gạo.

Nhiễm Thanh Vân không muốn tha mạng cho lắm, nếu hôm nay tha mạng cho ông ta, còn không biết sau này ông ta có gọi người tới gây phiền phức cho bọn họ nữa không. Kêu gào không có tác dụng, vẫn nên giết đi.

Nhiễm Thanh Vân không có ý định ngăn cản, Phó Kim Phong cũng không có ý định dừng lại. Y chậm rãi cúi người nhặt lấy một thanh kiếm rơi trên nền đất.

" Đừng giết tôi, tôi biết... tôi biết cách trị nội thương cho thiếu hiệp." Lão già run sợ, nhắm mắt nhắm mũi bất chấp nói.

Vậy mà lời này thật sự thành công khiến động tác của Phó Kim Phong ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.