“ Phản kháng cái gì? Ta không thích lạt mềm buộc chặt đâu, ngoan ngoãn một chút, ta sẽ nhẹ nhàng.” Thái tử nhận được phản kháng của Phó Kim Phong tâm tình nháy mắt trở nên hung ác.
“ Nằm mơ.” Con ngọc hoàng đại đế ta đây còn chưa thèm đâu.
Phó Kim Phong hừ lạnh, xoay người liền chạy.
Tuy nhiên bởi vì thời gian dùng chân hơi ngắn, chuyển động vẫn chưa đủ thuần thục, tốc độ chạy của Phó Kim Phong thấp hơn người bình thường rất nhiều. Thái tử dường như cũng nhận ra điều đó, nảy sinh ý nghĩ muốn chơi đùa với Phó Kim Phong... gã vừa đi vừa nghỉ vẫn có thể dễ dàng bám theo sau Phó Kim Phong đang dùng toàn bộ sức lực cắm đầu chạy.
Hoàng cung quá lớn, Phó Kim Phong lại không thông thuộc đường, y chạy một lúc liền mơ hồ... nhìn mấy hướng đi tách ra trước mặt, nhất thời không biết chọn đường nào.
“ Tiểu mĩ nhân, không muốn chạy nữa rồi?” Thái tử vừa đi vừa phe phẩy quạt giấy trên tay, tiến đến ngay phía sau Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong đáy lòng hoảng hốt, lễ phục trên người đã bị y ném đi gần hết, chỉ còn lại một mảnh trung y và chân váy nhưng nó vẫn rất rườm rà, cực kì khó cho việc di chuyển của Phó Kim Phong.
Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Phó Kim Phong tâm tình liền càng thêm gấp gáp. Ở trên mặt đất, y không thể sử dụng phép thuật, nếu thật sự xảy ra sô sát, Phó Kim Phong không dám chắc sẽ dành được phần thắng.
Phó Kim Phong cắn răng, chọn đại một lối đi, tiếp tục chạy.
Nụ cười trên môi thái tử càng đậm, y biết con đường này dẫn đến đâu... quả nhiên, mĩ nhân này là chơi lạt mềm buộc chặt với y nha.
Phó Kim Phong không hề biết con đường này lại dẫn đến rừng trúc rộng lớn hoang vu, Phó Kim Phong càng nhấc chân đi sâu vào rừng trúc, sự âm u của rừng khiến một con cá nhỏ chưa từng lên rừng như Phó Kim Phong cực kì sợ hãi.
“ A” Phó Kim Phong bất ngờ lảo đảo, lúc bước đi không chú ý, vấp phải viên đá lớn nhô lên... thân thể mĩ lệ ngã dưới đường lát gạch, từ chân truyền đau đớn lên đại nào.
Trật khớp rồi!
Lần đầu tiên bị trật khớp chân, Phó Kim Phong không biết phải làm sao, gương mặt vặt vẹo nhìn đôi chân chậm rãi sưng đỏ của mình.
Quả nhiên đuôi cá vẫn tốt hơn, y chắc chắn là não bị hỏng rồi, mới bất chấp mọi thứ chạy lên đất liền, tìm kiếm một thứ ngay cả chính mình cũng không nhớ. Phó Kim Phong điên cuồng hối hận, cắn chặt môi.
“ Không chạy nữa sao? Đứng dậy, tiếp tục chạy nữa đi.” Thái tử tiến tới gần, giọng nói cực kì trào phùng.
Phó Kim Phong hoảng loạn hướng về phía thái tử hét lên:“ Ngươi không được tới đây.”
Phó Kim Phong đương nhiên không dễ bỏ cuộc, quật cường đứng dậy, nhưng chân bị trật khớp cực kì đau đớn, cho dù cố gắng đến đâu cũng không thể nhấc chân bước đi, đồng thời hai chân còn có xu hướng mất đi sức lực, cơ thể một lần nữa ngã về phía trước.
Không có gió, rừng trúc xung quanh lại vang lên tiếng động giữ dội, tiếng lá cây va vào nhau xào xạc, bởi vì là ban đêm chứ nếu hiện tại là ban ngày, còn có thể dễ dàng nhìn thấy một vài khóm trúc đổ xuống bởi ngoại lực mạnh mẽ lướt qua.
Phó Kim Phong nhắm chặt hai mắt chờ đợi đau đớn cứng rắn dưới nền đất lạnh lẽo, chính là không thể ngờ chờ đón y không phải mặt đất cứng rắn, mà là sự mềm mại mát lạnh.
Hơi thở vẫn còn mang theo hương vị mặn mà đặc trưng của đại dương, Phó Kim Phong hơi ngơ ngác ngẩng đầu.
“ Ngươi... ngươi là ai?” Thái tử nhìn thấy người đột ngột xuất hiện, cực kì đề phòng nhìn Nhiễm Thanh Vân:“ Ngươi đâu, có thích khách, mau hộ gi...á”
Thái tử chưa nói hết câu đã bị Nhiễm Thanh Vân nhấc chân đạp ngã xuống nền đất.
Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân cứng rắn bế trong lòng, vết thương ở chân cho dù còn nhức nhối lại không còn quá đau đớn.
Phó Kim Phong nhìn gương mặt quen thuộc, ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân ngây ngốc một hồi.
“ Còn đau chỗ nào không?”
“ Ha... hả?”
Phó Kim Phong được câu hỏi của Nhiễm Thanh Vân kéo tỉnh. Y điên cuồng chớp mắt, nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân đang đặt Phó Kim Phong ngồi ở một mỏm đá nhỏ, không biết nơi này là đâu nhưng có lẽ đã thoát ra khỏi địa phận hoàng cung, Nhiễm Thanh Vân đang nửa quỳ trên mặt đất, cẩn thận dùng linh lực tích góp xoa nắn vết thương của Phó Kim Phong.
Nhiễm Thanh Vân ngẩng đầu, thu toàn bộ biểu cảm ngây ngốc của lò sưởi vào trong mắt.
Thế giới này lò sưởi đẹp thật đấy!
Nhưng mà hơi ngốc.
Quả nhiên người đời nói sắc đẹp tỉ lệ nghịch với trí tuệ là không sai.
Nhiễm Thanh Vân âm thầm chậc lưỡi trong lòng.
Ngốc như vậy mà còn đòi vào cung tranh giành sủng ái gì đó! Không biết tự lượng sức.
“ Ai ya, đau... sao ngươi véo mà ta?” Phó Kim Phong đột ngột nghiêng đầu, dùng ánh mắt ai oán nhìn Nhiễm Thanh Vân, tay xinh đẹp xoa xoa má bị véo đỏ.
Nhiễm Thanh Vân không biết mình vô thức đã vươn tay véo mà lò sưởi, ho khan hai tiếng, thu lại cánh tay còn ở trên không trung:“ Mặt ngươi dính đất, ta lau đi giúp ngươi.”
“ Dính đất sao?” Phó Kim Phong ngây thơ xoa xoa, nhưng không quên vạch giới hạn với Nhiễm Thanh Vân:“ Dù có dính đất ngươi cũng phải nói với ta, ta có tay, ta tự mình lau.”
“ Được rồi.” Nhiễm Thanh Vân lừa được người, âm thầm giấu bàn tay làm loạn vào y phục.
- --
sợ các bạn nhỏ không chờ được đến lúc hai bạn trẻ gặp nhau, đặc biệt đăng đến chương gặp mặt. Các bạn đã cảm thấy đỡ nhàm chán chưa?