Nhiễm Thanh Vân nhận thấy lò sưởi đang sợ hãi, mặc kệ dục vọng không ngừng kêu gào, nhẹ nhàng đỡ lấy Phó Kim Phong, gỡ đi nụ hôn vụng về của y.
“ Là ta gấp gáp, dọa ngươi sợ rồi đúng không? Đừng sợ, ta không làm gì cả, tới đây, ta giúp ngươi mặc áo.” Nhiễm Thanh Vân dịu dàng, từng chút một vỗ về lò sưởi.
Phó Kim Phong đột nhiên cự tuyệt mặc quần áo, điên cuồng lắc đầu:“ Thần không có sợ, thần muốn phục vụ bệ hạ.”
Nhiễm Thanh Vân:“...”
Mặc dù y không muốn thừa nhận nhưng ở cả hai thế giới trước đều là do lò sưởi chủ động trước mấy tình huống giường chiếu này... có điều bộ dạng của lò sưởi khi đó, chắc chắn không đậm mùi miễn cưỡng như hiện tại.
Chắc chắn trong lòng y có gì đó khúc mắc, chỉ là y không dám nói ra. Đợi giải đáp xong khúc mắc, mới cùng y làm cũng không muộn đi. Nhiễm Thanh Vân âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ dục vọng bắt mắt dọa người, thành thật mặc quần áo.
“ Ta đưa em về tầm điện.” Nhiễm Thanh Vân bế ngang Phó Kim Phong, một đường trở về phòng, nhét y vào ổ chăn:“ Nghỉ ngơi trước đi, dạo này xảy ra nhiều chuyện, dọa em sợ rồi.”
“ Thần... thần không có, bệ hạ đừng tức giận.” Phó Kim Phong rụt rè lấy lòng.
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên nhận ra lò sưởi đây là đang tự ép buộc mình, khẽ thở dài:“ Em không cần sợ, ta không ép em, em cũng không cần tự ép mình, có gì không vừa ý cứ nói với ta, có gì khúc mắc cứ nói với ta, chúng ta cùng nhau giải đáp! Được không?”
Ở vị diện mạt thế kia, chỉ bởi vì y không cho bọn họ cơ hội đối diện, y mới phải nhận lấy hối hận. Y không cho phép tình cảm của bọn họ, chỉ vì vài khúc mắc không dám nói đặt trong lòng ngăn cản.
Thành thật.
Chính là thứ quan trọng nhất trong tình yêu.
Nhiễm Thanh Vân biết lò sưởi bây giờ vẫn còn vướng mắc với mình, ngoan ngoãn để Phó Kim Phong nằm gọn trong ổ chăn, nhắm mắt đi ngủ.
Nhiễm Thanh Vân ôm mĩ nhân trong lòng, chậm rãi tự điều chỉnh hơi thở. Ngày mai còn phải dậy sớm lên triều.
Nhiễm Thanh Vân vô thanh vô thức, ngủ đến nửa đêm, bị người bên cạnh khều tỉnh. Nhiễm Thanh Vân không mở mắt, chuẩn xác bắt lấy tay đang làm loạn, trầm giọng:“ Khó chịu chỗ nào sao?”
Phó Kim Phong làm loạn bị bắt, tâm khẽ động, nhưng cũng không quá sợ hãi, mục đích của y chính là khều người tỉnh, cũng đã tự mình làm công tác tư tưởng từ trước rồi.
“ Bệ hạ, thần có thể hỏi người...”
“ Có thể.”
Nhiễm Thanh Vân không đợi Phó Kim Phong rụt rè xong, trực tiếp đáp lại:“ Ngươi khúc mắc chỗ nào, cứ hỏi ta... đừng giữa trong lòng, biết chưa?”
“ Bệ hạ, người thích thần sao?”
“ Đương nhiên.” Nhiễm Thanh Vân đáp không cần thời gian suy nghĩ.
Lò sưởi của ta, ta không thích ngươi thì thích ai.
“ Vậy khi nào người hết thích thần?”
“ Sẽ không.” Khó khăn lắm mới tìm được một người có hứng thú, y sẽ không dễ dàng buông tay. Chờ đợi cuộc gặp gỡ này, y đã phải chờ rất nhiều năm rồi.
“ Thật sao?” Phó Kim Phong xác định lại.
“ Thật, ta sẽ không lừa ngươi.”
“ Cho dù thần có lừa dối bệ hạ sao?”
“ Ngươi lừa ta cái gì?”
“ Bệ hạ, thật ra, thần...”
“ Ta biết!”
“ Hả?”
“ Ngươi bắt tay với Nhiếp chính vương muốn lật hoàng vị, ta biết, ngươi không tính là lừa ta. Những gì ngươi làm phía sau ta đều biết, cho nên cũng không thể tính là ngươi đang lén lút làm sau lưng ta.”
Nhiễm Thanh Vân mặc dù không có kí ức của thân thể, nhưng với thân phận là thiên tử, y có thể dễ dàng điều tra mấy việc xung quanh, dã tâm của Nhiếp chính vương lớn như vậy, hận không thể để toàn bộ người trong thiên hạ biết dã tâm, y sao có thể không nhìn ra. Không chỉ việc về Nhiếp chính vương, những vấn đề khác, y đều đã có thể tra ra rõ ràng.
Việc lò sưởi bắt tay với Nhiếp chính vương, khi vừa xuyên tới y đã biết, y chỉ là không thèm quan tâm mà thôi, y tin tưởng với khả năng của mình, có thể cảm hóa được lò sưởi... không ngờ trong lúc bất tỉnh vẫn bị lò sưởi xiên một nhát. Có điều đều không đáng kể, Nhiễm Thanh Vân không hề bận tâm.
“ Bệ hạ biết thần lén lút sau lưng người, tại sao không...” tại sao không vạch trần?
“ Ta nói rồi, ta thích ngươi, sẽ không làm hại ngươi.”
“ Nhưng mà thần đã làm hại người.” Phó Kim Phong áy náy.
“ Ta đã không sao rồi, không cần đau khổ.”
“ Thần... thật sự xin lỗi.” Nước mắt đẹp đẽ diễm lệ mang theo hối hận tột cùng, chậm rãi rơi xuống.
“ Đừng khóc, ngươi không có lỗi, ta cũng đã không sao rồi.” Nhiễm Thanh Vân luống cuống lau đi nước mắt, nhỏ giọng an ủi lò sưởi.
Nhìn xem, ta chính là thảm như vậy... luôn là người bị hại, luôn là người phải dỗ dành.
“ Thần...”
“ Được rồi, nếu ngươi cảm thấy có lỗi, vậy thì từ sau trở đi, phạt ngươi không được gọi vương xưng thần nữa.”
“ Nhưng mà...”
“ Gọi ta Nhiễm Thanh Vân. Ta không phải hoàng thượng của ngươi, ta là Nhiễm Thanh Vân.”
Cái tên hoàng đế toàn tiếng xấu kia, ta thèm vào làm ấy!
“ Thanh.. Thanh Vân!”
“ Nhớ kĩ, ta không phải hoàng thượng của ngươi! Ngươi hiểu không? Ta chính là ta, không phải hoàng thượng!” Nhiễm Thanh Vân không thể tiết lộ việc mình đoạt xác, chỉ có thể chậm rãi ra ám thị cho lò sưởi, để lò sưởi không bị mấy cái định kiến từ trước về thân thể này làm cản trở bọn họ đến với nhau.