Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 140: Chương 140: Hoàng Hôn (9)




Thật không ngờ tân hoàng rảnh rỗi không có việc gì làm, hoặc có thể đầu bị hỏng ở đâu đó, đột nhiên quay ra sủng ái y, lợi ích của y đột ngột tăng cao. Y đồng ý giúp Bạch Dạ lật vương vị, nhưng với một điều kiện, sống chết của hoàng thượng phải do y định đoạt. Y không tiện đường đường đi gặp Bạch Dạ, tin tức hoàng thượng mất tính lan đi quá nhanh, nếu y tùy tiện sẽ mang đến rất nhiều phiền phức. Không thể gặp mặt trực tiếp đòi người, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Y chính là không ngờ, ngay nửa đêm Bạch Dạ đã tìm tới, còn tưởng sẽ phải đợi thêm mấy ngày mới có thể đòi người chứ. Phó Kim Phong ôm theo trạng thái hồi hộp nhìn người bên cạnh giường.

“ Y đang ở đâu?” Phó Kim Phong ngồi vững trên dường, kiên định hỏi Bạch Dạ.

“ Không để ý, Phó quý phi lại để ý hoàng thượng như thế nha.”

Phó Kim Phong đương nhiên nghe ra ý tứ châm biếm trong câu nói của Bạch Dạ, dù sao cũng chính là y tàn nhẫn tính kế người ta, mới khiến người ta rơi vào tay kẻ khác, bây giờ bày ra một mặt lo lắng để cho ai xem chứ? Chính Phó Kim Phong cũng không nhịn được mà tự cười nhạo chính mình.

“ Đừng nhiều lời, ngươi định nuốt lời?” Phó Kim Phong cố gắng đè nén lo lắng trong lòng, bàn tay giấu trong ổ chăn cũng đã nắm chặt đến bật máu.

“ Tiểu quý phi, ngươi phải hiểu rõ tình thế hiện tại của mình chứ.” Bạch Dạ liên tục châm biếm.

“ Ngươi thật sự muốn nuốt lời?“. Tìm truyện hay tại ( Trùm Truyện. N E T )

Phó Kim Phong ngày càng khẩn chương, y bây giờ trong tay không có gì cả, nếu Bạch Dạ thật sự nuốt lời, y cũng không có kế hoạch phía sau để bảo toàn.

Nếu bây giờ thật sự Nhiếp chính vương nuốt lời, y một thân một mình, làm sao có thể cứu được thiên tử?

“ Tiểu quý phi, ngươi không có mặt trên triều hôm nay, ngươi đương nhiên không biết... có bao nhiêu lão già bên ngoài kia muốn đem ngươi tru di cửu tộc đâu.” Bạch Dạ nói lời nhẹ nhàng, vẫn có thể dọa Phó Kim Phong sợ chết khiếp.

Nhớ lại đoạn hội thoại của y và hoàng thượng trong nhà gỗ nhỏ trước khi người ngất đi, người đã vì sợ mình bị bệnh mà liên lụy tới y, sợ trong lúc hôn mê sẽ không bảo vệ được y. Khi đó, tại sao y không nghĩ đến nếu hoàng thượng mất tích, đám đại thần đó cũng sẽ đổ hết lỗi lên đầu y chứ!

Bây giờ, hối hận cũng đã muốn.

“ Ta chỉ muốn biết, bệ hạ còn an toàn không?”

“ Ngươi rất nhanh sẽ được gặp bệ hạ thôi.” Bạch Dạ ý vị nói một câu.

“ Ta...”

“ Tiểu quý phi quả nhiên xinh đẹp như lời đồn, cho dù là nam nhân, cũng là nam nhân xinh đẹp nhất, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao tên cẩu hoàng đế kia bởi vì ngươi mà dám ném hết 3000 giai lệ.”

“ Muốn chém muốn giết tùy ngươi.” Phó Kim Phong cố tình nghe không hiểm khinh bạc, hai tay dưới chăn nắm chặt châm ngọc được tặng, chính là đầu nhọn kia, suýt chút nữa lấy mạng của thiên tử.

“ Đương nhiên muốn giết, nhưng trước khi chết, vẫn muốn thưởng thức qua một lần hương vị của tiểu quý phi, rốt cuộc công phu trên giường lớn tới đâu mới có thể kéo chân cẩu hoàng đế kia thời gian dài như vậy.” Bạch Dạ vừa nói, động tác cũng không hề kiêng nể, tiến đến gần Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong biết mình khí lực không đủ, tất thảy chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại, chính là kết cục mặc người dày xéo. Phó Kim Phong nắm chặt trâm ngọc, yên lặng chờ đợi.

Mắt thấy thời cơ thích hợp, chăn trên người liền tung bay, nhân lúc Bạch Dạ bất ngờ, một đòn đâm xuống. Khí lực cảu Phó Kim Phong vốn không đủ để đâm trúng người, nhưng được vỏ kiếm giúp sức, trâm ngọc hoàn hảo ghim vào bắp đùi khiến Bạch Dạ không nhịn được đau đớn mà hét lên.

“ Tiện nhân.” Nhiếp chính vương hung ác ném chăn xuống nền đất, rút trâm ngọc dính trên chân, bước nhanh về phía Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong nhanh chân chạy tới cửa, vẫn là chậm một bước.

Tóc dài mềm mại bị người túm lấy, đau đớn kéo về phía sau.

Phó Kim Phong hơi lảo đảo ánh mắt xoẹt qua tia lệ khí, không đợi Phó Kim Phong kịp phản kháng đột nhiên cửa lớn bật mở, trăng sáng bên ngoài bị thân hình cao lớn che chắn, y chưa kịp nhìn rõ người tới, toàn thân đã bị nhét vào lồng ngực mang nhiệt độ quen thuộc, phía sau vang thêm một tiếng kêu kinh hãi.

Bạch Dạ bị đạp ngã lăn ra đất, nhìn thấy gương mặt của người đối diện, gương mặt sợ hãi đến vặn vẹo:“ hoàng... hoàng thượng?”

Nhiễm Thanh Vân cẩn thận chỉnh lại tư thế cho lò sưởi, ôn nhu vuốt thẳng mái tóc rối tung của y:“ Nhiếp chính vương thật là kì lạ, nửa đêm còn tới tẩm điện ái phi của trẫm? Đây là muốn làm gì?”

“ Ngươi... sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?” Bạch Dạ vô cùng hoảng loạn, lời nói trở lên khó nghe.

“ Tẩm cung của ái phi, đương nhiên là tới để ngủ, không phải sao?” Nhiễm Thanh Vân nở một nụ cười, nụ cười thuộc về địa ngục, thành công dọa Bạch Dạ sợ muốn ngất đi.

“ Ngươi... sao có thể?” Rõ ràng đã bị nhốt ở thiên lão, còn có đội quân tinh nhuệ trông giữ, y sao có thể xuất hiện tại nơi này? Bản thân ngoài quần áo hơi bẩn, một chút vết xước cũng không có?

“ Tới tẩm cung của ái phi, không phải rất bình thường sao? Tại sao ta lại không thể? Người không thể, phải là ngươi đó, Nhiếp chính vương!”

Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, đe dọa người khác kiểu này hết sức thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.