Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 117: Chương 117: Ma tu bất kiếm (6)




Nhiễm Thanh Vân lôi Bất Vong ra, nhanh chóng leo lên.

Tốc độ phi kiếm của lò sưởi dù có nhanh cũng vẫn không nhanh bằng tốc độ của Bất Vong, đứng trên Bất Vong, Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng đuổi kịp đến vị trí định vị. Truyện Teen Hay

Đến nơi rồi... Nhiễm Thanh Vân lại không hề thấy người đâu... nhìn xuống cánh rừng bạt ngàn phía dưới, Nhiễm Thanh Vân rút ra kết luận... có lẽ lò sưởi đang luyện tập tay lái.

[....] Chủ nhân, người đừng kết luận gì hết.

Không phải sao? Người thường phi kiếm trên trời, lò sưởi phi kiếm trong rừng... còn không phải để luyện tập tay lái thì là gì?!

Nhiễm Thanh Vân nhằm đúng vị trí của Phó Kim Phong mà lao xuống. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người đứng trên phi kiếm.

Người này...!!

Đệch đệch... lò sưởi là sư tôn?

Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng ổn định lại tâm tình, tiến gần đến bên cạnh Phó Kim Phong, lớn tiếng gọi:“ Sư tôn!”

Phó Kim Phong đang chú tâm đến phi kiếm, đột nhiên có người lớn tiếng gọi mình, thân thể mất ổn định, trật chân rơi khỏi phi kiếm.

Nhiễm Thanh Vân:“...”

Hình như lò sưởi đang là nguyên anh mà đúng không? Nguyên anh cũng có thể rớt khỏi kiếm khí của mình à?

[ Mục tiêu nhiệm vụ đang bị thương có được không hả? Chủ nhân, ngài đừng có tốn thời gian nghĩ linh tinh nữa, mau vớt lấy người đi.] Vương Bội nghe Nhiễm Thanh Vân suy nghĩ vớ vẩn, đáy lòng hệ thống sắp tan nát rồi.

Mặc dù có thời gian suy nghĩ lung tung nhưng Nhiễm Thanh Vân vẫn không hề để lò sưởi rơi từ trên kiếm khí xuống đất, thời điểm Phó Kim Phong vừa trượt chân rơi khỏi kiếm khí, Nhiễm Thanh Vân đã kịp thời lao đến, ôm lấy người vào lòng.

Hơi ấm thuộc về lò sưởi, quả nhiên vẫn dễ chịu nhất.

Ôm người ở trong lòng, hơi ấm cùng cảm giác tiếp xúc thân thuộc khiến cơ thể của Nhiễm Thanh Vân không kìm được mà nổi lên phản ứng. chưa ăn qua thì thôi... đã ăn một lần liền không thể kìm được thú tính. Nhiễm Thanh Vân nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới ổn định lại được tâm tình.

Không đợi Nhiễm Thanh Vân lên tiếng, Phó Kim Phong đã có thể thích ứng được với việc nằm trong lòng Nhiễm Thanh Vân, y nhanh chóng tóm lấy vạt áo trước ngực Nhiễm Thanh Vân, ra lệnh:“ Mau đi.”

“ Đệ tử biết rồi.” Nhiễm Thanh Vân ôm chặt lấy Phó Kim Phong, ổn trọng điều khiển Bất Vong, nhanh chóng rời đi.

Bất Vong tăng đến mức độ nhanh nhất, tốc độ kiếm khí bình thường chắc chắn không thể theo kịp, hai người bọn họ nhanh chóng thoát khỏi truy đuổi của người phía sau.

Nhiễm Thanh Vân đưa Phó Kim Phong tới một nơi thanh vắng mới cẩn thận đặt người xuống.

Nguyên anh có thể vì một câu gọi tùy tiện mà rơi khỏi kiếm khí, chắc chắn bị thương không hề nhẹ. Nhiễm Thanh Vân cẩn thận đặt người xuống, chuyên tâm quan sát Phó Kim Phong từ đầu trên chân.

Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân đánh giá trắng chợn, tâm lý cực kì không tốt đẹp, đứng bật dậy, tránh khỏi đụng chạm của Nhiễm Thanh Vân. Y kéo thẳng vạt áo buông lòng của mình, trừng mắt nhìn Nhiễm Thanh Vân đe dọa:“ Làm gì?”

“ Đệ tử chỉ là muốn xem vết thương cho người.”

“ Ta không sao.” Phó Kim Phong tránh né khỏi động chạm của Nhiễm Thanh Vân.

“ Sư tôn, vừa rồi là có chuyện gì vậy?” Mau kể cho ta, ta giúp ngươi xử lý.

Đối với sự nhiệt tình của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong lại tỏ vẻ cực kì lạnh nhạt, sau khi chỉnh sửa xong y phục hỗn loạn, y liền không chút chậm trễ đứng dậy:“ Không phải chuyện của ngươi, quản ít thôi.”

Đột nhiên bị lò sưởi lạnh nhạt, Nhiễm Thanh Vân không kịp thích ứng, đáy lòng không khỏi khó chịu. Nhiễm Thanh Vân khó khăn cắn chặt răng, ngẩng đầu muốn nói gì đó với lò sưởi, lại phát hiện Phó Kim Phong đã ngự kiếm rời đi từ lâu rồi.

Ổn định lại tâm tình hỗn loạn, mặt trăng đã ngả về phía Tây, Nhiễm Thanh Vân mới leo lên Bất Vong trở về căn phòng được sắp xếp. Thời điểm trở về phòng, Lại Lợi cũng đã ngủ, Phó Kim Phong lạnh nhạt ngồi trên một chiếc giường nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng chính là không hề để tâm đến sự kiện vừa rồi.

Nhiễm Thanh Vân hụt hẫng ngồi ở bên cạnh cửa sổ, lén lút nhìn lò sưởi ngồi trên giường, thở dài trong lòng.

Là do y tự chuốc lấy, trách ai được chứ!

Sáng hôm sau, Lại Lợi tỉnh dậy đã phát hiện Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong đang cùng ngồi trên bàn dùng trà, mặc dù không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp nhưng không khí giữa bọn họ quả thật rất ngột ngạt, Lại lợi muốn giảm bớt nặng nề giữa hai người họ nhưng khi tiến tới gần rồi thì lại không dám mở miệng.

Khó khăn lắm mới đến giờ tập trung, Lại Lợi đi ở phía sau hai người họ, áp lực khủng bố đến mức người chảy đầy mồ hôi.

“ Phó tông chủ, đến rồi sao?” Linh tông chủ phía trước không chiếm được lợi ích, vừa nhìn thấy nhóm người Phó Kim Phong tiến tới liền lên giọng công kích.

“ Linh tông chủ, sớm nha.” Lại Lợi gấp gáp tiến lên phía trước, đảm nhận vị trí đại diện phát ngôn.

Nhiễm Thanh Vân nhận ra tên này... không phải là kẻ đứng gần lò sưởi lúc ở bến sông hay sao? Chủ động bắt chuyện như vậy, không phải để ý đến lò sưởi của y đó chứ?

Nhiễm Thanh Vân không nhịn được đáy lòng khó chịu, ở trong đầu âm thầm ghi hận vị Linh tông chủ này.

[ Chủ nhân, người đây là đang ghen sao?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.