Chiến trường: La Thần
Phía bên ngoài chiến trường hiện vẫn khói lửa ngút trời, tiếng thét thảm không ngừng gào thét trong đêm. Chiến trường một màu đỏ rực do hỏa diễm tạo thành khiến xa xa nhìn lại thấy thật đáng sợ tựa chốn địa ngục trần gian.
Kỳ thú Kỳ Long bên dưới mặt đất cường ngạnh càn quét chúng Yêu Thần Quân kịt liệt. Phó tướng hỏa nham toàn thân hắc xích cứng cáp lúc này lại một quyền đầu mạnh mẽ đánh trúng kỳ thú.
"Binh....." Hỏa nham cứng cáp va chạm vảy cứng chấn động rất mạnh.
"Gào...." Kỳ thú liền gào lớn lùi bước trượt ngã xuống.
"Ha....." Phó tướng hỏa nham hắc giáp lại nhảy lên cao một quyền nện mạnh xuống thân thể cứng rắn của kỳ thú.
"Ầm....." Chấn động vang dội, khói bụi lập tức bay mù mịt.
Kỳ thú liền bị chấn cho lún sâu xuống một hố đất rất to do lực đánh của phó tướng hỏa nham hắc giáp tạo thành.
"Hô... hô.... hô..." Yêu Thần Quân vô số chẳng do dự tiếp tiến lên kịt liệt chiến đấu.
- ---------...----------
Phía nhóm người La Thần ở bên dưới lúc này thì thấy Hoa Thiên Thiên tỷ đang rất căng thẳng nhìn qua Song Ngư đang có dấu hiệu của việc tỉnh lại.
Hồng Hiên Nhiên cũng là hiểu được thở dài, Thập Ngũ Giai Nhân xung quanh hiện cũng rất không biết nên phải làm gì tiếp theo cho phải.
Song Ngư đáng ra đã thiếp giấc rất lâu mới đúng, ấy nhưng do chiến trường không ngừng chấn động nó vô tình khiến cho muội ấy không thể nào không tỉnh dậy.
Song Ngư hai mắt khẽ nháy, tiếp liền từ từ mở ra. Ngay lập tức thứ muội ấy thấy đầu tiên đó là phía trên hư không một cảnh hỗn chiến rất kinh khủng.
"Hoa Thiên thẩm..." Hoang mang Song Ngư vội gọi.
"Tiểu thư con có chuyện gì sao.?" Hoa Thiên Thiên tỷ liền giả vờ bình tĩnh đáp.
"La Thần.! La Thần huynh ấy thế nào rồi.?"
"À... Thiếu gia hiện đang cùng mọi người chiến đấu ở phía trên."
"Không đúng.! Huynh ấy làm gì có thể chiến đấu với chúng cường giả như vậy được cơ chứ.?"
"Tiểu thư.!" Hồng Hiên Nhiên chen ngang nói. "Thiếu gia ngài ấy cũng chẳng phải là người bình thường đâu.! Vậy nên tiểu thư người xin hãy cứ yên tâm đi."
"Không phải người bình thường.! Huynh ấy rất ngưu bức sao.?"
Tất cả liền một hồi im lặng chẳng ai dám lên tiếng nói bừa về thực lực của thiếu gia cả. Song Ngư cũng cảm thấy La Thần huynh ấy cũng khó có thể qua khỏi hiểm cảnh này rồi.
Liền Song Ngư rất đau lòng nói. "Giờ huynh ấy đang ở hướng nào vậy.?"
"Là ở đó.! Đang được chân thân của Tiểu Bạch bảo vệ." Hồng Hiên Nhiên nhẹ đưa tay chỉ cho Song Ngư nơi của La Thần.
"Đó là chân thân của Tiểu Bạch sao.?" Song Ngư cô ấy hiện vẫn cũng còn chưa có thể kịp chấp nhận tất cả mọi thứ ở trước mặt này, vậy nên liền hỏi rất nhiều thứ.
- ---------...----------
Phía sau lại thấy nhóm người của hai vị công chúa hiện đang được tám người Thập Bát Thiên Sát bảo vệ an toàn.
Công chúa Ngô Lạc Mặc lúc này bỗng nhìn hướng Song Ngư khẽ nói. "Vị tiểu thư đó là muội muội của hắn ta sao.?"
"Muội cũng chẳng rõ lắm.!" Ngô Chiêu Quân liền đáp. "Nhưng La Thần hắn quả thật rất quan tâm đến cô ấy đấy."
"Rất quan trọng sao.! Có lẽ nào đó chính là nữ nhân của hắn không.?" Ngô Lạc Mặc bỗng không hiểu sao lại rất hiếu kì về Song Ngư.
"Không phải nữ nhân của hắn đâu.!" Bỗng Hàn Linh bên cạnh liền đáp. "Bởi thần từng có nghe ngóng qua về La Thần hắn rồi."
"Vậy sao.? Vậy Hàn Linh cô nói xem." Ngô Lạc Mặc liền hỏi.
"Bẩm.! La Thần hắn một tháng trước xuất hiện kì lạ ở tây thôn Tích Hà rồi mới gặp được vị tiểu thư đó. Mà lúc đó cô ấy cũng chỉ là một người ăn mày rất bình thường mà thôi."
"Nhưng không hiểu sao La Thần hắn lại rất quan tâm đến cô ấy như một người thân vậy, còn có hắn còn luôn miệng nói đó chính là người nhà của hắn, mà những lời này hắn hình như cũng còn nói với tất cả mọi người bên cạnh của hắn nữa."
"Kì lạ như vậy.!" Ngô Lạc Mặc càng nghe thì lại càng thêm khó hiểu về La Thần hơn.
"Hoàng tỷ.! Tỷ không cần hiềm nghi La Thần hắn làm gì đâu. Bởi nếu hắn muốn hại người thì lúc ở hoàng cung hắn cũng đã không dễ nói chuyện như vậy đâu."
"Muội nói cũng đúng.! Bởi với cái thực lực triệu quân thần tốc này của hắn thì hắn quả chẳng sợ cái hoàng cung là bao."
- ---------...----------
Chiến trường hỗn loạn thảm khốc, bỗng lúc này lại thấy có hai bóng người không ngại nguy hiểm mà xông vào chốn này.
Hai bóng người tựa rất nhanh liền đã xuất hiện nơi nhóm người La Thần. Tiếp một người dáng hình rất xinh đẹp lại khẽ lên tiếng nói.
"Hỏa chủ.! Thái Kim.! Thanh Túc.! Thật đúng là ba người bọn họ rồi." Giọng nói dường như rất vui mừng khi nhận ra được ba người kia.
"Kỳ Kỳ.!" Liền cô nương bên cạnh khẽ gọi. "Cô là đang chờ mong chuyện gì sao.?"
"Bạch nương tử cô thật chưa từng nghĩ qua rằng Phượng Thánh cũng còn tại thế sao.?"
Bạch nương tử nghe vậy liền thở dài nói. "Cho dù vậy thì sao chứ.?"
"Gì mà sao hả.! Nếu được thì chúng ta mời ngài ấy quay về Phượng Quốc chứ sao."
"Kỳ Kỳ.!" Bạch nương tử bỗng mắt nhìn xa xăm lên tiếng. "Cô nghĩ mình làm vậy thì là đúng sao.?"
"Bạch nương tử cô nói gì vậy.? Phượng Thánh đản sinh Phượng Quốc, nên việc ngài ấy quay về cũng là lẽ đương nhiên thôi."
Bạch nương tử liền nhẹ nhếch miệng nói. "Kỳ Kỳ.! Cô tự thấy mình có ích kỉ quá không.?"
"Ích kỉ.! Sao lại nói như thế.?"
"Bởi Phượng Thánh khi rời đi thì cũng đã tuyên nói rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa, còn có đã nói rõ là sẽ vì bản thân mà sống về sau rồi."
"Đó cũng chỉ là nhất thời thôi.! Nếu biết hiện Phượng Quốc gặp nguy thì Phượng Thánh sẽ quay về thôi."
"Thật sao.!" Bạch nương tử vẻ chẳng tin tưởng. "Ta thì tin vào việc Phượng Thánh sẽ đi tìm cái người kia hơn."
"Không thể nào.! Bởi đã làm Thánh Nữ của Phượng Quốc thì không được có lòng nhiễm trần tục được."
"Ha... ha..." Bạch nương tử tựa như điên lên khi nghe như thế. "Trần tục sao.! Hảo cho hai chữ trần tục kia... ha... ha..."
"Bạch nương...." Phượng Kỳ Kỳ bỗng nghiến răng căm giận nói. "Đó là thân phận cao quý nhất.! Cô không được có lòng khinh thị như vậy."
"Ồ... Kỳ Kỳ cô cứ theo đuôi ta nhiều ngày hình như cũng đã liền quên rằng Bạch nương ta là đã bị trục xuất khỏi Phượng Quốc rồi thì phải."
"Cô..." Phượng Kỳ Kỳ liền cứng miệng, tiếp bèn chẳng quan tâm liền hướng phía trên rời đi.
Bạch nương tử thì cũng chẳng ngăn lại nữa, mà liền chỉ nhẹ đưa mắt nhìn theo mong rằng bản thân cũng là có thể gặp được Phượng Thánh trong truyền thuyết.
- ---------...----------
Phía trên hỗn chiến kịt liệt, Thanh Túc hiện vẫn chiến đấu xung quanh bảo vệ cho La Thần không rời. Liền lúc này cô lại cảm nhận được một khí tức đang hướng mình lao đến.
Thanh Túc lập tức lại xoay người vung tay khinh thị nói. "Lại đến a..."
"Khoan đã tiền bối...." Phượng Kỳ Kỳ đích thị là người lao tới vội hô phân trần.
"Phượng Kỳ Kỳ của Phượng Quốc tham kiến Thanh Túc tiền bối."
"Ồ... Ở nơi chiến trận lại gặp được người quen sao." Thanh Túc vẻ chẳng mấy bận tâm lên tiếng. "Muốn gặp ta là có chuyện gì.?"
"Thanh Túc tiền bối.! Kỳ Kỳ có chuyện muốn hỏi về Phượng Thánh."
"Không biết.!" Thanh Túc lập tức lạnh lùng đáp.
"Tiền bối..." Phượng Kỳ Kỳ liền không bỏ cuộc tiếp nói. "Phượng Quốc hiện có rắc rối, mong tiền bối hãy chuyển lời Phượng Thánh rằng Phượng Quốc mời ngài ấy quay về."
"Quay về..." Thanh Túc nhếch miệng khinh thường nói. "Về để làm cái gì Thánh Nữ đó sao.?"
"Vâng.! Thân phận thánh nữ cao quý hiện vẫn luôn chờ ngài ấy quay về."
"Cút cho ta...." Hỏa Hồ Tiểu Ly bỗng xuất hiện quát lớn. "Phượng tỷ lúc lâm chung nếu không ngăn ta, thì Phượng Quốc của cô cũng đừng hòng mà tồn tại đến bây giờ."
"Vậy nên hãy biết điều mà... Cút cho ta..."
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Hỏa diễm một vùng rộng lớn lại chấn mạnh cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hỏa Hồ Tiểu Ly và Thanh Túc lại lập tức phi nhanh ra đón chặn lại tất cả, Thái Mỹ Kim một hướng khác bỗng lúc này cảm nhận được có thêm một khí tức rất mạnh mẽ xuất hiện.
"Không tốt.! Địch nhân có thêm cường giả..."
"Ồ... Cô đây cũng rất không bình thường nha." Bỗng một giọng nói có chút khen ngợi vang lên rất gần bên cạnh Thái Mỹ Kim.
"Cái gì..." Thái Mỹ Kim liền kinh hoảng lập tức quay đầu.
"Ầm....." Lập tức một quyền đầu mạnh mẽ liền xuất hiện chấn cho Thái Mỹ Kim văng ra xa.
"Phụt...." Mỹ Kim miệng phung máu cắn răng chịu đựng dừng lại tức giận hô.
"Là kẻ nào.?"
"Ồ... Chỉ là huyết mạch nhân tộc lại có thể mạnh mẽ đến như vậy sao." Vẻ hơi ngạc nhiên lão nhân đánh lén cuối cùng đã xuất hiện.
Mà lão nhân này lại chính là lão hoàng đế của Mạc Quốc luôn ở gần chiến trường xem chiến. Bỗng lúc này lão cuối cùng cũng đã ra tay.
"Lão nhân ngươi là kẻ nào.?" Thái Mỹ Kim liền hỏi.
Lão nhân không đáp mà nhìn kĩ thêm Thái Mỹ Kim một hồi, tiếp lại thấy lão ra vẻ rất đâm chiu nói.
"Nữ nhân cô là đã hưởng dụng huyết mạch nào vậy.? Nó thật khiến cho lão nhân ta rất hiếu kỳ."
"Hừ..." Thái Mỹ Kim thấy vẻ kiêu ngạo của lão nhân không xem mình vào mắt thì liền tức giận hừ lạnh.
"Ngã Vọng Kim Liên....." Lập tức Thái Mỹ Kim quát lớn.
Liền xung quanh lão nhân một vùng lớn xuất hiện ra Liên Hoa Đài cực kì to lớn, tiếp liền thấy từ Liên Hoa Đài phòng ra vạn tia hoàng kim óng ánh lao động nhanh như chớp.
Lão nhân lại thêm phần bất ngờ nói. "Ồ... Xem ra nãy giờ các cô vẫn còn chưa có tung hết thực lực rồi đi."
Lão nhân hiện lập tức không hai lời liền phi thân chạy khỏi tầm công kích của Liên Hoa Đài. Nhanh tựa thiểm điện lão hoàng đế Mạc Quốc này đến nhanh rồi đi cũng cực kì nhanh không kém.
Thái Mỹ Kim lập tức cau mày khẽ nói. "Chỉ vậy liền đi.! Lão ta không phải đến để gây chiến sao.?"
Thái Mỹ Kim còn chưa rõ chuyện gì thì bỗng lại thấy có thêm một tên chẳng có mắt đang thẳng hướng công kích nơi hắc khí cuộn mình của La Thần. Mỹ Kim lập tức chẳng quan tâm nữa liền nhanh phi thân qua tiếp chiến đấu.
Tứ Bất Tượng bốn lão tướng hiện đang cố gắng công kích đến chỗ của La Thần đang hấp hắc khí, ấy nhưng cả bốn lại bị cản trở không hề nhỏ do nhóm Thái Vệ tạo thành.
Thái Vệ toàn bộ những người cảnh giới cao liền thấy có người cầm kích lớn tựa như mũi lao to lớn đâm xuyên không khí. Mũi lao loạn động xoay tròn rít lên một tiếng thét dài rất chói tai.
"Hừ... Để ta..." Đông Ngưu Kim Ngưu Sa liền song quyền chấn mạnh cản lại.
"Ầm....." Không gian liền chấn mạnh rất dữ dội.
Xa xa lại thấy Thái Vệ một nữ nhân váy ngắn bó sát nhìn rất hiện đại, y phục tông màu đỏ đen rất nổi bật trong chiến trận. Liền nữ nhân này hai tay hai khẩu súng ngắn rút ra thẳng hướng Tứ Bất Tượng bóp cò.
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Từng phát đạn mang theo băng hỏa lưỡng cực không ngừng công phá về Tứ Bất Tượng.
"Xạ tiễn thần khí thật kì lạ...." Một tên nam nhân Thái Vệ vừa mới gia nhập không bao lâu thấy vậy liền rất hiếu kì về món Xạ tiễn kia.
Tiếp hắn liền cũng không rảnh tay nhanh vung kiếm ra, liền thanh kiếm lập tức trước mặt hắn bay lơ lửng bắt đầu theo hai tay của hắn chỉ đạo, mà phân ra nhiều thanh tạo thành một vòng cung.
Nhiều ảnh kiếm lập tức hóa kim sắc rực rỡ tựa hào quang bén nhọn liền xuất hiện, hắn tiếp lập tức vận động ngón tay xuất kiếm lao đi công kích.
"Víu.... víu.... víu....." Ảnh kiếm bén nhọn lạnh lùng ánh hào quang kim sắc lập tức giữa không gian không ngừng lao mình.
Mười tên Thập Bát Thiên Sát phía triều đình lúc này hiện cũng thuộc hàng cường giả mạnh mẽ liền cũng không ngừng chiến đấu rất kịt liệt.
Nhất Đẳng Yêu Quân chân thân mạnh mẽ nào dễ công phá liền cũng rất ngoan cường cản trở không cho vượt qua.
"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Chấn động vang trời lại cứ vậy không ngừng vang lên.
Bỗng một tên trong nhóm Thập Bát Thiên Sát lúc này liền lọt lưới tiến đến rất gần chỗ của La Thần. Hắn nhìn lên thì thấy chân thân to lớn của Bạch Ngư Long đang bị lão Quốc cửu giữ chân.
Liền hắn khẽ nhếch miệng chuẩn bị công kích một đòn cực mạnh vào hắc khí to lớn đang cuộn mình cho La Thần, ấy nhưng hắn nào có được như nguyện đâu.
Bởi ngay lúc này ở một hướng xa thuộc người của Thái Mỹ Kim, bỗng có một nữ nhân giữa hư không quỳ xuống một chân.
"Cạch... Cạch.... Cạch...." Liền âm thanh sắt thép tựa như ngay tức khắc lắp ráp thành một khẩu bắn tỉa cực kì to lớn.
Nữ nhân này hóa ra một khẩu bắn tỉa to đùng tựa như khẩu đại bác, liền cô ngắm thật kĩ mục tiêu lập tức bóp cò.
"Đùng...." Một âm thanh chói tai liền vang lên.
Cái tên lọt lưới hiện vẫn còn chưa kịp làm gì thì liền bị một tia đạn xuyên phá hư không bắn trúng ngay trước ngực.
"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Đạn pháo liền nổ tung chấn động bốn phương bởi uy lực cực kì khủng khiếp của nó.
"Đó lại là thần tiễn gì nữa vậy a...." Tên nam nhân mới vào nhóm Thái Vệ lại thêm một lần nữa rất kinh ngạc. Bởi hiện hắn chẳng khác nào là một tên nhà quê cái gì cũng thấy rất mới lạ vậy.
Không dừng lại, tiếp thấy bên cạnh của nữ nhân vừa bắn xạ tiễn kia có thêm một nhóm nữa cũng đồng xuất ra toàn xạ tiễn khủng bố.
Lập tức nhóm này lại không ngừng hướng xung quanh ngắm bắn công phá kịt liệt cái chiến trường.
Các tướng lĩnh của Thiết Kỳ Quân lúc này cũng hiện có vài tên đã lọt lưới đến rất gần chỗ của La Thần.
Ấy nhưng phía Thái Vệ lại thấy có hai nữ nhân y phục kiếm sĩ rất tươm tất liền xuất hiện cản đường. Hai nữ nhân này tựa như là song sinh giống nhau như đúc, duy chỉ là y phục một trắng một đen để phân biệt hai người.
Hai người mang giày ống cao y phục bó thân, áo có đuôi nhìn rất lịch thiệp. Ấy nhưng cả hai kiếm trong tay của hai người nào đâu có lịch thiệp như vậy đâu.
Bởi hiện thấy hai người kiếm nhỏ vót rít trong gió tựa như roi không ngừng sắc lạnh cắt ra từng đường sắc lẻm rất đáng sợ.
"Để ta...." Tiếp lại thấy một nữ Thái Vệ khác xuất hiện lên tiếng.
Nữ nhân này thân hình to lớn lực lưỡng, trên tay thì là một thanh búa sắt lớn đầu gai như chùy. Cán búa thì dài như thương dễ dàng cho việc sử dụng hai tay.
Nữ nhân bước ra tựa như chiến tướng uy mãnh, vung búa liền đánh văng vài tên tướng lĩnh Thiết Kỳ Quân.
"A.... Nữ nhân mà cũng dũng mãnh như vậy sao a...." Tên nam nhân nhà quê lại thêm một lần há hốc mồm kinh ngạc nữa rồi.
- ---------...----------
Không Gian Phép Tắc: La Thần.
La Thần hắn lúc này vẫn tựa như một tàn ảnh ngồi giữa không gian vô định, mắt hắn nhìn xa xăm mang theo chút ưu buồn da diết.
"Hệ thống.! Đã không còn cách gì nữa sao.?"
"Trước mắt thì là không có.!" Hệ thống cũng là vẻ rất không được vui vẻ gì đáp.
"Không sao.! La Thần ta cũng sẽ không có trách ngươi đâu. Âu đó nó cũng là số phận của La Thần ta đi." La Thần cố tỏ ra lạc quan nói tiếp.
"Được rồi.! Đừng nói những chuyện buồn nữa làm chi. Tiếp chúng ta hãy ra ngoài giúp đỡ mọi người một tay thôi."
Nghe vậy Hệ thống bỗng có hơi lưỡng lự nói. "Kí chủ ngài thật đã quyết định như vậy.?"
Nhẹ mĩm cười La Thần đáp. "Đừng buồn.! La Thần ta mạng lớn lắm, vậy nên sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu."
"Với lại, nếu cứ bắt ta ở trong này thì ta cũng chẳng thể nào mà yên tâm được."
"Kí chủ...." Hệ thống bỗng có một chút nghẹn ngào như muốn khóc đến nơi vậy.
"Này... này... La Thần ta còn chưa có chết đâu."
"Hức... hức.... Đúng... đúng... Hức... hức... Kí chủ ngài vẫn kiên cường lắm... hức..." Hệ thống liền cũng không kiềm được mà đã bất đầu thút thít.
La Thần bỗng có chút hiếu kì nói. "Hệ thống.! Có phải là ngươi đã từng là một con người.?"
"Sao.... Sao kí chủ biết....." Hệ thống lập tức liền rất kinh ngạc.
"Trời.! Cái này thì có gì khó đâu. Bởi chỉ cần tiếp xúc lâu thì sẽ cảm nhận được rằng hệ thống ngươi có cảm xúc như con người mà."
"Hả.... Dễ dàng nhận ra như vậy sao.?"
"Ngốc tử.! La Thần ta đã cảm nhận được từ lâu rồi đó, chỉ là ta không muốn vạch trần cái ngốc tử nhà ngươi thôi."
"Hả... Không thể nào a...."
"Thôi.! Bỏ cái sự kinh ngạc đó đi. Liền chúng ta đi ra bên ngoài thôi."
"Ờ...." Tiểu hệ thống liền bỗng rất ngoan ngoãn lạ thường đáp.
- ---------...----------
Bên ngoài hỗn chiến vẫn chưa rõ La Thần hắn lúc này thế nào, liền tình hình vẫn là đang rất kịt liệt đẫm máu.
Phía dưới nhóm người Song Ngư, bỗng gần đó lão hoàng đế Mạc Quốc liền xuất hiện khẽ nhỏ nói.
"La Thần lực lượng không tầm thường a.! Nhưng... phía dưới này hình như nó cũng có một cái gì đó rất quan trọng rồi đi."
Nghĩ vậy nên lão hoàng đế Mạc Quốc liền rất cẩn thận lẫn mình gần một bên xem xét rất kĩ tất cả mọi người xung quanh nơi của Song Ngư.
"Hử... Cái tên hồng y kia hình như là cũng rất không tầm thường nha.... Còn có nhóm người bảo vệ hai vị công chúa cũng là không đơn giản...."
Cứ vậy lão không ngừng xem xét đánh giá qua từng người một, được một hồi thì bỗng lão cũng phát hiện ra một sự thật đó là.
Nhóm người này đội hình giàn trận vòng tròn, trước có cái tên hồng y kiếm khách trấn đầu sóng ngọn gió, sau có nhóm của hai vị công chúa hậu thuẫn.
"Không đúng...." Liền lão lập tức nhận ra có điều kì lạ. "Công chúa mà vẫn phải ở phía ngoài phòng ngự cho vòng trận.?"
"Vậy.... ở giữa là nhân vật nào còn quan trọng hơn cả công chúa đây.?"
Tự suy luận một hồi thì lão cuối cùng cũng nhìn ra được trung tâm trận hình nó là đang bảo vệ ai rồi.
"Cô nương nhỏ kia là có thân phận quan trọng gì nha.?" Lão hoàng đế Mạc Quốc liền nhìn chằm chằm lấy Song Ngư khẽ gật đầu suy nghĩ sâu xa.
- ---------!!!----------