Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 188: Chương 188: Hậu gia viên La Thần




Biên thùy Ngô Quốc xuôi hướng nam.

Mạc Quốc biên thùy giáp với Ngô Quốc nơi này khô cằn nóng bức vô cùng, hiện Thập Nhị Hòa cùng với mỹ yêu Ô Trúc đang có mặt ở nơi này.

“Trúc tỷ.! Nơi này cường đạo cầm quyền, dân chúng khốn khổ bất kham. Nó thật sự rất đáng thương.”

Ô Trúc thấy vẻ mặt chẳng còn sự vui đùa yến nhỏ ngày nào hiện trên mặt của Nhị Hòa nữa, liền cô cũng trong lòng cảm thấy rất phiền muộn.

“Nhị Hòa.! Chúng ta đến đây không phải là đi du thủy mà đến.”

“Nhưng....” Nhị Hòa tuy hiểu rõ, ấy nhưng tấm lòng thiện lương của cô nó không cho phép cô được làm ngơ chẳng thấy. “Trúc tỷ.! Dù sao cũng chưa có tin tức gì từ mọi người, thôi thì trước chúng ta ở lại đây một thời gian đi có được không.?”

Ô Trúc chỉ khẽ lắc đầu thở dài. “Nếu ta bảo không được thì có được hay không.?”

Nhị Hòa khẽ cười hiếm hoi bước nhanh chân. “Cảm ơn sư phụ đại nhân.!”

“Không được gọi là sư phụ.!” Mỹ yêu Ô Trúc vội hô đuổi theo yến nhỏ Nhị Hòa.

Cũng chính tại nơi này không xa, nó cũng chính là nơi gia đình Trương Gia bị giam cầm khổ sai nơi này.

Dương Minh Thành vẻ trung thực lương dân lúc này cũng là toàn thân ốm yếu như ma bệnh không hơn. Thê tử Trương Thu Hoa thì không có sức lực nào nữa để đi để ý đến trượng phu.

Bởi cô cũng là một số phận cũng chẳng khác là bao, vả lại một lúc mất hết hai đứa nữ nhi của mình nữa, vậy nên cô ấy hiện tâm thần bất ổn chẳng khác nào là một người vô hồn là mấy.

Cũng may nơi của cô nó có hai đứa bé rất thiện lương, tuy rằng hai đứa nhỏ này thân mình cũng như trạng. Ấy nhưng do thiện lương thành tính sâu trong tâm, nên tuy có khổ nhưng hai đứa vẫn cố giúp cho Trương Thu Hoa.

Điều này mọi người đều thấy được, nhưng cũng đồng chỉ lắc đầu ngao ngán chứ chẳng giúp được thêm gì. Lâu sau mọi người còn cứ ngỡ lầm tưởng rằng hai đứa bé kia nó thật là nữ nhi của Trương Thu Hoa luôn rồi.

Trương Thu Hoa yếu nhược sinh bệnh nhưng cũng nhờ hai đứa nhỏ tận tình quan tâm mà cũng đỡ hơn rất nhiều, liền sau đó Trương Thu Hoa lại một phen rưng rưng nước mắt khóc rất nhiều mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ của hai nữ nhi luôn cứ hiện ra trên thân của hai đứa nhỏ thiện lương trước mắt.

“Đại cô.! Cô thấy đau lắm sao.?” Nữ hài nhỏ tuổi ngây ngô hỏi Trương Thu Hoa.

Nữ hài tỷ tỷ hiểu chuyện nhưng cũng chẳng biết nên nói gì, vậy nên cũng đành chịu đứng nép sang một bên không lên tiếng.

Trương Thu Hoa thấy vẻ quan tâm của nữ hài nhỏ bé kia hỏi vậy, liền trong lòng lại một tràng xúc động ngập trời.

“Không.! Đại cô không đau. Đại cô...”

“Đại cô.! Vậy sao người lại khóc.?”

“Không khóc.! Không khóc.! Đại cô sẽ không khóc nữa.!”

“Đại cô...”

“Đứa nhỏ ngoan.! Mau đến bên cạnh Đại Cô.”

“Vâng.!” Nữ hài liền rất ngoan ngoãn vâng lời.

- ---------...----------

Ngô Quốc biên thùy xuôi hướng tây.

Ngô Quốc hiện loạn thành một đoàn, dân chúng thì kinh hãi vội chạy xa nhất có thể nơi kinh thành Kinh Sư trọng địa Ngô Quốc.

Âu nó cũng là do chiến sự nó đã nổ ra được cả một tháng trời rồi, mà hay ra nó lại xảy ra chính nói trung tâm cứ địa của đất nước nữa. Bởi vậy hỏi ai mà trong lòng có thể yên tâm cho được cơ chứ.

Trên con đường nhỏ hẻo lánh hòng tránh sự chú ý của nhiều người, hiện thấy có hai bóng người nón rộng vành phủ che kín mặt từ từ di bước.

“Tiểu Đào.! Muội là muốn đi đâu vậy.?”

“Mộ Vân cô đừng có theo ta nữa có được hay không hả.?”

Mộ Vân giáo chủ hiện đã bình phục thương tích nhiều rồi, ấy nhưng lạ thay là vẫn một đường bám theo Thập Đào mà thôi.

“Tiểu Đào.! Muội sao lại không nhận ra ta vậy chứ.?”

“Gì mà không nhận ra chứ.! Rõ ràng là ta không hề quen biết qua Mộ Vân cô.”

“Tiểu Đào.! Muội đừng có như vậy nữa có được hay không.?”

“Hừ...” Thập Đào chỉ vẻ phiền muộn hừ lạnh một tiếng tiếp nhanh chân bước đi.

“Tiểu Đào.! Tuy ta không rõ vì sao người họ chọn sát hại lại là muội, nhưng thật ta không hề muốn muội phải chết đâu.”

“Xin Mộ Vân cô đấy.! Đừng có mà suốt ngày nói nhăng nói cụi nữa có được hay không đây.!” Thập Đào vẻ mặt thật sự đã rất bực mình rồi. “Gì mà suốt ngày cứ tiểu muội tiểu muội, nghe thôi thì cũng đã đủ cảm thấy phiền rồi.”

“Tiểu Đào.! Mộ Vân giáo chủ ta vì muội vậy mà muội lại chẳng thèm để ý đến sự quan tâm này của ta chút nào hay sao.?”

“Im miệng.!” Thập Đào bỗng quát. “Còn nói nữa, có tin hay không ta sẽ đánh giáo chủ gì gì đó cô không hả.?”

“Nhưng... Rõ ràng muội là Tiểu Đào mà.! Cớ sao muội lại tỏ ra không hề quen biết nhau là sao chứ.?”

Thở hắc một hơi khó chịu, Thập Đào bỗng dừng bước. “Ta danh Thập Đào, nguyên thuộc nhóm Thập Ngũ Giai Nhân.! Mộ Vân cô đây là còn muốn ta phải nói lại bao nhiêu lần nữa đây hả.”

“Không đúng.!” Mộ Vân giáo chủ vẫn chẳng tin tưởng. “Rõ ràng gương mặt này làm sao ta có thể nhìn lầm được cơ chứ.”

“A....” Thập Đào hô lớn khó thở. “Tùy cô.! Giờ ta không rảnh để nói chuyện nhảm với cô đâu.”

Thập Đào liền mắt điếc tai ngơ tiếp nhanh chân muốn rời đi khỏi nơi này, Mộ Vân giáo chủ tỷ tỷ vẻ vẫn ngu ngơ vội vàng theo sau.

“Tiểu Đào.! Theo ta về bổn môn đi có được hay không.?”

“Không đi.! Ta là muốn đến Thiên Lộc Quốc.”

“Thiên Lộc Quốc.?” Mộ Vân ngơ ngác. “Muội đến đó để làm gì.?”

“Kế sách của thiếu gia là khi rời khỏi Ngô Quốc sẽ đến nơi đó, vậy nên ta phải đến nơi đó.”

“Thiếu gia.?” Mộ Vân lại càng thêm khó hiểu. “Thiếu gia nào a.?”

“Thiếu gia ta tên...” Thập Đào bỗng khựng lại. “Không được.! Ngô Quốc kẻ xấu quá nhiều, vậy nên ta không thể nói cho cô biết được.”

“Ngay cả ta mà cũng không được sao.?” Mộ Vân giáo chủ tỷ tỷ thật quá kinh ngạc.

“Mộ Vân cô đáng thương do Thập Đào ta cứu giúp, ấy nhưng điều đó nó cũng không thể nói lên rằng ta có thể tin tưởng ở cô được.”

Tiếp Thập Đào lại nói. “Mộ Vân cô hiện cũng đã bình phục lại rồi. Vậy nên cô có thể rời đi được rồi đó.”

“Tiểu Đào muội không đi với ta sao.?”

“Đồ điên.!” Thập Đào chỉ bỏ lại một câu như thế rồi tiếp tục lên đường.

Mộ Vân trong lòng xoay động rất nhiều thứ, nào là tình hình mình danh giáo chủ ấy nhưng lại bị ám hại đến nông nỗi này, còn có Tiểu Đào đã chết nay lại bỗng xuất hiện trước mắt, và còn có bổn môn quay lại hiện nó có phải là ổn hay không.

Vẫn còn quá nhiều điều còn chưa được rõ ràng, vậy nên Mộ Vân nhất thời cũng không biết mình nên phải làm như thế nào cho phải. Vậy nên chỉ đành nhắm mắt theo sau Thập Đào thôi.

“Tiểu Đào.! Muội đợi ta.”

- ---------...----------

Ngô Quốc bên ngoài vòng trận thời không.

Kim Gia Như nhị tiểu thư ánh mắt có chút ưu sầu điểm ngồi một chiếc thuyền nhỏ nhè nhàng xuôi tây con sông lớn.

Điều bất ngờ thay đó chính là đi cùng với cô còn thấy có cả hai vị Mộc Lan Hoa và Nguyên Sương Sương.

Cả ba người vẻ mặt chẳng đối hoài lên tiếng, chỉ có thể thấy rằng cả ba đều ánh mắt ẩn sầu riêng, nhẹ tay khẽ chạm mặt nước mát sông êm đềm trôi.

Thoáng nhìn qua thật cứ ngỡ cả ba vị tuyệt sắc giai nhân này là đang du thủy nhân gian mà thôi, ấy nhưng nó là một điều là ở chỗ Ngô Quốc nó hiện không phù hợp để làm nơi du cảnh nhân sinh.

- ---------...----------

Ngô Quốc bên ngoài vòng trận thời không.

“Hoàng Vi tỷ.! Chúng ta sao vẫn chưa đi vậy.?” Hải Thanh Kiều ngây ngô chẳng hiểu vì sao.

Tú Nghi vẻ hiểu biết hơn ngốc muội lên tiếng. “La Thần tin tức tán mạng, vậy nên chúng ta cần ở lại để nghe ngóng tìm hiểu xem thật hư thế nào. Chỉ là điều diễn nhiên như vậy mà cô cũng không biết à.”

“Hừ... Ta không có hỏi cô đâu.!” Hải Thanh Kiều phồng má tiếp nhìn sang Hoàng Vi chờ tỷ ấy lên tiếng.

“Tú Nghi nói đúng.! Nhiệm vụ diệt trừ La Thần nếu mà hắn đã thật sự chết rồi thì chúng ta cũng có thể quay về phục mệnh được rồi.”

“Muội thấy thì không dễ như vậy đâu.!” Hải Thanh Kiều vẻ chẳng tin. “La Thần hắn chúng ta đã quan sát kĩ càng rồi, vậy nên cũng hiểu được hắn chẳng dễ chết như vậy đâu.”

Nam nhân duy nhất trong nhóm chẳng rõ tên gì hiện cũng gật gật đầu tỏ ra mình cũng đồng tình ý kiến với Hải Thanh Kiều.

“Nghĩ nhiều làm gì.!” Tú Nghi bỗng cắt lời. “Trước cứ đi tìm hiểu rõ ràng từng chuyện thì ắt sẽ rõ ràng thôi.”

“Ừ.!” Hoàng Vi cũng gật đầu. “Tuy không đáng tin, nhưng chúng ta cũng nên cứ trước đi tìm một chút thì hơn.”

“Ờ...” Hải Thanh Kiều vẻ chẳng hài lòng gượng ép bản thân đồng ý.

- ---------...----------

Hậu gia viên La Thần.

Thanh Kỳ Thôn nằm bên ngoài bìa rừng tận cùng phía tây nam rừng Đại Phong Lâm, cạnh bên là con sông lớn chảy dài từ Bắc tới Nam tên Hoàng Hà Thái Mỹ Kim.

Con sông này Hoàng Hà Thái Mỹ Kim ra khỏi rừng Đại Phong Lâm cạnh thôn Thanh Kỳ, thì đụng độ con sông lớn Tây Đông Hằng Hà chảy dài từ Tây sang Đông xuyên qua rất nhiều đất nước. Liền nơi này tạo thành một đoạn ba sông lớn rất hùng vĩ.

[Nam] Thanh Kỳ Thôn nằm cạnh bìa rừng Đại Phong Lâm, bên kia sông chính là vùng đất của đất nước Thiên Lộc Quốc. Hai bên chỉ cách nhau mỗi một con sông lớn, ấy nhưng Thanh Kỳ Thôn lại chẳng chịu sự quản lí của bất kì thế lực nào của Thiên Lộc Quốc.

[Tây] Đoạn Ba bên kia sông lớn Hoàng Hà Thái Mỹ Kim thì là vùng đất của Ly Quốc Tiểu Quốc Ly Hòa. Nó cũng bị ngăn cách con sông lớn mà chẳng thể quản chế được Thanh Kỳ Thôn.

[Đông] Xuôi đông thả dài theo con sông lớn Tây Đông Hằng Hà song song qua cả một vùng đất rộng lớn thì sẽ tới được biên thùy Ngô Quốc.

Thanh Kỳ Thôn dị biết khác người tương truyền thế lực đằng sau hậu thuẫn là Á Triều Yêu Quốc, vậy nên chẳng ai là dám nhăm nhe chạy đến chiếm đoạt.

Thanh Kỳ Thôn tuy gọi là thôn, ấy nhưng qui mô nó quả cũng chẳng nhỏ hơn thành lớn Kinh Sư Ngô Quốc là bao. Chỉ khác thì đó chính là nơi này không được quản lí toàn diện, vậy nên những người phạm tội luôn muốn chạy đến nơi này để lánh đời.

Vậy ra nơi này nó thật chẳng đáng là nơi để những người thiện lành sinh sống được, cho nên nơi này kinh tế phải nói là rất thảm hại tuột dốc. Nói trắng ra thì là tuy đất nhiều người đông, ấy nhưng chỉ toàn là một đám nghèo đói chẳng hơn.

Mà ngộ thay nơi này nó lại chính là nơi mà nhóm người Thanh Túc sinh sống, và nó cũng là nơi cố hương theo lẽ đời của Hỏa Hồ Tiểu Ly.

Cứ vậy gia viên La Thần được Đại Tổng Quản Hoa Thiên Thiên hiền mỹ tỷ tỷ quyết định đến nơi này hòng lánh đời.

Khi vừa đến mọi người ai nấy cũng đều kinh ngạc khi biết được nơi này nó thật chẳng khác nào là một thành lớn của ăn mày tụ tập, bởi chẳng ai là có vẻ gì là có tiền cả, còn có y phục cũng là đã cũ nát hết chỗ nói nổi.

Duy chỉ có chút an ủi cho mọi người là ở đây tuy nghèo đói, nhưng lại chẳng thấy ai là dám bước ra làm đạo tặc cả. Điều này có được nó cũng một phần là do thế lực của Thanh Túc luôn ẩn mình tồn tại ở nơi này, vậy nên nó cũng kiềm chế được sự loạn lạc bất ổn.

Thanh Túc cô ấy tuy chẳng bao giờ bảo rằng sẽ bảo hộ mọi người qua, ấy nhưng cô ấy cũng chẳng bao giờ đuổi đi bất cứ người nào rời đi cả. Giống như là thích thì cứ đến, không thích thì cứ việc đi, nhưng nếu có bản lãnh dám làm loạn thì hãy tự hỏi thực lực của bản thân trước đi.

Gia viên La Thần mọi người hiện cũng chẳng ai có tâm trạng để mà đi quản lí chuyện khác, liền khi đến đây trong sự ngạc nhiên của không ít người dân thì cũng nhanh biến mất rời đến nơi môn đệ của Thanh Túc.

Cứ vậy sự việc cũng chẳng còn được ai để ý lâu, liền thời gian trôi qua lặng lẽ nhiều ngày ấy nhưng gia viên La Thần vẫn mai danh ẩn tích chẳng xuất đầu.

Nhân gian Tân Đại Lục Địa thế lực trùng trùng không ngừng truy tung tin tức về Song Ngư Hoành Lâu, ấy nhưng dường như cái Song Ngư Hoành Lâu nó giống như là chưa hề từng tồn tại qua.

Giống như Song Ngư Hoành Lâu nó cũng chỉ là một câu chuyện phiếm được nhân gian bịa ra để kể mà thôi. Nào là oanh động bật nào, nào là tấu khúc chấn động ra sao, còn có Tán Tiên Du Trần mạnh làm sao....

Ôi vô số... vô số tương truyền trong nhân gian, ấy nhưng hầu như tung tích không rõ kia cũng làm cho họ có chút lung lay về sự chứng thực Song Ngư Hoành Lâu.

Ấy rồi những ca khúc chấn động kia nó lại như vả vào mặt mọi người vậy, bởi lẽ sự thật là nó rất khác với lẽ thường, và còn có nó cũng thật sự là rất hay.

Thông tin quá nhiều càng khiến nó thêm phần xáo trộn, liền lúc bấy giờ nhân gian mọi người cũng chẳng rõ chủ nhân Song Ngư Hoành Lâu Tán Tiên Du Trần đích thị tên là cái gì nữa rồi.

Chuyện tốt không thể nào mãi mãi suôn sẻ, rồi cũng đến lúc nhiều người hơn đứng ra tự cho rằng mình thông minh hơn người phán như đúng lắm.

Bảo rằng ca khúc nó hay là do chúng học sĩ Ngô Quốc thông tuệ tuyệt đỉnh làm ra mà thôi. Còn về Song Ngư Hoành Lâu và Du Trần Tán Tiên thì cũng chỉ là do ca khúc kinh lãng nên mới khiến nhiều người tán dương rằng là của thiên giới.

Vậy nên trên thực tế thì chẳng có cái gì là Song Ngư Hoành Lâu và cũng như là Du Trần Tán Tiên gì cả đâu. Âu tất cả nó cũng chỉ là lời đồn xáo trộn trong nhân gian mà thôi.

Thông tin hữu ích, đánh trúng thời điểm. Liền mọi chuyện nó cũng dễ dàng giải thích hơn nhiều, liền cũng rõ vì sao chẳng thấy Song Ngư Hoành Lâu, liền cũng tỏ vì sao chẳng gặp Du Trần Tán Tiên.

Còn có cũng liền rõ ràng vì sao từ kinh thành Kinh Sư cho đến tận bây giờ chẳng thấy có tin tức hồi âm gì ra bên ngoài.

Về cái này thì có nằm mơ thì cũng chẳng ai có thể biết được rằng Kinh Sư bọn họ hiện đã phải chịu cảnh vài năm máu tanh mưa máu rồi đâu. Bởi do thời không sai lệch vậy nên bên ngoài chẳng rõ, bên trong thì cũng chẳng tường chuyện chi.

- ---------...----------

Thanh Kỳ Thôn một gia viên rộng lớn, ở một căn phòng nọ hình ảnh La Thần hiện vẫn đang nằm đó. Nhưng gương mặt thì đã bị phá nát không còn hình dạng rõ ràng, mọi người thì vẫn luôn một lòng vì thiếu gia mà lo lắng không nguôi.

Đêm khuya thanh vắng chỉ còn lại mỗi một mình nằm bất động, bỗng ngay lúc này thân xác La Thần có chút dị động.

Chính xác là khuôn miệng đang không ngừng mấp máy dường như là đang muốn cố gắng hết sức để có thể nói ra một lời gì đó.

Màn đêm yên tĩnh chẳng một ai là biết đến điều này cả, vậy nên thân xác La Thần vẻ rất cố gắng hết sức là trong sự vô vọng rồi.

Rất lâu, rất lâu. Khi đến cả canh ba cũng đã qua đi lâu rồi, đến cuối cùng thì lúc này thân xác La Thần kia cũng đã khẽ nhỏ nói được thành lời. Ấy nhưng bởi vì đã quá là kiệt quệ vậy nên y cũng liền ngất đi ngay sau đó.

Cơ duyên phụ hắn không nhỏ, bởi rằng những gì phát thành tiếng nhỏ kia cũng chẳng đến được tai của ai cả. Ngược lại y còn bị chấn thương nặng hơn khiến cho miệng lại ứa ra một chút máu tanh.

Mà tiếng thốt lời cố gắng yếu ớt kia nó cũng là rất nhỏ lắm, nếu có người ở gần thì cũng khó lòng mà có thể nghe ra rõ ràng được. Mà tiếng nói đó nó lại chẳng khác nào là một nỗi niềm ai oán ngút trời, dù có nghe được thì chắc gì có ai hiểu được.

“Ư.... Ta không cam tâm.....”

- ---------!!!----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.