Màn Đêm Ưu Tối: La Thần
Trời đêm gió rét lạnh lẽo bìa rừng Phong Lâm thổi nhẹ, các vì sao tinh tú thì sáng soi lấp lánh đầy trời. Tuy phong cảnh có chút hữu tình là vậy, ấy thế mà trong lúc này lại có một ai kia hiện đang rất gấp gáp phi nhanh bay gấp chạy khỏi khu rừng Phong Lâm.
Khi ai kia đã thấp thoáng rời xa khỏi bìa rừng Phong Lâm thì bỗng nhiên ngay lúc này phía trước có một nhóm người bỗng chắn ngang trước mặt hô nói.
"Hai người phía trước.! Dừng Lại...."
Lúc này La Thần bỗng nghe thấy phía trước có người chặn đường hô hoán thì liền lập tức dừng lại nhìn qua xem xét tình hình. Bên cạnh Tiểu Bạch cũng liền rất đề cao cảnh giác hướng mắt nhìn qua đám người.
La Thần lúc này sau một thoáng nhìn thì liền có thể thấy lờ mờ trong đêm phía trước mặt có chừng sáu người, gồm có ba nam nhân và ba nữ nhân.
Lúc này bên nhóm người có một nam nhân hơi lớn tuổi đang cùng nhóm người của mình nhẹ điểm đứng trên những tán lá nhỏ đang đong đưa trên ngọn cây đại thụ lớn lên tiếng nói.
"Hai người phía trước nghe đây. Ở đây thuộc Hồng Gia Trang kính hai vị có thể quay lại rời đi ngay."
Hồng Gia Trang.... Ươm... Cái Trang gì mà lại nói chuyện có phần rất ngưu như vậy a.. La Thần ta thậm chí còn chưa có lên tiếng nói gì nữa nha.
Tuy La Thần nghe lão nhân phía trước nói kính rời đi nhưng trong tông giọng thì lại chẳng thấy hay nghe ra được vẻ kính gì cả nha. La Thần trong lòng suy nghĩ lung tung nhanh chóng rồi liền hướng nhóm người phía trước nói.
"Tại hạ cùng tiểu muội đã mắc kẹt ở trong rừng Phong Lâm đã hơn ba ngày, hôm nay may mắn mới có thể thoát ra ngoài. Mong lão thúc thúc có thể lượng thứ cho sự đường đột này."
Bên nhóm người nghe vậy liền không biết nghĩ gì bỗng có chút im lặng một khoảng rồi lão thúc kia mới lên tiếng nói tiếp.
"Tuy lão không biết tiểu tử ngươi là nói thật hay nói dối nhưng lão cũng không thể để cậu tự ý xong vào khu vực Hồng Gia được. Thế nên cáo lỗi xin mời tiểu tử ngươi hãy rời đi cho."
Ặc... Cái đám người vô tâm này... này... Các ngươi có thể không nể mặt La Thần ta thì cũng nên nhìn kĩ một chút vị tiểu muội muội vô cùng đáng yêu bên cạnh ta a. Bộ đám các ngươi không thấy mình độc ác khi nhẫn tâm giữa đêm đuổi một cô nhóc tiểu hài tử đáng yêu trong sáng ngây thơ này đi sao nha, bộ các ngươi đều là toàn không có tim sao a.
Liên tiếp bị đối phương không nể tình đuổi đi, La Thần liền cảm thấy có chút khó ở trong lòng thở hắc ra một hơi nói tiếp.
"Mong Hồng Gia có thể thương tình giữa đêm giá lạnh mà có thể mở một con đường cho ta và tiểu muội muội có thể đi qua. Ta hứa ta sẽ không làm phiền Hồng Gia đâu, ta giờ chỉ muốn nhanh đưa muội muội của mình quay về nhà thôi."
"Cho nên mong là Hồng Gia có thể vì tiểu muội muội còn nhỏ khó có thể chịu cảnh gió sương mà cho hai huynh muội ta được đi ngang qua Hồng Gia Trang."
"Không được.!" Bỗng một giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi bên nhóm người liền hô lớn dứt khoát từ chối La Thần.
Lúc này lão nhân kia liền giơ tay ra dấu tên nam nhân đó im lặng không được vọng động. Tiếp lại liền hướng La Thần cười lớn nói.
"Ha.. ha.. ha... Tiểu tử ngươi nói chuyện thật đúng là rất có tình người nha... ha.. ha.. ha... Nhưng tiểu tử ngươi không lẽ đã quên hiện trên lưng của ngươi nó có một đôi cánh lớn sao a."
Ặc... Cái này đúng là ta vẫn còn chưa có thói quen với cái chi tiết mới lạ mà chỉ ở thế giới này mới có nha. Do ta chỉ quen từ nhỏ sống như một người bình thường nên là có bao giờ có thói quen trên lưng có cánh đâu nha.
Thế là La Thần liền biết bản thân hiện tại đã không thể nào nói chuyện cho người khác tin tưởng được rồi. Thế là La Thần liền suy nghĩ một chút rồi bỗng hướng Tiểu Bạch nói.
"Tiểu Bạch.! Chúng ta không thể quay lại nha, chỉ duy có một đường thẳng tiến thôi. Cho nên Tiểu Bạch cùng đại ca ca xong qua được không.?"
"Ươm... ươm...." Liền không do dự Tiểu Bạch lập tức không nói nhiều gật đầu đồng ý với La Thần.
"Hảo... Vậy chúng ta sẽ xong qua." Nói xong La Thần liền động lực vung mạnh hai cánh Hắc Xích Phượng, ngay lập tức liền bắn ra cả chùm gai nhọn phóng hướng nhóm người trước mặt.
"Keng... keng... keng...." Nhóm người phía trước tuy luôn đề phòng La Thần nhưng do đêm tối nên việc đón chặn ám chiêu của La Thần liền gặp chút khó khăn.
La Thần thì hiện không hề quan tâm đến nhóm người đó, mà liền lượn vòng sang trái qua mặt nhóm người, tiếp liền cùng Tiểu Bạch phi nhanh như bay chạy đi.
"Đứng lại....." Lão nhân thúc thúc kia thấy thế liền trong lòng khó chịu quát lớn đuổi theo.
La Thần còn chưa kịp chạy bao xa khỏi đám người thì bỗng lúc này cơ thể liền cảm giác được một áp lực khủng khiếp đè nặng từ trên trời áp xuống cơ thể của hắn.
Liền biết việc không xong, La Thần lập tức ngoáy đầu nhìn lên trời. Không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thì La Thần hắn liền như bị đau tim vỡ mật, bởi lúc này hắn nhìn thấy đó là một hư ảnh đầu rồng rực rỡ một màu hồng sáng chói đang lao thẳng vào hắn a.
"Đại ca ca...." Tiểu Bạch phía sau luôn đề phòng đám người đằng sau nên đã không hề để ý tình hình phía trước, nên nó giờ liền lỡ nhịp để có thể tiến lên chặn chiêu đỡ đòn cho La Thần.
"Ầm......"
"Phóc...." La Thần liền bị hư ảnh hồng long húc mạnh văng nhanh xuống đất hộc máu miệng.
"Mẹ kiếp nó.... Ta... khụ khụ... ta chỉ mới trị khỏi thương tích không bao lâu ấy vậy mà... khụ khụ... lại trọng thương nữa sao a... khụ khục...."
Lại thấy hình ảnh thảm bại có chút quen quen của La Thần, Tiểu Bạch trên không liền trong lòng bạo nộ xung thiên liếc xéo đằng xa lão nhân thúc thúc đã ra ám chiêu với đại ca ca của nó quát lớn.
"Đám ruồi nhặng đáng ghét.... Đi Chết Hết Đi....."
Tiếp Tiểu Bạch liền đứng thẳng hai tay vung ra quát. "Ngư Long Xích....."
"Ầm.... Ầm... Ầm... ầm......." Lập tức từ mặt đất liền xuất hiện vô vàn những sợi xích lớn phá vỡ mặt đất bắn phá đâm xuyên lao nhanh phóng lên thẳng hướng nhóm người Hồng Gia kia tập kích.
"Không tốt... Đó là Ma thú rất mạnh, mọi người hãy cẩn thận...." Lão nhân thúc thúc kia thấy chiêu thức hung hãn của Tiểu Bạch như thế liền thấy chút bất an lo lắng hướng mọi người nhanh nói.
Nghe lão nhân thúc thúc nói vậy, nhóm người liền tất cả khai mở ra lớp phòng hộ vững chắc sẵn sàng đón chặn những sợi xích to đen lớn.
"Bang... bang... bang......" Nhưng bọn họ có đâu ngờ rằng chỉ lớp phòng hộ yếu ớt đó thì có là gì với một Hồn thú cơ chứ. Thế là lập tức nhóm người liền phòng hộ vỡ nát khi bị Ngư Long Xích va mạnh đập trúng người bị trọng thương văng ra xa.
"Phóc... phóc... phóc...." Liền năm người trong nhóm lập tức hộc máu đau đớn khó tin trong lòng chấn động nhìn nhìn qua Tiểu Bạch.
Riêng chỉ có lão nhân thúc thúc kia là có thể gượng ép đỡ được Ngư Long Xích mà không hề bị trọng thương mà thôi.
Tiểu Bạch thấy vẻ thảm hại của bên nhóm người Hồng Gia như thế mà cũng không mảy may để vào mắt hừ lạnh một tiếng hung dữ nói tiếp.
"Hừ... Dám đã thương đại ca ca của ta... Tiếp các ngươi đi Chết Hết Cho Ta...."
Quát lớn một tiếng Tiểu Bạch lại liền tiếp vung tay chuẩn bị tung chiêu đánh tiếp. Nhưng cũng đúng vào lúc này bỗng dưng có một giọng nói quát lớn nói.
"Dừng Tay......"
Bỗng nghe ở một hướng khác lại xuất hiện thêm người đến Tiểu Bạch liền ngừng lại nhìn qua xem người vừa đến hô dừng tay lại là người nào.
Lúc này một hướng khác liền xuất hiện bóng hình của hai người, đó là một vị cô nương trẻ tuổi đang nắm lấy bàn tay của một lão bà bà bên cạnh tiến đến. Còn tiếng hô dừng lại thì cũng chính là của vị lão bà bà kia.
Lão bà bà tuổi đã khá cao gương mặt hằn nhiều nếp nhăn vì tuổi đời, tóc thì hoa râm điểm bạc rất nhiều, lưng thì còng bởi vì tuổi già của bà.
Còn vị cô nương bên cạnh thì lại rất xinh đẹp vạn phần a, nhưng điểm trừ lớn đó là do gia cảnh chắc không được tốt lắm nên y phục đầy vết chấp vá, tóc thì hơi rối loạn vì cuộc sống mưu sinh bần hàn, nên vẻ đẹp của cô hiện không thể tôn ra rõ hết được.
Lão thúc thúc người Hồng Gia kia lúc này khi vừa thấy lão bà bà xuất hiện thì liền có chút thu mình lễ phép nói. "Nhị nhi tử Hồng Nam...."
Còn chưa nói xong thì lão bà bà đã liền nhanh cắt ngang nói. "Nói thẳng vào việc chính đi, các ngươi giữa đêm không chuyện gì làm chạy đến bìa rừng Phong Lâm này làm cái gì a."
Tiếp lão bà bà lại nhìn hướng năm người Hồng Gia đang bị thương kia nói. "Kỳ Yên.! Con cũng cùng bốc đồng hùa theo bọn họ nữa sao hả...."
Ngừng một chút trừng mắt lão bà bà liền quát. "Còn không mau qua đây."
Trong năm người bị thương có một cô nương chừng hai mươi lăm mặt hơi tái nhợt vì bị thương lập tức phi nhanh qua lão bà bà lên tiếng nhẹ nói.
"Mẹ.! Con... con...."
"Hừ...." Lão bà bà liền hừ lạnh khiến nữ nhi của bà lập tức im miệng, tiếp lão bà bà lại nhìn nhị nhi tử của mình chờ nó lên tiếng giải thích mọi chuyện.
Lão nhân thúc thúc lúc này không còn vẻ ngưu bức nữa mà hiện lại liền vẻ rất hiếu tử lập tức hướng lão bà bà phân trần giải thích nói.
"Thưa mẫu thân.! Việc này là do mấy ngày nay rừng Phong Lâm có dị động kinh động mọi người nên huynh đệ bọn con mới có ý ở đây chấn giữ không cho người tự ý xong đến Hồng Gia Trang của chúng ta."
Nghe vậy lão bà bà liền biết tấm lòng của các con là có ý tốt nên liền cũng không còn vẻ mặt giận giữ nữa, thế là lão bà bà lại đánh mắt nhìn xung quanh xong nói tiếp.
"Đại ca Hồng Phàm của con đâu.?"
"Thưa mẫu thân.! Đại ca không lâu trước nói phát hiện có linh lực mạnh ở phía trước nên đã liền đi qua kiểm tra một chút rồi." Lão Hồng Nam liền đáp.
Nghe xong lão bà bà tiếp hướng mắt nhìn xuống dưới nói. "Thế hai người dưới kia thì là sao thế.?"
Trong lúc nhóm người Hồng Gia bọn họ nói chuyện với nhau thì Tiểu Bạch liền không một chút hiếu kỳ mà lại liền có chút bình tĩnh, rồi lại tiếp liền rất lo lắng đáp xuống bên cạnh La Thần, cố gắng dùng cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng sợ làm đau hắn đỡ hắn dậy tựa vào lòng của Tiểu Bạch nó.
"Đại ca ca.! Ngài... hic... hic... làm sao rồi a... hic..."
La Thần cơ thể đau đớn, đôi cánh Hắc Xích Phượng thì đã thu hồi vì cạn kiệt linh lực bởi do đỡ đòn cho La Thần. Tuy hơi thống khổ nhưng La Thần thấy vẻ đau lòng của Tiểu Bạch thế thì liền lập tức gắng gượng cười tươi nói.
"Tiểu Bạch đừng đau lòng, đại ca ca... Không sao.!"
"Ươm... ươm...." Tiểu Bạch Bạch thút thít gật gật đầu coi như tạm chấp nhận những gì La Thần hắn nói.
Ting... "Phát động nhiệm vụ."
Bỗng như kẻ vô duyên không biết thời thế Tiểu Hệ Thống ngay lúc này lại hướng La Thần thông báo.
Ting... "Nhiệm vụ phụ tuyến: Thu lưu Hồng Cô
Phần thưởng nhiệm vụ.
Nhận: 7.000 exp Điểm kinh nghiệm.
Nhận: 50.000 Lượng.
Nhận: Cửu Hồng Long
Nhiệm vụ thất bại: Gián hạ một Đại Cảnh Giới."
Aizz... Cái hệ thống tiểu đệ đệ này thật quả không hiểu thời thế tình hình gì hết cả nha.
Nghe hệ thống bỗng thông báo phát động nhiệm vụ La Thần liền chỉ biết khẽ nhẹ lắc đầu than thở, tiếp La Thần liền dùng thần thức hướng hệ thống nói.
"Hồng Cô lại là tiểu cô nương mỹ nhân xinh đẹp thần thánh phương nào mà lại khiến cho tiểu hệ thống ngươi muốn có được ngay vậy a."
"Hồng Cô không ai khác chính là vị lão bà bà kia đó." Hệ thống lạnh nhạt với câu đùa cợt của La Thần thảng nhiên đáp lời.
Ặc... Cái lão bà bà kia hệ thống ngươi cần để làm gì nha... À... Mà hình như không đúng nha. Nếu mình thu lưu vậy không phải nói là lão bà bà kia sẽ đi theo mình hay sao nha... Ặc vậy không phải là ta khi không lại rửng mở kéo thêm phiền vào thân không a. Không được... không được a... phải nghĩ kỹ lại mới được!.
Ươm... ươm.... ươm........ À há... Hình như nhiệm vụ này nó không có thời gian hoàn thành nha.... Nếu vậy... vậy.... khà... khà... khà.... Ươm.
Trong lòng La Thần ma mảnh suy nghĩ lung tung một hồi xong thì liền chẳng buồn nói gì với hệ thống làm gì cả. Thế là hắn liền hướng Tiểu Bạch nói.
"Tiểu Bạch.! Tiểu Bạch có thể đưa đại ca ca lập tức rời đi nơi này không a.?"
"Ươmmm......" Có vẻ hơi khó khăn Tiểu Bạch một tiếng ngâm kéo dài khó dứt xong nói. "Đại ca ca ngài chờ Tiểu Bạch một chút, trước Tiểu Bạch phải cần đánh thương bọn họ trước đã, có như vậy thì mới hòng dễ dàng đưa đại ca ca cùng rời đi được."
Nghe vậy La Thần liền hiểu việc thật có chút khó khăn, thế là La Thần thở dài một hơi nhẹ nhõm trong lòng nói. "Tiểu Bạch.! Nếu không được thì Tiểu Bạch cứ mặt ta mà chạy đi trước đi. Còn đại ca ca thì sẽ có cách đuổi theo Tiểu Bạch sau."
"Không được... Nếu... nếu.. nếu như đại ca ca mãi không thoát được thì phải làm sao a." Tiểu Bạch liền không nghĩ nhiều phản đối.
Thấy vẻ cương quyết của Tiểu Bạch như thế, La Thần liền lại đảo mắt nói. "Tiểu Bạch à.! Không phải Tiểu Bạch biết là đại ca ca rất mạnh hay sao a.. Thế cho nên Tiểu Bạch cứ hãy yên tâm chạy trước đi, đại ca ca sẽ không làm sao đâu."
Tiểu Bạch nghe thế liền im lặng một lúc không biết đã nghĩ gì, xong bỗng liền buông La Thần ra nhanh nói. "Đại ca ca cứ trước hãy nằm ở đây đợi Tiểu Bạch đi... Còn... còn nếu thật không được thì Tiểu Bạch hứa là sẽ bỏ chạy thật xa đến một nơi nào đó sâu ở trong rừng Phong Lâm ở đó chờ đại ca ca, hoặc cũng có thể sâu hơn là Đại Phong Lâm luôn cũng không chừng...."
Nói xong Tiểu Bạch liền hướng La Thần nở một nụ cười rất tươi như muốn hắn xin hãy cứ mà yên tâm, La Thần hắn thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch cười rất tươi giống như là sự ngây thơ nghe lời như mọi lần, nhưng ấy vậy mà không hiểu sao La Thần trong lòng lại có cái cảm giác rằng có cái gì đó không đúng cho lắm về cái nụ cười này.
Bên trên lúc này lão bà bà sau khi được nhị nhi tử giải thích sơ qua thì cũng đã nắm bắt được tình hình, lúc này lão bà bà vừa nghe xong nhị nhi tử của bà nói xong thì bà lại liền như cảm nhận được gì đó lập tức ngẩn đầu hướng về phía bìa rừng Phong Lâm hô nói.
"Đã quay lại rồi sao còn chưa hiện thân ra nữa hả.?"
Bỗng nghe lão bà bà nói vậy đám người Hồng Gia liền lập tức hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại phía rừng Phong Lâm. Trong lúc mọi người còn chưa tỏ tường thì lúc này hướng rừng Phong Lâm liền xuất hiện ba bóng người bay ra.
Ba người này có hai người là nam tử trẻ tuổi và một lão thúc thúc khuôn mặt tinh tướng hơi lớn tuổi, mặt ba người thì có chút điểm giống nhau nên nhìn là liền có thể đoán ra là phụ tử.
Ba người sau khi nghe lão bà bà nói thế thì liền vội chạy qua, tiếp lão thúc thúc mặt tinh tướng liền nhanh hướng lão bà bà nói.
"Mẫu thân.! Sao người lại đến đây.?"
Lão bà bà không trả lời mà lại nói. "Đại Phàm.! Con đã đi xem xét được gì rồi.?"
Lão Hồng Phàm tuy hơi ngơ ngác với câu hỏi của mẫu thân nhưng cũng liền bình tĩnh nhẹ đáp. "Linh lực lớn mà nhi tử đã xem qua đó chính là của một con Hồn thú nhất tầng."
"Hồn thú.!" Lão bà bà nghe liền có chút bất ngờ liền bất chợt nói lại.
Thấy vẻ mẫu thân như vậy lão Hồng Phàm liền nói. "Vâng.! Là một hồn thú đã luyện thành Hồn đan."
Nghe vậy lão bà bà liền nói. "Vậy sao Đại Phàm con lại có thể dễ dàng mà rời đi được a."
Lão Hồng Phàm liền đáp. "Đáng lẽ sẽ lành ít dữ nhiều rồi, nhưng đúng lúc nguy nan thì lại xuất hiện vài lão nhân cảnh giới bất phàm bao vây con Hồn thú ý định vây bắt, vì thế nên nhi tử mới liền vô tình được giải nguy."
"Ừ... Xem ra là trong họa có phúc đi." Lão bà bà liền nói ra thế xong lập tức thở phào ra một cái.
Ngay lúc này bỗng Tiểu Bạch đã lại bay lên trên không hướng đám người Hồng Gia nói lớn. "Các ngươi biết điều thì đừng có ngăn cản đường đi của ta và đại ca ca của ta."
Ngừng một chút Tiểu Bạch mắt liền sắc lạnh hướng đám người Hồng Gia lớn tiếng hung hăng nói. "Nếu không thì..... Tất cả Chết....."
Đám người Hồng Gia nghe thế liền quay sang nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch như muốn ăn tươi nuốt sống khó chịu tức giận. Liền lão thúc thúc Hồng Nam thấy rất tức giận bước ra đáp.
"Hừ... Chỉ là một con Ma thú mà lại to mồm quá nhỉ."
"Hử...." Lão bà bà cũng hơi bất ngờ không kém nhìn qua Tiểu Bạch.
Bỗng lúc này lão thúc Hồng Phàm cũng nhìn qua thấy Tiểu Bạch thì liền trong lòng chấn kinh hô lớn.
"A.! Nó... nó... nó chính là... chính là đi cùng với con Hồn thú kia a... Nếu... nếu... không lầm thì nó cũng mạnh không kém đâu... Không biết chừng... nó cũng là một con Hồn thú đã luyện thành Hồn đan a."
"Hả...." Lão thúc Hồng Nam nghe đại ca Hồng Phàm của mình nói vậy thì liền há hốc mồm khó có thể tin tưởng.
"Cái Gì....." Những người Hồng Gia còn lại cũng kinh ngạc không kém khi nghe được như vậy.
Nữ nhi Kỳ Yên của lão bà bà và cô nương trẻ tuổi bên cạnh cũng liền mở to mắt khó tin ấp úng nhỏ nói.
"Làm... làm... sao mà... mà lại có thể..."
- ---------!!!----------