"Đứng lại hết cho Ta....."
Tiếng rống lớn vang trời tựa như La Thần hắn lúc này đã ma hóa cuồng nộ rồi vậy, thật chẳng giống với dáng vẻ niềm nở ngày thường chút nào cả.
"Víu..... Víu.... Víu...." Thần binh thập bát thương ảnh kim sắc bỗng xuất động phá nát hư không.
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Thuyền lớn của đám kia liền bị công phá rất thảm hại.
"Đùng... Đùng.... Đùng...." Tiếng nổ hòa cùng thủy mặc tạo thành chấn động chẳng nhỏ chút nào.
"A... a... a...." Những kẻ kém may mắn thì khó thoát khỏi móng vuốt tử thần.
"Bá bá.! Hắn ta...." Hắc y nhân hàn kiếm kia vẻ mặt rất cẩn trọng nói. "Hắn ta ra tay quá tàn bạo, chúng ta nên phải làm gì.?"
"Cố hết sức rút lui.! Chúng ta không thể đấu lại hắn ta đâu." Lão Phúc Hoàng dứt khoát đáp.
"Vù......" Bỗng một thanh âm xé gió lướt ngang trời bay nhanh qua trên đầu của bọn họ.
"Bá bá.! Hắn ta là..."
Lão Phúc Hoàng cũng cảm thấy khó hiểu khi thấy La Thần tốc độ phá thương khung lao đi qua khỏi bọn họ một khoảng. Ấy nhưng cái thắc mắc đó liền có lời giải.
"Ầm....." Xung lực chấn động liền vang lên dữ dội.
Nó mạnh đến mức khiến cho cả một khoảng lớn mặt sông cũng vì thế mà nổi lên tầng sóng lớn.
"Bá bá.! Đó lại là..."
"Là người của Thái tử.!" Lão Phúc Hoàng cũng rất kinh hãi khi nhận ra người đang cùng va chạm với La Thần lúc này là người mạnh nhất theo chân thái tử Thiên Lộc Quốc.
"Hừ.... La Thần ngươi quá ngông cuồng rồi đó." Đích thị một nam nhân trẻ tuổi nhưng sức mạnh phi thường cứng đối cứng với La Thần.
"Hử...." La Thần chỉ nhẹ nghiêng đầu chút ngạc nhiên, tiếp liền ra tay phủ đầu.
"Ầm... Ầm... Ầm...." Xung lực nổ lớn liên hồi vì hai tên cường giả không ngừng công kích lẫn nhau.
"Bá bá.! Chúng ta..."
"Đừng nói nữa.! Thái tử cho người tương trợ, chúng ta hãy mau rời đi thôi."
"Ờ...."
Thế là nhóm người lão Phúc Hoàng thất thỉu chẳng còn bao nhiêu mạng nhanh chân hòng muốn trốn đi trước.
"Xoẹt....." Bỗng một tiếng cắt không gian bích trướng sắc lãnh liền vang lên.
"Ầm....." Kiếm khí mạnh đến mức khiến cho mặt sông lại bị cắt ra một mảng sóng cao lớn.
"Bá bá...." Hắc y hàn kiếm bỗng hô lớn khi thấy lão Phúc Hoàng lúc này trước ngực là một đường cắt dài, kèm theo máu chảy đầm đìa tuông.
"Lợi hại.! Lão phu nhận ra kịp nhưng lại không tài nào tránh kịp." Lão Phúc Hoàng trân mắt nhìn bóng người vừa xuất hiện. "Ngươi là ai.?"
"Ta là ai không quan trọng.! Trước không có sự cho phép của thiếu gia thì không ai được phép rời đi." Bá đạo hồng y kiếm khách mặt chẳng thèm coi trọng đám người trước mắt là bao.
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Xung lực lớn chấn động hiện vẫn không ngừng do La Thần chiến đấu tạo ra.
Hồng y kiếm khách mắt không rời khẽ lên tiếng. "Thiếu gia ngài là có chuyện gì rồi.? Sao khí tức của ngài lại đang dần mất đi nhanh như vậy.? Ngài là đang muốn làm gì vậy.?"
"Mọi người đi trước.! Hắn cứ giao cho ta." Lão Phúc Hoàng bỗng lại xuất kích tấn công hồng y kiếm khách.
"Keng.... Keng... Keng..." Vòng tay kim cô cứng rắn va chạm mạnh mẽ với bán nguyệt kiếm trong tay của hồng y kiếm khách.
"Hừ... Lão già ông nghĩ sẽ làm được trò gì sao.?" Dứt lời hồng y kiếm khách vung kiếm lướt qua.
"Xoẹt...." Một đường cắt sắc lẽm lạnh sống lưng.
"Ư...." Lão Phúc Hoàng bên hông liền thêm một nhát chém phún máu tươi. "Không thể... sao có thể.... Kiếm pháp bậc này sao lão phu chưa từng biết qua...."
"Hừ... Bán Nguyệt Kiếm không phải ai muốn là cũng có được đâu.!" Nghênh mặt hồng y kiếm khách vẻ trêu ngươi.
"Bán Nguyệt Kiếm.! Cái tên nghe thật hoa mỹ, lão phu sẽ nhớ kĩ cái tên này." Dứt lời lão Phúc Hoàng lại uy mãnh tiếp đấu.
"Gào....." Mặt sông chấn nước văng lên cột sóng cao, lộ ra một con quái ngư cùng xuất hiện.
"Huyền Ngư lên....." Phúc Hoàng lão liền hô.
"Hừ... Yêu thú sao..." Hồng y kiếm khách bỗng hơi dừng câu nói tiếp. "Không đúng.! Là Ma thú mới đúng nhỉ."
"Gào....." Gầm lớn quái thú vung ra móng vuốt sắc lãnh.
"Ầm.... Ầm..... Ầm...." Quái thú to lớn từng cú vồ đều khiến mặt sông chấn động không hề nhỏ chút nào.
Một hướng khác thì thấy hắc y hàn kiếm cùng người của mình đã phi thân tới được bên bờ sông.
"Huyên đệ.! Chúng ta mau đi thôi." Một tên bên cạnh bỗng thúc giục.
"Nhưng... Bá bá...." Hắc y hàn kiếm vẻ còn rất lo lắng.
"Sẽ không sao đâu.! Ngài ấy sẽ rút lui được thôi. Vậy nên chúng ta cũng đừng có ở lại khiến ngài ấy vướng tay."
Tuy khó chịu trong lòng, nhưng hắc y hàn kiếm vẫn chấp nhận mà cùng với mọi người muốn rời đi.
"Muốn đi sao.?" Ấy nhưng bỗng một giọng nói lại cắt ngang.
"Là ai.?" Nam nhân vẻ trưởng nhóm lên tiếng.
Nhẹ nhàng bước từng bước lộ diện đích thị mỹ yêu băng lãnh Lãnh Điệp cùng với mỹ yêu Du Điệp.
"Là hai nữ nhân.!" Nam nhân trưởng nhóm hơi có chút bất ngờ.
"Sư huynh.! Không đúng.! Hai người họ là Ma Thú.!" Hắc y hàn kiếm bỗng lên tiếng nói rõ.
"Ồ.! Cô gái nhỏ cô cũng có mắt biết nhìn đó chứ.!" Lãnh Điệp vẻ cao lãnh chút khen ngợi.
"Cô gái.! Nữ nhân...." Lập tức cả nhóm người vài chục tên chẳng ai hiểu Lãnh Điệp là đang nói cái gì.
"Hừ... Vọng ngôn nói năng linh tinh.! Huynh đệ lên...." Nam nhân trưởng nhóm liền không phân tâm lập tức chiến.
- ---------...----------
Thuyền lớn: Song Ngư
Phía xa xa nơi chiến trường trên sông, chính xác là trên thuyền rời khỏi Ngô Quốc của gia viên nhà La Thần.
Lúc này mọi người ở trên thuyền đều vẻ rất lo lắng nhìn xa xa hướng nơi chiến đấu phía đằng sau.
"Tiểu Bạch.! Đứng lại.!" Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư phụ trách chuyên giám sát hai đứa nhỏ cứng đầu liền ngăn cản lại.
"Hồng Ngư cô cô.! Nhưng.... Đại ca ca.... đang... đang..."
"Không được.! Thiếu chủ đã dặn phải nhanh rời đi. Còn về việc ngày hôm nay có thế nào thì hai đứa cũng phải yên phận cho ta."
"Nhưng...."
"Không nhưng gì hết.! Đi vào phòng ngay.!" Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư rất mạnh mẽ không hề chút sợ nào với hai đứa nhỏ này.
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cũng hiểu rõ người trước mắt là tỷ tỷ của mẫu thân, vậy nên hai đứa cũng không dám làm quá phận.
Một hướng khác thì lại thấy Hoa Thiên Thiên đang cùng với Hồng Hiên Nhiên sốt sắn kháo hỏi.
"Sao rồi.?"
Mỹ nhân Nhất Nguyệt bước lên đáp. "Thập Ngũ Giai Nhân danh Thập Đào hiện không thấy."
"Hả.! Thập Đào nhỏ yếu nghĩ gì mà lại rời đi chứ, bộ muốn luyên lụy thiếu gia sao a..." Hồng Hiên Nhiên vẻ chút khó hiểu.
"Cũng chẳng rõ.! Bởi mọi người vì luôn gấp rút lên đường nên cũng chưa từng để ý sẽ giữa chừng có người muốn rời đi." Nhị Hồng nhóm Thập Ngũ Giai Nhân đáp.
"Thôi.! Có thiếu gia tại, chắc sẽ không có chuyện gì lớn đâu." Tam Ngọc nhóm Thập Ngũ Giai Nhân lại nói. "Chúng ta cứ tiếp lên đường đi, đừng nghĩ nhiều về sắp xếp của thiếu gia nữa."
"Ừ... ừ... ừ..." Thập Ngũ Giai Nhân số còn lại đều đồng ý, bởi do trước giờ thiếu gia bọn họ làm gì đều là có tính toán cả, vậy nên lần này chắc cũng không có ngoại lệ.
Chỉ tiếc là sự tình lần này bọn họ có chút không rõ rồi đi, bởi La Thần lúc này chỉ có trời mới biết sẽ ra sao. Còn có điều quan trọng hơn cả đó chính là Thập Đào không phải mới biến mất, mà sự tình nó là cô ấy đã bị bỏ lại phía sau lâu rồi.
Nhóm Nguyệt Vệ lúc này cũng đã kiểm đủ quân số không sai biệt, bỗng một góc đuôi thuyền thấy có.
Mỹ Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Thủy Nguyệt, Lộ Nguyệt, Phi Nguyệt năm người đều cùng hướng mắt nhìn xa xa. Trong lòng thì có chút bùi ngùi khó tả thành lời.
Cạnh bên còn thấy có Mộng Tuyết đang tay khoát nhẹ lên vai Hải Na Na cùng đều hướng mắt lo lắng nhìn xa xăm, Mị Tuyết thấy tỷ tỷ trong lòng có uẩn tình nhưng cũng không tiện nói ra.
Cứ vậy mỗi người một lòng riêng về La Thần, ấy nhưng chung quy ra thì tất cả hiện đều rất lo lắng cho La Thần.
"Hoa tổng quản.! Tiểu thư tỉnh." Bỗng một tiếng gọi lớn từ trong hô.
- ---------...----------
Một góc khác ở một phòng riêng biệt trong thuyền lớn, lúc này bỗng thấy có một nữ nhân mái tóc ánh kim vẫn vẻ rất buồn bực chẳng thèm bước ra ngoài.
Thanh Túc danh Cường Quang Trí Huệ hiện bên cạnh lên tiếng. "Thái Kim.! Tỷ thật sẽ không đi theo hắn sao.?"
"Hừ... Hắn không phải là La Thần thì ta đi theo hắn làm gì.!" Đại Hiền Triết Thái Mỹ Kim hiện nào có giống với ngày thường khi ở Á Triều Yêu Quốc.
Thanh Túc nghe vậy liền có chút chẳng hiểu sao nói. "La Thần nhưng không phải La Thần.? Ưm....."
Ngoài Thanh Túc ra thì những người có mặt khác cũng rất là một vẻ chẳng hiểu nổi Thái Mỹ Kim là đang nói đến điều gì.
- ---------...----------
Một căn phòng khác, lúc này thấy có một cô nương dáng vẻ hình dáng tựa tiên nữ ưu sầu, nhẹ bước lên cạnh một vị cô nương vẻ tuấn tú không kém cùng nhìn ra cửa sổ hướng ra sông lớn.
"Dung Vũ Ca.! Tỷ không sao chứ.?"
Chẳng giật mình Dung nhi danh Dung Vũ Ca liền đáp. "Minh Khê cô là có chuyện gì không.?"
"Vũ Ca.! Tỷ... tỷ thích thiếu gia sao.....?"
"Ừ.!" Dung Vũ Ca thảng nhiên không nghĩ nhiều đáp.
Lời nói vô tâm chẳng hiểu sao nó lại khiến Vệ Minh Khê trong lòng có chút hụt hẫng vô cùng.
"Vũ Ca.! Ta... ta... tỷ... tỷ...."
"Chớ quá bất ngờ làm gì.! Bởi gia viên thiếu gia ai mà không thích người được cơ chứ.! Còn có Dung nhi ta còn nhớ khá rõ ai là người đến kéo ta ra khỏi sự tuyệt vọng ngày hôm đó."
"Vũ Ca tỷ vậy là đã thích thiếu gia từ lâu rồi sao.?"
"Hử...." Bỗng cảm thấy có điều không đúng, lập tức Dung Vũ Ca nhẹ quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ long lanh của Vệ Minh Khê.
Minh Khê giật mình tim nhỏ chạy loạn vì vẻ anh lãnh sắc thái cao cao tại thượng của Dung Vũ Ca.
"Tỷ... Vũ Ca.. sao nhìn... ta như vậy...?"
"Minh Khê cô có vẻ vẫn chỉ là một con chim nhỏ quá rồi nhỉ.?"
"Chim nhỏ.? Sao lại là vậy.?"
Nhẹ cười hiếm thấy trước tình hình bấy giờ, âu cũng là vì vẻ còn chưa trưởng thành kia của Minh Khê mà khiến cho Vũ Ca khó kiềm được nụ cười.
"Minh Khê nhỏ cô nghĩ lung tung rồi đi.! Vậy nên ta khuyên cô sau này cố sớm trưởng thành hơn đi. Bởi do gia viên La Thần mọi người vốn dĩ đã giống như người một nhà rồi."
Sét đánh ngang tai, Vệ Minh Khê lập tức chết lặng mở to mắt kinh hãi. "Không muốn... Không muốn... Thiếu gia tuy có ơn.... Nhưng... nhưng... Minh Khê ta không muốn cùng với ngài ấy...."
"Cốc.!" Dung Vũ Ca thấy tiểu cô nương kia càng nghĩ càng sai liền không kìm được mà cốc đầu cô ấy một cái.
"Ui... da.... Tỷ.... tỷ sao lại...."
"Đừng nghĩ linh tinh nữa chi ta.... Tiểu cô nương cô càng nghĩ thì sẽ càng sai thôi. Vậy nên liền im lặng chút đi."
"Ờ...." Phụng phịu tỏ vẻ còn nhiều lắm điều chưa hiểu, Vệ Minh Khê liền ngoan ngoãn nghe lời im lặng theo.
Ấy nhưng vẫn không quên lầm bầm. "Tỷ nói là muội ngốc sao.? Ta ngốc chỗ nào a... Tại tỷ không chịu nói rõ thôi đi.. chứ nếu tỷ nói rõ thì muội tin muội có thể hiểu được mà.... x... x... o... o...."
- ---------...----------
"Tinh tỷ.! Tỷ cũng muốn đi giúp người đó sao.?" Một góc khác, La Tiểu Kim bỗng lên tiếng hỏi người bên cạnh.
Tiểu Tinh nghe hỏi nhưng trong lòng thật không biết nên đáp như thế nào, bởi do rằng là muốn đi lắm, ấy nhưng cũng không thể bỏ mặc muội muội Tiểu Kim mà đi được.
Âu cũng là do bởi từ rất lâu lắm rồi hai người vẫn chưa một lần tách rời nhau, vậy nên Tiểu Tinh và Tiểu Kim quả thật tình cảm rất khăn khít không rời.
"Thôi.! Tỷ sẽ không đi nữa." Cuối cũng Tiểu Tinh cũng lên tiếng quyết định.
"Xin lỗi Tinh tỷ.! Chắc cũng bởi là do muội phải không.? Là do muội không đi nên tỷ mới không đi phải không.? Là do..."
"Không sao.! Bản lĩnh của người ấy nhìn qua thật cũng không phải nhỏ đâu, vậy nên tỷ mới có thể yên tâm phần nào mà không cần phải đi theo."
"Xin lỗi tỷ.! Cũng tại muội lo lắng mẫu thân hiện tính khí kì lạ nên mới không thể đi được."
"Không sao đâu.! Muội đừng có nghĩ quá nhiều."
- ---------...----------
Một phòng khác nữa, nơi này thấy có Hải thúc vừa mới hối thúc chúng thuyền phu rời đi nhanh hơn xong.
Tiếp liền nhanh chân chạy đến căn phòng này lên tiếng. "Thiên Linh Anh.! Cháu xem chúng ta phải mất bao lâu thì mới có thể rời khỏi Ngô Quốc."
"Nhanh nhất mười ngày, chậm thì một tháng." Thiên Linh Anh thông minh tinh thông chức Quản Gia Ký nghe lạ lẫm do La Thần xưng cho đáp lời.
"Hàizz...." Thở dài bất lực, Hải Thúc nói. "Thiếu gia tự mình xuất trận âu cũng là hòng cho chúng ta một chút thời gian rời đi a..."
"Hải thúc yên tâm.! Chỉ cần nhanh chân bỏ lại nữa ngày thôi là được, bởi chỉ cần là vậy thì người theo sau cũng chẳng có phương tiện nào nhanh đuổi theo kịp được đâu."
"Vậy bậc cao thủ thì sao.? Còn có cả yêu thú nữa.?" Vẫn không an tâm Hải thúc lại hỏi.
"Cao thủ chúng ta cũng có, nếu đến thì cứ việc đánh lui. Còn về yêu thú thì phải cần có yêu thú phi hành cỡ lớn và phải nhiều nữa, mới có thể chở cả đội quân đến được, mà điều đó thì nhất thời chẳng có thể điều động được ngay đâu."
"Theo dự định thì là Thiên Lộc Quốc.! Không biết cháu có biết nơi đó không.?"
"Cái này...." Thiên Liên Anh bỗng có chút ngập ngừng giây lát, xong rất nhanh cô cũng thẳng người dứt khoát nói.
"Có biết.!"
"Vậy nơi đó chúng ta sẽ dự định đi đến nơi nào vậy.?"
"Cái này cháu cũng không biết nên đi nơi nào cả.! Bởi thiếu gia bàn tính chỉ là phải nhanh nhất rời đi mà thôi, còn về việc sẽ định gia nơi nào thì khi đến đó ngài ấy mới quyết định sau."
"Hàizz.... Mong rằng thiếu gia sẽ bình an vô sự."
"Không sao đâu thúc.! Thiếu gia ngài ấy luôn có tính toán cho riêng mình."
"Ừ.! Mong là mọi việc đều thuận thời bình an."
- ---------...----------
Thuyền lớn mọi người đều nổi niềm nhất niệm, lòng thì cùng đồng lo lắng khó yên. Người thì nhanh chân nhanh tay hổ trợ giúp thuyền có thể đi nhanh hơn nữa, có thể kể qua là nhóm Thất Tinh Lang, năm tiểu nhị không tên.
Còn có đám trẻ không nghe lời cũng bắt tay làm việc gồm hai huynh đệ Hoa Đại Kỳ và Hoa Nhị Ngọc, cùng có Hải Hư Câu, Lục Diễn.
Phu thê Lục Tài, phu thê Hải Đăng, phu thê Diệp Hào, cùng Hồng Lệnh và cháu trái Hồng Lư cũng bận bịu chẳng kém.
Thập Bát Thiên Sát phản quốc tám người gồm lão Liệt Trùng Khánh, Hắc Long Đao, Hắc Phi Long, Hắc Tàn Thư, Tử Liên Giáp, Tử Thanh Hà, Tử Hỏa Cung, Tử Hồng Ô.
Đám người này thì vẫn một lòng tận trung với hai vị công chúa Ngô Lạc Mặc, Ngô Chiêu Quân. Chứ chẳng thèm giúp đỡ gì nhiều, chỉ biết cứ luôn canh phòng cảnh giới an toàn cho hai vị công chúa.
Nguyệt Vệ đông người cũng là chia nhau thu xếp trà nước phòng ốc cho mọi người, âu cũng là trong lúc sa cơ mà thân vệ cũng chẳng khác nào là gia nô.
Hồng Gia Trang chúng nữ nhân thì hiện tất cả đều đang rất thất sắc kinh hãi khi lúc bấy giờ bọn họ là đang chứng kiến một chuyện rất là.... là... kinh hãi thế tục.
Đích thị chính là lúc này gia chủ Hồng Cô lão bà bà mái tóc hoa râm ngày nào kia... là do ảnh hưởng từ việc huyết tinh Nhất Đẳng Đồng Chi của người nào kia mà thay đổi.
Cơ thể yếu ớt vẻ già nua giờ nào đâu có còn thấy nữa, mái tóc hoa râm tuy không thay đổi, ấy nhưng nó cũng là tạo thành một sắc thái rất đặc biệt không kém.
Hồng Cô cơ duyên tích hợp được với huyết tinh vậy nên liền biến đổi đến khôn lường, âu cũng là may mắn ngoài dự liệu.
Bởi vì lúc đó còn có nhiều người khác nữa cũng là nhận được Nhất Đẳng Đồng Chi huyết tinh, ấy nhưng lại chẳng ai là biến đổi gì nhiều cả. Tệ nhất vẫn là ba hộ phu thê Lục, Hải, Diệp nào có thay đổi được gì đâu.
Cửu muội Hồng Oa tuy không rõ người tu luyện sẽ thế nào kinh hãi thế tục, ấy nhưng lúc này Hồng Oa thật cũng rất không dám tin vào mắt mình.
Hồng Cô nhắm mắt nằm an tĩnh trên giường lớn, chăn lớn choàng ngang ngực, lộ ra bờ vai lúc này thon thả đến mê người. Da vẻ trắng mịn màng bánh mật, khiến mắt nhìn không thể rời, tóc hoa râm một vẻ nhưng gương mặt thì là đích thị một tuyệt sắc giai nhân chốn trần gian.
Hồng Kỳ Yên, Hồng Chi, Hồng Giai Giai, Hồng Tiểu Nhi, Hồng Nhan, Hồng Y cùng với Tảo Phiên Phiên, Tảo Phiêu Phiêu, Tiểu Châu, Tiểu Vũ, Bạch Nguyệt. Tất cả cũng là một trận kinh ngạc há hốc.
Bởi lẽ theo suy nghĩ lẽ thường của bọn họ thì Hồng Cô bà bà đã là như khúc củi mục sắp rời trần thế, chứ... chứ có nào ngờ đâu lại có thể cãi lão hoàn đồng được đâu chứ.
Đây rõ ràng là thế sự quá kinh người mà....
- ---------!!!---------- Hồng Cô: Thân cao 1m67 thân hình nhỏ nhắn, tóc bạc hoa râm nhiều, điểm sắc thái rất đỗi hút mắt người nhìn.
- Lưng ong (cong chữ S), mặt nhỏ tròn trán hơi cao, mũi nhỏ vừa, môi nhỏ mộng anh đào, cầm lượn vừa vặn.
- Cổ trắng mịn nhỏ xinh, ngực nhỏ vẻ khích nhân, cuối mặt e thẹn chết chúng nhân, ngẩn đầu hoa sắc hồng tâm khảm.
- Y phục chuyên mặc hồng hoa cẩm tú cầu, trước ngang ngực nhỏ mê người, sau khuyết sâu lộ lưng nhỏ khiêu nhân sinh.
- Tính cách: Một lòng tận trung nhất niệm La Thần.