Thôn Tích Hà: Quan phủ
Bên ngoài quan phủ thôn trấn Tích Hà lúc này các dân chúng liền lại một lần nữa xôn xao không nhỏ khi bỗng thấy phía triều đình quân tiếp viện đã đến. Mà quân tiếp viện này giáp chiến oai phong lẫm liệt, cưỡi trên chiến mã dũng mãnh, nhìn thôi cũng liền biết những người này là thuộc dạng không bình thường rồi.
Lúc này trên lầu hai một quán trà nhỏ gần đó có một bàn bốn vị công tử đang ngồi nhâm nhi chén trà trong tay, mắt thì vẫn hướng quan phủ xem trò vui. Bỗng một trong số họ có người lên tiếng.
" Hào Tư!. Ngươi có biết những người mới đến kia là ai hay không?".
Hào Tư nghe vậy liền đáp. " Tiêu Cách ngươi không lẽ không nhận ra y phục của bọn họ hay sao, nếu ta đoán không sai thi y phục giáp trụ đó nó chuyên dành cho Cẩm Y Vệ của Ngô Quốc đi."
" Cẩm Y Vệ!". Công tử Tiêm Huỳnh bên cạnh nghe vậy liền rất bất ngờ kinh ngạc.
"Xem ra chuyện này càng ngày càng vui hơn rồi đây". Công tử Thanh Tu cũng liền nói tiếp một câu không đâu xong liền cũng im lặng mắt tiếp hướng nhìn về phía quan phủ.
- ---------...----------
Một bên khác lúc này có một nhóm bốn người một nam ba nữ đang ngồi nhàn nhã ăn cơm thì bỗng một vị cô nương trong nhóm liền lên tiếng nói.
" Những người mới đến xem ra không phải dạng người bình thường a!. Xem ra cái tên hắc y kia sẽ gặp chút rắc rối rồi đi ".
Cô nương Tú Nghi bên cạnh nghe vậy liền nói. " Hải Thanh cô nhiều chuyện để ý tới chuyện đó để làm gì."
Hải Thanh Kiều nghe vậy liền bực bội nói. "Tú Nghi cô suốt ngày bộ chỉ toàn biết đến có mỗi một việc là hoàn thành nhiệm vụ thôi sao?. Còn những cái khác đối với cô thì chẳng hề có chút mải mai đến thì phải."
" Ăn cơm!". Bỗng cô nương Hoàng Vi liền ngắt lời hai người lên tiếng.
Hải Thanh Kiều và Tú Nghi nghe vậy liền lập tức an phận trở lại ngồi yên bất đầu ăn cơm, còn vị nam nhân trong nhóm thì vẫn một mặt im lặng không quan tâm đến thế sự mà cứ vậy như một cổ máy im lặng không phát ra tiếng nhẹ nhàng ăn từng miếng cơm.
- ----------...-----------
Quan phủ thôn Tích Hà: La Thần.
Bên trong quan phủ lúc này sau một hồi kinh nghi thì Cẩm Y Vệ liền đã lập tức đi lên chiếm chỗ của lão quan tiếp quản việc xử lí của La Thần. Lão quan thì cũng rất nịnh nọt xoa xoa đôi bàn tay hướng chỗ y vừa ngồi lúc nãy lên tiếng nói.
" Cẩm Y Phó Thiên Hộ!. Lão quan không biết là sẽ đại giá quan lâm nên đã không kịp từ xa nghênh đón mong đại nhân lượng thứ."
"Không việc gì!". Cô nương Hàn Linh đang ngồi trên bàn cao của lão quan liền đáp, xong lại nhanh nói tiếp. "Lão quan ông giờ thì hãy nói thử xem nhóm người kia đã làm ra chuyện gì rồi, còn có sao ta lại thấy hai bên có vẻ hiện đang không được bình thường cho lắm đi."
La Thần lúc này phía dưới sau một hồi nghi hoặc liền thấy tình hình người chủ trì đã thay đổi thì liền biết vị cô nương trước mặt này mới là người lớn nhất hiện tại rồi. Thế là La Thần hắn liền nhanh nhẩu lên tiếng cướp lời lên tiếng nói.
" Đại nhân tỷ tỷ!. Oan ức quá!. Oan ức quá a... ".
Lão quan lại nghe câu nói cửa miệng quen thuộc của La Thần thì liền lập tức há hốc mồm khó tin quay sang nhìn La Thần hắn nói.
" Lại là chiêu này!".
Nhóm mười lăm lão cung phụng Mộc gia cũng thật không biết nói gì với sự thay đổi vẻ mặt nhanh như trở bàn tay của La Thần, còn phía năm tên trưởng quan binh thì lại mắt nhìn La Thần hắn như nhìn một kẻ điên.
Tiểu Bạch bên cạnh tuy không hiểu sao La Thần lại muốn chơi trò này nữa rồi, nhưng Tiểu Bạch liền cũng không nghĩ nhiều lập tức cũng muốn chơi cùng lên tiếng nói.
" Đại nhân tỷ tỷ!. Oan ức quá!. Bạch Bạch thật!. Oan ức quá a... ".
Tiếp Tiểu Hắc và nhóm mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân liền lại một lần nữa thở dài khó xử ấp úng chuẩn bị mở miệng kêu oan, thì bỗng Cẩm Y Phó Thiên Hộ Hàn Linh liền giơ tay ra dấu hướng Tiểu Hắc và nhóm Nhất Đẳng Yêu Quân dừng lại nói.
" Oan ức sao!". Hàn Linh liền bật thốt xong hướng La Thần nói. " Vậy ngươi hãy nói thử xem ngươi oan ức như thế nào đây."
" Bẩm đại nhân tỷ tỷ!. La Thần ta cùng với người của mình chỉ ở ngoài thôn tây du ngoạn cùng nhau vui vẻ có một chút thì liền có nhã hứng muốn cùng nhau tỉ thí so tài với nhau một chút mà thôi."
Ngừng lại lấy hơi La Thần liền nói tiếp. " Nhưng trong lúc quá tay người của La Thần ta đã phá nát một ngôi đình hoang vô chủ, thế là lão quan đây mới bắt hết chúng ta về đây. Nhưng khi xử án lão quan đây cứ năm lần bảy lược cứ nói chúng ta là quân làm phản, vậy nên chúng ta mới không chấp nhận mà cãi lại."
" Ườm!. Tội làm phản quả thật không thể tùy tiện nhận bừa được." Hàn Linh liền có chút suy nghĩ, xong liền hướng lão quan lên tiếng nói. " Lão quan ông thật đã xử án như vậy sao?".
"Nói láo!. Bọn chúng hoàn toàn là nói quá lên đấy thôi." Lão quan liền tỏ vẻ tức giận xong liền lại hướng Hàn Linh nói. " Đại nhân minh xét!. Lão quan ta chỉ bảo là thân phận của La Thần hắn cần được xác minh chứng thực lại chứ còn chưa có khẳng định là quân làm phản a."
"Cái gì mà xác minh lại chứ!". La Thần liền không cho là đúng nói. "Khế đất và giấy kinh thương đóng dấu của quan phủ rõ ràng, như vậy còn chưa thể chứng minh thân phận của La Thần ta nữa hay sao chứ."
Ngừng một chút La Thần lại nói. "Với lại lão quan ông cũng phán án rõ ràng là sẽ bắt giam người của La Thần ta, còn có sẽ phạt một ngàn lượng bạc trắng nữa đi."
"Hừ... Lão quan ông rõ ràng là nghĩ ta ngốc mới xử như vậy, lão quan ông có từng nghĩ qua rằng một ngàn lượng bạc trắng đối với La Thần ta thì nó to lớn đến thế nào hay không.?"
"Hừ... Lão quan ông có từng tính qua một ngàn lượng sẽ mua được bao nhiêu cân gạo chưa.?"
"Hừ... Lão quan ông có từng nghĩ qua một ngàn lượng nó có thể nuôi sống được một hộ dân chúng bình thường trong bao lâu chưa.?"
"Hừ... Lão quan ông có từng nghĩ qua một ngàn lượng nó....."
" Dừng!". Hàn Linh ngồi bàn quan trên cao liền một mạch nghe La Thần hắn kể khổ thì liền có chút choáng váng hô dừng.
La Thần thấy cô nương Hàn Linh đã có chút choáng đầu thì liền hiểu chuyện ngừng lại không nói nữa. Bên cạnh Tiểu Bạch không hiểu rõ về giá cả liền hướng La Thần hỏi.
"Đại ca ca!. Một ngàn lượng bạc trắng đổi được bao nhiêu kẹo vậy?."
La Thần nghe vẻ ngây ngô của Tiểu Bạch thì liền lòng có chút nhẹ nhõm hơn, tiếp La Thần liền vẻ cưng chìu miệng mĩm cười tay vuốt nhẹ đầu Tiểu Bạch đáp.
"Sẽ mua được rất nhiều rất nhiều kẹo đấy!. Nhiều đến nỗi Tiểu Bạch ăn no căng bụng cũng không hết được đâu."
"Á!. Nhiều như vậy." Tiểu Bạch nghe vậy liền bỗng rất kích động lập tức hướng Hàn Linh đang ngồi ở trên cao nói.
"Đại nhân tỷ tỷ.! Lão quan ông ấy là người xấu lắm, biết rằng một ngàn lượng bạc nó rất nhiều mà vẫn muốn cướp của đại ca ca a."
"Ặc... Ai nói là ta cướp hả!". Lão quan nghe vậy liền cũng rất kích động lập tức cũng hướng Hàn Linh nói. " Đại nhân minh xét.! Tuy cái đình hoang là vô chủ nhưng suy cho cùng thì nó cũng là của Ngô Quốc, của hoàng thượng a. Còn có nhóm người La Thần này đánh nhau rất lớn khiến kinh động đến dân chúng không nhỏ đâu."
"Vậy sao?". Hàn Linh lúc này cũng đã đoán được lờ mờ có sự mờ ám trong chuyện này rồi. Nên liền có chút trầm tư, xong lại nói. "Trước đem giấy tờ của tên La Thần hắn lên đây cho ta xem trước đã."
Rất nhanh khế đất và giấy chứng nhận kinh thương đóng dấu của quan phủ chứng minh cho cái tên La Thần được trình lên cho Hàn Linh xem xét. Hàn Linh sau một hồi xem xét thì liền thấy giấy tờ mộc ấn không có gì là sai cả, thế là liền trong lòng cảm thấy chuyện này lão quan đã hơi làm quá tay lên tiếng nói.
"Một ngôi đình hoang vô chủ quả thật phạt một ngàn lượng thì có chút hơi kỳ lạ rồi, với lại chuyện này cũng không phải phạm pháp lớn đến nỗi phải bị bắt giam đi."
Lão quan nghe vậy liền có chút bối rối hướng mắt nhìn nhìn qua năm tên trưởng quan binh. Lập tức tên thống lĩnh trưởng quan binh liền bước ra hướng Hàn Linh lên tiếng nói.
"Đại tỷ!. Giấy tờ này tuy nó là thật nhưng cũng không thể biết được cái người đang ở đây có phải là tên La Thần hay không a, cho nên việc lão quan xử trước tạm giam nhóm người này lại rồi xác minh sau đệ thấy nó rất thích hợp."
"Hử... ". Hàn Linh bỗng thấy đệ đệ của mình cũng có dính dáng đến chuyện này thì liền có chút cau mày, xong rồi cô liền quyết định sẽ trước làm theo những gì đệ đệ muốn, còn sự việc nó như thế nào thì để lát nữa cô sẽ hỏi lại sau.
Thế là Hàn Linh liền hướng La Thần lên tiếng nói. "Ta thấy việc tạm giam để xác minh lại cũng rất cần thiết, nên hiện không biết La Thần ngươi có còn gì để chứng minh thân phận nữa hay không.?"
"Nếu không thì trước cứ tạm ở lại quan phủ trước vài hôm chờ phía bên quan phủ xác minh lại một chút đi."
Ặc... Một đám như nhau nha, La Thần ta còn tưởng cô sẽ chính trực cơ. Nhưng nào ngờ cũng chỉ là một đám quan chỉ biết bao che cho nhau không hơn không kém a.
La Thần trong lòng sau một hồi nghĩ thì liền tức tối ngút trời hướng Hàn Linh trừng mắt tỏ vẻ rất bất kham. Tiểu Bạch bên cạnh lúc này cũng đã thấy tình hình lại lập lại như lúc trước thì liền hướng La Thần hỏi.
"Đại ca ca!. Vậy giờ chúng ta lại muốn đánh nhau tiếp sao?."
Câu nói ngây ngô của Tiểu Bạch liền khiến cho La Thần hắn đang ở tâm trạng tức tối lập tức được kéo về, thế là La Thần hắn liền lại vẻ mặt bình tĩnh hướng Tiểu Bạch nói.
"Sẽ không!. Bọn họ sẽ không làm gì được chúng ta đâu."
Hàn Linh đang ngồi trên cao nghe được La Thần hắn nói vậy thì liền có chút cau mày nghi hoặc, năm tên trưởng quan binh thì vẫn như cũ nhìn La Thần giống như nhìn kẻ điên, mười lăm lão cung phụng Mộc gia thì không hiểu sao trong lòng đã có chút kiên kị với cái người tên La Thần đang ở trước mặt này rồi.
Ba mươi tên Cẩm Y Vệ theo cùng Hàn Linh lúc này cũng đã có chút khó hiểu nhìn nhìn La Thần, lão quan thì bỗng thấy ngay cả Cẩm Y Phó Thiên Hộ cũng về phe mình thì liền lại rất tự tin hướng La Thần cười lớn nói.
"Ha... ha... ha... Cái gì mà sẽ không làm được gì ngươi nha." Lão quan vẻ mặt rất xem thường lập tức lại hô lớn nói. "Người đâu!. Mau bắt giam hết bọn chúng lại."
"Khoan đã!". La Thần bỗng cũng hô lớn hãy khoan, xong liền từ trong người lấy ra một cuộn giấy lớn nói. "Giấy tờ có mộc của quan phủ xem ra chỉ là trò cười rồi thì phải, nếu vậy La Thần ta thật không biết nếu là của người này thì các ngươi sẽ như thế nào đây?."
Ngừng một chút La Thần lại nói. "Nếu ngay cả người này mà các ngươi cũng không xem vào mắt thì La Thần ta quả thật rất kính phục một đám các ngươi đi."
"Điêu dân hỗn xược!. Ngươi vừa mới gọi ai là một đám hả?." Lão quan liền quát lớn La Thần xong nói tiếp. "Có tin lập tức La Thần ngươi sẽ bị tiền trảm hậu tấu vì dám xúc phạm Cẩm Y Vệ không?".
"Hừ!. Tiểu tử không biết trời cao đất dày." Năm tên trưởng quan binh cũng vẻ rất khinh thường nhìn La Thần.
Về phía mười lăm lão cung phụng Mộc gia thì hiện liền biết thân biết phận không dám chen vào chuyện này, vì họ giờ nhìn liền biết xem ra cái tên La Thần trước mặt này hắn không phải dạng người dễ ức hiếp đâu.
"Hừ!. Muốn giết La Thần ta sao?". La Thần vẻ bất nhẫn sắc lãnh nói tiếp. "Vậy hãy xem lão quan ông có bản lĩnh đó hay không cái đã nha."
"Đủ ngông cuồng a." Bỗng Hàn Linh liền hướng La Thần khen một câu xong nói tiếp. "Vậy không biết La Thần ngươi lần này lại lấy ra cái gì để chứng minh và khiến bọn ta phải buộc mình thả ngươi đây."
"À!. Cũng không có gì đặc biệt lắm." La Thần liền đáp xong nói tiếp. "Cũng chỉ lại là một tấm khế ước khác mà thôi."
"Ha... ha... ha... ". Nghe vậy lão quan bỗng cười lớn xong nói. "La Thần ngươi có bệnh sao?. Cũng chỉ là một tấm khế ước khác mà thôi, có gì ghê gớm mà phải khiến bọn ta phải kiên kị tiểu tử ngươi đây."
"À!. Cũng không biết được nha." La Thần vẫn vẻ mặt rất bình tĩnh đáp xong liền nhanh lên tiếng nói thêm. "Nhưng thiết nghĩ cái người cùng ta viết xuống khế ước này thật đủ lớn để đảm bảo cho thân phận cái tên La Thần ta đi."
"Ai hả?. Một điêu dân nho nhỏ như ngươi thì có thể quen biết được ai to lớn đến nỗi mà phải khiến cho Cẩm Y Vệ cũng phải kiên kị chứ hả." Lão quan vẫn vẻ rất khinh miệt xem thường nói.
Tên thống lĩnh trưởng quan binh cũng vẻ miệt thị nhìn La Thần nói. "La Thần ngươi xem ra đầu óc không bình thường rồi đi. Ha... ha... ha... ".
Chỉ riêng có ba mươi Cẩm Y Vệ và Cẩm Y Phó Thiên Hộ Hàn Linh là hiện rất hiếu kì nhìn kĩ lại thêm La Thần đang đứng đó. Tiếp Hàn Linh liền rất bình tĩnh lên tiếng nói.
"Người đâu!. Trình lên."
Rất nhanh khế ước trong tay La Thần được trình lên cho Hàn Linh xem xét, còn bên cạnh thì lão quan và năm tên trưởng quan binh vẫn vẻ mặt cũ rất khinh thường La Thần.
Hàn Linh xem xét khế ước La Thần vừa trình lên được một lúc thì liền bỗng rất kinh ngạc khó tin không nói lên lời, lập tức liền như chết lặng trừng lớn nhìn kĩ hơn muốn nhìn rõ hơn về ấn dấu ở bên trong khế ước. Lão quan bên cạnh hiện thấy Hàn Linh vẫn không lên tiếng nói gì thì liền nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Thế là lão liền hướng La Thần nói. "Điêu dân ngươi xem ra người cùng ngươi viết xuống khế ước cũng chẳng phải là hạng nhân vật lớn gì cho cam nha."
"Ha... ha... ha... ". Năm tên trưởng quan binh cũng liền không kìm được xúc động cười lớn khoái trá.
"Ồ!. Các ngươi một đám thật cũng không nể mặt người đó sao." La Thần liền có chút khó hiểu không thôi, tiếp nói.
"Quái lạ!. Thật là quái lạ nha."
"Ha... ha... ha... ". Lão quan lại cười khoái trá xong nói. "Cái gì mà quái lạ chứ!. Điêu dân ngươi chắc cũng không rõ ràng lắm Cẩm Y Vệ là gì đâu nhỉ, bởi vậy điêu dân ngươi mới tự mình mộng tưởng sẽ có người khiến ngay cả Cẩm Y Vệ cũng phải kiên kị đi."
"Không thể nào đi!". La Thần lại vẫn trong trạng thái khó có thể tin được lên tiếng nói tiếp. "Rõ ràng người đó cũng là nhân vật không bình thường nha."
"Ha.. ha... ha... ". Năm tên trưởng quan binh nghe vậy càng thêm cười lớn, tiếp tên thống lĩnh trưởng quan binh liền hướng La Thần hắn nói.
"Cái gì mà cũng là nhân vật không bình thường chứ!. Ha... ha... ha... cười chết lão tử ta nha. Ha... ha... ha... xem ra cái người không bình thường gì đó với ngươi cũng chỉ là nhãi nhép với Cẩm Y Vệ rồi đi."
"Không đúng a." La Thần vẫn vẻ rất khó tin nổi nói. "Rõ ràng người đó là lão bản của Mộng Hồng Lâu nha. Với lại rõ ràng người đó cũng là có chức quan gì đó rất lớn nha."
"Ươm... ươm... Là gì ấy nhỉ?". La Thần liền nhất thời chưa nhớ rõ ngẫm nghĩ.
"Ha... ha... ha... Cái gì mà Mộng Hồng... Hồng... Lâu... ". Lão quan đang cười lớn bỗng nhiên có chút nghẹn họng lập tức ngờ ngợ cảm thấy cái tên này có chút gì đó quen quen.
Năm tên trưởng quan binh thấy vậy liền hướng lão quan hỏi. "Lão quan ông bị gì vậy, cái Mộng Hồng Lâu đó ở thôn trấn Tích Hà này bộ nó có gì đặc biệt sao?."
"A!. Ta nhớ rồi." Bỗng ngay lúc này La Thần hắn liền nhớ ra được gì đó lập tức hô lớn nói. " Ta nhớ rồi... La Thần ta nhớ rồi. Cái người đó ngoài lão bản của Mộng Hồng Lâu ra thì còn có chính là... Ngự Sử Đại Nhân gì gì đó kim chức Ngự Sử Đài thuộc Quốc Tử Giám nữa, còn có tên của người đó chính là...".
"Cẩn Đình Ba!".
"Cái Gì......... ". Tất cả những người có mặt nghe vậy liền rất kinh tâm động phách chấn kinh đứng hình ngây người ngay lập tức.
"Ngự... Ngự Sử Đại... Đại Nhân.... ". Lão quan già lúc này miệng đã lấp bấp khó nói lên lời thất kinh nói.
"Ngự... Ngự Sử Đài... ". Năm tên trưởng quan binh cũng mặt không kém há hốc mồm trợn mắt thất kinh.
"Quốc... Quốc... Tử... Tử Giám... ". Mười lăm lão cung phụng Mộc gia như bị sét đánh ngang tai chết lặng đứng hình ngay tại chỗ.
- ---------!!!----------
Tự sự: Cả đêm hôm qua dường như không ngủ thì cuối cùng tại hạ cũng nghĩ ra cách giải vây cho La Thần a. Thật nhức đầu quá mà... hic... hic...
- Vì sao lại nhức đầu á!. Bởi vì chính là do sự xuất hiện vô cùng ngẫu nhiên không lường trước được của Hàn Linh, nên nó đã khiến mình trong nhất thời có chút rối loạn a.
- Thôi mình đi ăn cơm nghĩ một chút đây. À mà!. Hôm nay buổi chiều mình sẽ cố gắng hoàn thành thêm một chương nữa đó nha.
Thứ 3 Ngày 1 Tháng 9 Năm 2020
Thời gian viết: 8h 00' đến 12h 55'