Trang viện: La Thần
"Binh..." Một cú đập mạnh vào đầu của mỹ yêu Tử Lan.
"Rắc.!" Tiếng gãy vỡ liền vang lên.
"Cái Gì...." Hảo thúc liền mắt trợn ngược khi thấy khúc gỗ lớn trong tay lập tức bị gãy đôi, ấy vậy mà nhìn Tử Lan lại vẫn chẳng hề hấn gì cả.
"Cái này... Cái này..." Hảo thẩm cũng rất thất kinh nhìn chằm chằm lấy Tử Lan trước mặt.
"Khoan... Đã... A....." La Thần liền lúc này cũng vội hô lớn.
Tình Nhi phía sau lưng thấy Tử Lan bị đánh cho một gậy mạnh vào đầu thì lập tức rất lo lắng vội chạy lên kéo lấy Tử Lan.
"Tỷ... Tỷ không sao chứ.! Hức... hức... tỷ mau trả lời ta... tỷ có bị làm sao không..."
Mỹ yêu Tử Lan giống như mình đồng da sắt, chẳng hề mải mai một chút thương tích nào, tiếp trong lòng bỗng trở nên rất ấm áp đáp.
"Ta không sao.! Nàng không cần phải lo lắng đâu."
- ---------...----------
Một hồi sau.
La Thần hắn lúc này ngồi ở giữa sân tứ hợp viện mắt nhìn chằm chằm vào mỹ yêu Tử Lan đang đứng ở trước mặt, bên cạnh còn thấy có cả nhà ba người Hảo thúc.
Ngoài ra thì hiện lúc này tất cả mọi người cũng đã tập trung đầy đủ ở đây hết rồi, gồm có Hồng Gia Trang, Nguyệt Vệ, Thập Ngũ Giai Nhân, Nhất Đẳng Yêu Quân, Thất Tinh Lang.
Còn có Song Ngư, Mộng Tuyết, Mị Tuyết, Diệp Thanh, Diệp Hà, Thiên Liên Anh, Dung Vũ Ca, Hồng Hiên Nhiên, Hoa Thiên Thiên, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Na Na, Hải Hư Câu, Lục Diễn, Hoa Đại Kỳ, Hoa Nhị Ngọc.
Phu thê Hải Đăng thúc, phu thê Lục Tài thúc, phu thê Diệp Hào thúc, Vệ thẩm và cùng có năm tên tiểu nhị trung thành nữa.
Người mới thì lại có Ngô Chiêu Quân, Ngô Lạc Mặc, Liệt Trùng Khánh, Hắc Long Đao, Hắc Phi Long, Hắc Tàn Thư, Tử Liên Giáp, Tử Hỏa Cung, Tử Thanh Hà, Tử Hồng Ô.
Ngay lúc này La Thần bỗng lên tiếng. "Tử Lan cô giải thích một chút thử xem.!"
"Thiếu chủ.! Tử Lan thật lòng chỉ muốn quan tâm đến Tình Nhi nàng ấy mà thôi."
"Hử.! Chỉ là muốn quan tâm thôi sao.?"
"Vâng.!"
"Nhưng sao ta thấy hình như cô và Tình Nhi đã vượt quá giới hạn của sự quan tâm thông thường rồi đi."
"Cái này... Cái này..." Tử Lan liền ngại ngùng không dám nói rõ.
"Hừ... Nhìn thì liền biết Tử Lan cô đã ăn thịt nữ nhi của người ta rồi đi."
Tử Lan lập tức thất kinh nói. "Không có.! Tử Lan thật chưa từng có suy nghĩ sẽ ăn thịt Tình Nhi nàng ấy bao giờ cả."
Song Ngư bên cạnh cũng lên tiếng. "La Thần huynh.! Muội thấy Tử Lan cô ấy cũng không có ý xấu đó đâu."
"Ươm... ươm..." Tiểu Bạch liền cũng gật gật đầu đồng ý.
Xung quanh mọi người ai nấy cũng đều đồng ý rằng Tử Lan sẽ không có ý xấu đó đâu, riêng duy chỉ mỹ yêu Lãnh Điệp thì bỗng như đang nghĩ đến điều gì đó rất là sâu xa.
La Thần không bận tâm lắm mọi người nói gì, nghĩ gì. Tiếp hắn lại lên tiếng. "Thật không có sao.!"
"Vậy Tình Nhi cô nói thử xem.! Tử Lan đã ức hiếp cô rồi chưa.?"
Tình Nhi thấy Tử Lan hiện rất sợ hãi thiếu gia, nên liền muốn giải vây lập tức lên tiếng nói. "Thưa thiếu gia.! Tử Lan tỷ ấy thật không có ức hiếp Tình Nhi bao giờ cả."
"Ồ... Hai tân phú thê các cô cũng đồng lòng quá nhỉ.!"
"Í..." Mọi người liền như hít phải một hơi khí lạnh, khi nghe được những lời mà duy chỉ một mình La Thần là dám nói.
"Cái gì..." Ngô Chiêu Quân vẫn luôn mơ hồ, lập tức cũng thất kinh không kém khẽ lên tiếng nói. "Sao... sao lại có thể a... Từ khi nào mà nữ nhân họ có thể tự do yêu nhau như vậy rồi a..."
Ngô Lạc Mặc do ở gần nên cũng vô tình nghe ra được, liền nói. "Hoàng muội.! Xem ra nơi này nó rất thích hợp cho muội đi cùng bọn họ đấy."
Nói xong Ngô Lạc Mặc liền lại trong lòng khẽ thở dài, bởi cô tuy không cấm đoán nhưng tự sâu bên trong thì cô vẫn không hề muốn hoàng muội của mình sẽ bước vào con đường đó một chút nào cả.
La Thần tiếp lại nhìn Hảo thúc nói. "Hảo thúc.! Xem ra hai người họ là tâm đầu ý hợp rồi, vậy nên... không biết là ý của thúc sẽ như thế nào đây... Có chấp nhận Tử Lan cô ấy không.?"
"Không thể.!" Hảo thẩm lập tức hô lớn ngắt lời. "Tử Lan cô ấy là nữ nhân đấy... Vậy nên xin thiếu gia người đừng có bắt ép nữ nhi của phụ nhân nữa."
"Mẹ..." Tình Nhi bên cạnh khẽ gọi mẫu thân.
"Im miệng.! Nữ nhi con đừng có bướng bỉnh nữa." Hảo thẩm rất gây gắt ngắt lời.
La Thần mắt thấy sự việc quả không thể giải quyết trong một lời nói vào ngày hôm nay được rồi, thế là hắn liền cũng không muốn làm khó hai phu thê Hảo thúc làm gì.
Tiếp La Thần lại nhìn Tử Lan lên tiếng. "Tử Lan.! Ở đời quả có nhiều việc dù muốn nhưng nó cũng không dễ dàng gì đâu, vậy nên cô sau này còn cần phải chứng minh bản thân nhiều lắm đó."
"Thôi.! Hiện việc này trước cứ giải quyết như vậy đi."
"Tử Lan sẽ ghép một phòng khác mà ở, Tình Nhi thì có thể ghép phòng với cha mẹ mà ở, tuyệt không được làm trái."
"Thiếu chủ.!" Mỹ yêu Tử Lan bỗng rất thất kinh, vội tiến lên hòng muốn quỳ xuống cầu xin La Thần.
"Cô định làm gì.!" La Thần bỗng mắt đanh lại, sắc lãnh băng hàn quát lớn. "Muốn Quỳ Sao..."
Tử Lan nghe quát liền như nhớ đến điều cấm kị vội đứng hình vài giây, xong tiếp mới tạm gác bàng hoàng vội đáp.
"Không.! Tử Lan không dám." Nói xong cô cũng liền mắt đỏ ngầu, vò đầu bứt tai không biết nên làm như thế nào tiếp nữa.
Thấy vẻ Tử Lan như hài tử chưa hiểu hết thế sự hiện chỉ biết luống cuống không ngừng, Tình Nhi liền khẽ nhỏ thở ra nhẹ lắc đầu lên tiếng.
"Tỷ... Ta không sao..."
Tử Lan giật mình quay lại, nhìn thấy nữ nhân của mình cũng đã chịu khuất phục vâng lời cha mẹ, thế là cô cũng liền như mất cả bầu trời xanh, lập tức trong lòng cảm thấy nó rất là trống vắng.
La Thần thấy hết vào mắt, nhưng quả thật lúc này nó không phải lúc để giúp đỡ hai người được. Bởi trước việc này nó cần có sự đồng tình của phía cha mẹ của Tình Nhi nữa.
"Thôi.! Nào... Nào.. Mọi người.! Tiếp chúng ta hãy bàn chuyện khác đi." La Thần liền vội chuyển hướng câu chuyện tiếp nói.
"Đây là Chiêu Quân.! Cô ấy cùng tỷ tỷ của mình và một số người thân tín sau này cũng sẽ nhập vào một đại gia đình của chúng ta."
"Nào mọi người trước giới thiệu với nhau một chút đi.!"
Liền mọi người hiểu được La Thần là muốn chuyển hướng rồi, thế là liền mọi người cũng làm theo. Tiếp mọi người đều tiến lên giới thiệu bản thân cũng như là hỏi nhóm người của Ngô Chiêu Quân nhiều thứ.
Lãnh Điệp ánh mắt nhìn thấy rõ sự đau khổ của Tử Lan, liền không kìm được lòng vội tiến tới chỗ La Thần khẽ hỏi.
"Thiếu chủ.! Vì sao người lại không chịu giúp cho Tử Lan một chút.?"
"Hàizz... Đừng nói chuyện đó vào lúc này nữa, bởi thời điểm nó là không đúng lúc đâu."
Lãnh Điệp tuy không hiểu lắm, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều thêm nữa, vì vậy liền cũng chỉ biết bước qua kéo lấy Tử Lan an ủi cho cô ấy.
- ---------...----------
Chào hỏi xong, La Thần lại cùng mọi người bàn tính rất nhiều về chuyện của tối nay nên làm gì.
Xong xuôi hết thảy thì trời cũng đã là buổi ban trưa chói nắng luôn rồi, thế là La Thần liền bảo mọi người trở về cơm, tiếp xế chiều thì sẽ xuất phát đến hồ Lộng Nguyệt.
Buổi trưa La Thần cũng rất mau ăn lót dạ xong, liền lúc này lại thấy hắn đang ở cùng với Song Ngư ở chỗ mọi khi.
Tầng hai Song Ngư lâu nhìn xuống quan cảnh bên đường, người đi đông đúc hiện rõ sự thịnh vượng của thành Kinh Sư.
La Thần và Song Ngư ngồi được một hồi rất lâu thì bỗng hắn lên tiếng. "Song nhi.! Hay là muội bây giờ cứ việc xuất phát rời thành trước đi."
Nghe vậy Song Ngư lập tức rất xúc động nói. "Không được.! Nếu có đi thì cùng đi, chứ không thì muội sẽ không đi đâu hết."
"Hàizz... Muội đừng có bướng bỉnh nữa mà.! Quả thật trong Kinh Sư này nó rất là nguy hiểm, đến lúc đó thì sẽ không ai biết trước được điều gì đâu."
"Hư.... Nếu vậy thì muội càng sẽ không bỏ đi trước đâu.!"
"Ặc..." La Thần có chút thất thủ, tiếp lại đảo mắt nói tiếp. "Hay là vầy đi.! Huynh có một bảo bối tiểu đệ đệ cực kì quan trọng đối với huynh."
"Vậy nên huynh muốn muội trước đem nó rời đi đến chỗ an toàn trước có được hay không.?"
Nghe được đó là một món đồ cực kì quan trọng, vậy nên Song Ngư cũng không tiện từ chối ngay được, thế là cô lại hỏi.
"Cái đó là gì vậy, nó thật rất là quan trọng sao.?"
La Thần trong lòng hơi vui cười, liền lấy ra một viên pha lê trong như nước, bên trong viên pha lê này nó còn có nhiều màu đang cùng chuyển động không ngừng, còn có nó cũng không ngừng phát ra ánh sáng long lanh rất xinh đẹp.
"Oa... Đẹp quá..." Song Ngư lập tức rất kinh ngạc.
"Nó là một món đồ cực kì quan trọng đối với huynh, vậy nên giờ huynh muốn muội hãy giữ nó an toàn giúp huynh có được hay không.?"
"Nhưng... Nhưng... muội không biết đánh nhau đâu... Vậy nên nếu bị cướp thì biết phải làm sao đây.!"
"À.! Hay là huynh hãy giao cho tỷ tỷ Hồng Ngư cất giữ đi, bởi tỷ ấy thật sự rất mạnh lắm đó."
Nhẹ mĩm cười La Thần đáp. "Nhưng huynh chỉ tin có mỗi một mình muội mà thôi, vậy nên huynh không muốn giao cho một ai khác cả."
"Huynh chỉ tin có một mình muội..." Khẽ lập lại, Song Ngư lập tức trong lòng không hiểu vì sao lại bỗng cảm thấy rất ấm áp.
- ---------...----------
Kinh Sư trời đã ngã bóng chiều, La Thần cùng mọi người lúc này hiện đã chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ, liền lúc này tất cả không chừa một ai lập tức chuẩn bị xuất phát đến hồ Lộng Nguyệt sớm hơn một chút để dễ bề sắp xếp mọi chuyện.
Tiếp La Thần thấy Song Ngư hiện cũng đang bên cạnh mình dính lấy không rời cùng xuất phát, liền hắn rất uất ức nghĩ.
Muội a...! Đã lấy bảo bối của ta rồi, ấy vậy mà lại lật lọng không chịu rời đi là sao vậy nha... Hic... La Thần ta quả là quá nhân từ rồi đi... Riết rồi trong cái nhà này chỉ có mỗi một mình ta là luôn bị ức hiếp mà thôi...
La Thần khẽ lắc đầu thở dài thường thượt, tiếp dẫn đầu bước ra khỏi Song Ngư lâu chuẩn bị bước lên xe ngựa để rời đi, nhưng bỗng ngay lúc này lại nghe thấy tiếng hô khác lạ của một giọng nói nào đó.
"Tránh đường.! Tránh đường.! Mọi người tránh đường một chút, đây là xe áp giải của triều đình, lập tức tất cả hãy tránh đường..."
Dân chúng đi đường cùng với người của La Thần đông đúc cũng liền bị tiếng hô lớn của tên quan binh đó làm cho kinh động mà nhìn qua.
Tiếp dân chúng thấy đó đích thị là một xe tù đang áp giải hai người nữ hài ở bên trong, tiếp hướng trên đường mà đi.
La Thần hắn cũng nhìn được bên trong xe tù đó chính là hai vị nữ hài tuổi chừng mười lăm mười sáu gì đó, một tóc vàng kim óng ánh nhìn rất bắt mắt, một tóc bạch kim cũng không kém phần hút hồn.
Nhưng khi La Thần thấy rõ nữ hài tóc bạch kim có thêm hai tai nhọn ở trên đầu tựa như hồ ly, thì liền biết đó chắc là yêu thú hóa hình rồi đi.
"Àizz... Ngô Quốc lão hoàng đế này không chỉ duy là muốn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc của ta không thôi đâu nha."
La Thần vẻ cũng thấy không mấy thích ứng được với cảnh tượng áp giải xiềng xích hai đứa nhỏ vẻ còn chưa có trưởng thành, bởi nhìn liền... thật thấy nó rất đáng thương.
Thế là La Thần hắn muốn nhanh bước vào xe ngựa hòng không muốn mắt nhìn thấy cảnh áp bức trẻ con này.
Nhưng khi La Thần vừa muốn bước lên thì bỗng ngay lúc này có một bàn tay nhỏ nhắn vội kéo ngược hắn lại lên tiếng.
"Đại ca ca.! Hai nữ nhi đó... họ.... họ có khí tức... giống y như của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc..."
"Hả..." La Thần như sét đánh ngang tai hết nhìn Tiểu Bạch gương mặt ngây ngô xinh xắn đáng yêu, rồi lại nhìn sang nữ hài tóc bạch kim rõ ràng có tai hồ ly kia.
Hử... Ươm... Ưm.... Từ khi nào mà hai con cá nhỏ nó lại có huyết thống với hồ ly rồi ấy nhỉ... a.... ươm... ưm....
Khó hiểu vô cùng, La Thần lên tiếng. "Tiểu Bạch à.! Chắc là có chút nhầm lẫn rồi đi, bởi vừa nhìn thì liền biết đó là hồ ly rồi đi, vậy nên làm sao có thể được chứ."
Ting.... "Phát động nhiệm vụ.!"
Ring... "Giải cứu hai nữ hài đáng yêu."
Thông Tin Thưởng Nhiệm Vụ.
Linh Thạch: 150 Khối.
Kinh nghiệm: 50.000 exp.
Kim Tiền: 50.000 Lượng.
Công pháp: Tử Mị U Hồn.
Pháp bảo: Tử Mị Yêu Cung.
Dị Bảo: Thạch Nham Vạn Hằng.
Đan Được: Huyễn Hồn Tụ Đan.
Nhiệm vụ thất bại: Hủy toàn bộ khí lực.
Thời gian hoàn thành: Không.
La Thần liền như choáng váng luôn rồi, bởi đến ngay cả cái tên hệ thống gian thương nó cũng đã xuất động ra luôn rồi.
Ặc... Lại là cái trò quỷ gì nữa đây a... La Thần ta mạng còn chưa xong... Ấy vậy mà chuyện gì cũng tìm đến ta vậy là sao đây hả... Hức... hức... La Thần ta thật khổ quá mà... Hức... hức...
Khóc không ra nước mắt La Thần liền như rất uất ức dùng thần thức lên tiếng. "Hệ thống chết bầm nhà ngươi... ngươi ngồi không rửng mở liền muốn hại ta sao... Ngươi thấy hiện ta còn chưa có đủ phiền rồi hay sao hả..."
"Kí chủ à... Nếu ngài thấy phiền thì có thể không làm mà... Ươm.... Ườm... Ờ mà cũng xin nói trước hòng tránh sau này ngài sẽ trở mặt đi."
"Đó là nhiệm vụ này thất bại thì sẽ bị phế bỏ khí lực đó.!"
"Hừ... Ta cóc cần cái khí lực nhỏ xíu đó đấy.! Bởi khi rời được khỏi đây rồi, thì huynh đây sẽ tu luyện lại sau cũng chẳng muộn đâu."
"Ồ... Hình như kí chủ ngài vẫn không hiểu rõ ràng lắm nhỉ.! Ý của việc phế bỏ, nó ý là nói ngài sẽ trở thành một người tàn phế ấy..."
"Cái Gì..... Tên hệ thống chết bầm nhà ngươi..."
Tiểu Bạch bên này hiện rất oanh động nhìn chằm chằm lấy hai nữ hài đang ở trong xe tù, liền tiếp thấy La Thần mãi không có phản ứng nói thêm.
"Đại ca ca.! Hai người họ rất là lạ đó... Bởi không những giống với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, mà... mà... cả hai người họ cũng đều giống với đại ca ca nữa đấy..."
Song Ngư cũng đã nghe rõ ràng từ lâu, tiếp rất nhanh quay sang hỏi tỷ tỷ Hồng Ngư của mình.
"Tỷ.! Tỷ thấy như thế nào.?"
"Tuy tỷ cũng không rõ ràng lắm.! Nhưng đúng là khí tức của hai nữ nhi kia rất giống với ba người Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và Thiếu Chủ."
"Sao lại có thể chứ..." Song Ngư liền như chìm vào một suy nghĩ sâu xa nào đó.
Xe tù hiện hai nữ hài kia lúc này cũng đã phát hiện ra bên đường nhóm người của La Thần, nữ hài tóc bạch kim dụi dụi đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm lấy La Thần.
Tiếp không hiểu vì sao cô liền nước mắt tuôn trào, không ngừng thút thít uất nghẹn xiết mạnh hai tay của bản thân.
Nữ hài bên cạnh dường như cũng đã phát hiện ra điều lạ, liền lập tức khẽ lên tiếng hỏi. "Tiểu Tinh tỷ.! Sao tỷ lại khóc vậy... tỷ có phải là giận muội vì đã lôi kéo tỷ đến đây hay không vậy.?"
"Nếu là vậy... thì... thì... muội xin lỗi Tinh tỷ... Hức... hức..." Dứt lời cô cũng hướng Tiểu Tinh khóc không ngừng.
"Hức..." Hức mạnh một phát, Tiểu Tinh bỗng mắt sắc lãnh nhìn chằm chằm lấy La Thần khẽ nói.
"Tiểu Kim.! Tỷ không có giận muội mà khóc đâu. Mà... mà bởi... Người đó.! Hắn có huyết mạch giống ta và muội."
"Hả..." Rất bất ngờ Tiểu Kim lại nhìn kĩ thêm hướng La Thần, tiếp cô bỗng không có một chút ấn tượng gì lên tiếng.
"Nhìn thì liền biết chỉ là một công tử quá đỗi bình thường mà thôi.! Hắn tuyệt đối sẽ không thể là nam nhân của mẫu thân của muội được đâu."
"Bởi dạng như hắn thật chỉ làm nô tài cho nhà muội thì cũng không có cửa đâu, huống hồ nói chi là mẫu thân."
"Hư.... Tinh tỷ à.! Tỷ chắc là có nhầm lẫn rồi đi... Bởi mẫu thân của muội bộ tỷ đã quên là ai rồi hay sao... Mẫu thân của muội uy chấn Đại Phong Lâm, được hàng vạn vạn người ngàn năm tôn kính..."
"Đại Hiền Triết... Thái Mỹ Kim... đấy."
"Tiểu Kim.! Muội không phải yêu thú cho nên không thể cảm nhận được rõ ràng như tỷ được."
"Nhưng... thật đúng là hắn... hắn có khí tức rất giống với chúng ta, còn có hai cái hài tử bên cạnh kia nó cũng giống với chúng ta nữa."
"Hả... Không thể nào a... Nếu là thật thì hắn thật quá đáng rồi đi... Bởi mẫu thân của muội chính là đại mỹ nhân đó nha..."
"Vậy nên Tinh tỷ à.! Chắc cũng chỉ là nhầm lẫn mà thôi."
Tiểu Kim thì do huyết mạch con người nên không rõ ràng như chúng yêu thú được, vậy nên cô cứ liên hồi phủ nhận La Thần có quan hệ.
Riêng Tiểu Tinh thì chắc như đinh, liền hai mắt rất sắc lạnh nhìn chằm chằm lấy La Thần như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
- ---------...----------
Dân chúng tây thành hiện liền rất ngạc nhiên sao hai hài tử nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu như vậy mà lại bị quan binh bắt giữ, thế là liền rất đông liền xôn xao bàn tán không ngừng hỏi xem có chuyện gì.
Quan binh đông đúc đang bao lấy xe tù từ từ áp giải hướng về hoàng cung, dẫn đầu nhóm quân binh nào có xa lạ, thật đó chính là một vị thống lĩnh Hổ Đầu Quân.
Gần bên thì lại thấy một vị cũng không mấy xa lạ đó chính là một vị nữ nhân thân mang chiến giáp Hổ Quân Phó Thiên Hộ Văn Hi.
Nhóm người La Thần đông đúc lúc này cũng chỉ đứng nép một bên nhường đường cho đám quân binh, hiện mọi người thật cũng tò mò không kém nhìn lấy hai nữ hài bị áp giải.
Nhất Đẳng Yêu Quân toàn bộ thì hiện cũng đã cảm nhận ra được hai hài tử này đích thị là có quan hệ không hề nhỏ với thiếu chủ rồi, vậy nên tất cả liền lập tức trong trạng thái chờ lệnh từ La Thần.
Tiểu Tinh nước mắt nức nở uất hận nhìn chằm chằm lấy La Thần như là rất chán ghét hắn vậy. Nhưng...
Nhưng... Bỗng trong sự xôn xao bàn tán không hiểu chuyện gì của mọi người, thì bỗng ngay lúc này La Thần hắn cuối cùng cũng bắt đắc dĩ chịu bước ra.
"Quan binh tất cả dừng lại cho Ta...."
"Í...." Hít phải một hơi khí lạnh, mọi người liền biết Song Ngư Hoành Lâu đây là muốn kiếm chuyện nữa rồi đi.
Bởi cái Song Ngư Hoành Lâu này từ lúc xuất hiện đến nay nó luôn luôn chuyên đi làm ra những chuyện kinh động thế nhân mà thôi.
Liền ngay lập tức không cần ai bảo ai, dân chúng vạn người tự khắc như hài tử hiểu chuyện vội vàng nhanh như tên bay chạy xa xa một khoảng không dám đến gần.
"Kẻ nào to gan.!" Thống lĩnh Hổ Đầu Quân lập tức quát lớn.
"Ta.! La Thần...."
"Uỵch.... Uỳnh... Uynh...." Trái tim nhỏ của Tiểu Kim dường như bị nổ lớn vang trời vì quá đổi kích động mà đập mạnh bạo.
Bởi lẽ Tiểu Kim vẫn còn nhớ rõ ràng như in những gì mẫu thân người từng nói với mình rằng là....
"La Tiểu Kim.! Con đích thị chính là theo họ của phụ thân con."
"Mẫu thân.! Vậy phụ thân có tên là gì vậy.?"
Nhẹ mĩm cười, tay khẽ vuốt mái tóc vàng kim của nữ nhi Thái Mỹ Kim vẻ rất hiền từ đích thị như một lương mẫu hiền hậu khẽ lên tiếng đáp.
"Cha của con... Có một đôi cánh lớn tựa như phượng hoàng... là một đại nam nhân rất tốt... khiến biết bao người liền rất đố kị mà hãm hại... Đích thị tên là..."
"La Thần.!"
- ---------!!!----------