Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 203: Chương 203: Non xanh nào biết. thủy động phong khởi




La Thần lúc bấy giờ tiềm thức chìm sâu mơ hồ chẳng rõ thật hư, bỗng nghe được thoáng qua lời nói của một ai đó.

“Ngài thương thế tổn thương hiện đã rất là nặng.!”

La Thần mơ hồ nghe được ấy nhưng không có cách nào có thể gắng gượng để có thể trả lời lại tiếng nói ấy.

“Một trao đổi nhỏ vì mạng sống của ngài, liền những gì ngài có lúc này sẽ được trao đổi dùng cho việc này như là phí dụng cho việc cứu lấy người.”

“Xin được xác nhận.! Ngài có đồng ý.!”

La Thần nghe rõ có người có thể cứu mình thì trong lòng hân hoan muốn lên tiếng đồng ý ngay, nhưng mà không tài nào có thể mở miệng nói được.

“Im lặng.! Coi như ngài đã đồng ý.! Liền bây giờ sẽ bắt đầu...”

Ting.... “Khấu trừ thành công....”

Ting... “Tích hợp thành công...”

Ting... “Hồng Hoang Đại Pháp hợp nhất thành công...”

Ting... “Khởi động sử dụng Hồng Hoang Đại Pháp...”

Rất nhanh La Thần liền thần thức cũng có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng khí lưu không ngừng chuyển bên trong hắn. Thiết nghĩ hắn là có người nghĩa hiệp ra tay cứu giúp, vậy nên nhất thời trong lòng La Thần bỗng có chút biết ơn người đã giúp mình.

Tâm cảnh của La Thần hiện không gian thế giới ở nơi này cũng không nhỏ, mà trước giờ hắn luôn thường hay trốn vào không gian nơi này.

Lúc này ở đây Nữ Thần bỗng cảm nhận được một điều gì đó rất là khác lạ liền khẽ khó hiểu nhỏ lên tiếng.

“Quái... Kỳ Lân hắn đang hôn mê cớ sao thần thức của hắn lại có dị động.?”

Thần thức của La Thần bên trong một tầng sâu nhất của tiềm thức, lúc này bỗng dị động biến hóa khai mở ra một không gian riêng biệt. Bên không gian tâm cảnh có Nữ Thần hiện ngự trị cũng đã mơ hồ cảm nhận được.

“Hồng Hoang Đại Pháp.? Sao có thể.?” Nữ Thần thoáng kinh ngạc không hiểu sâu bên trong thần thức của La Thần là đang xảy ra chuyện gì.

Nữ Thần ý thức muốn truy xét xem rõ thì bỗng một lực lượng rất khủng bố lập tức bày xích bất khả xâm phạm nơi thần thức của La Thần.

“Này là có chuyện gì.?” Nữ Thần ý niệm càng thêm hoang mang vì nhận ra bên trong La Thần còn có một lực lượng rất khủng khiếp đang ẩn tàng.

Nữ Thần càng thêm kinh ngạc hơn nữa đó là tại lúc này Thần thức La Thần bỗng cắt đứt liên hệ không cho cô tùy tiện xâm nhập được nữa.

Thần thức sâu cùng huyễn ảo thời không thế giới khai mở, liền một vùng bình nguyên rộng lớn xanh một màu tựa thảm. Một cái hồ nước lớn bất dị động tựa như đóng băng.

Cạnh hồ nước lớn bỗng hiện ra một ngôi đình mát vẻ đơn giản, tiếp thấy từ trong đình mát bước đi ra một nữ nhân mỹ sắc kinh thiên.

Mỹ nhân mắt đảo quanh một vòng khẽ nói. “Cảnh sắc huyễn tức tận sâu ý niệm của người sao lại có vẻ cô tịch đến như vậy.”

Mỹ nhân ánh mắt có chút đau lòng ẩn hiện, tiếp cô nhẹ đưa tay tạo phong chuyển liền khiến cho không gian nơi này toàn bộ cũng bị lưu chuyển theo.

Thảm xanh bình nguyên ngỡ như ngủ yên bất động liền cũng phong lưu lay chuyển nhẹ nhàng, lập tức không khí xanh mát thoáng đưa khiến cho không gian giống hơn nơi có thể sinh sống.

Hồ nước phong chuyển cũng khiến mặt nước lăng tăng gợn sóng nhỏ, thoáng đưa gió mát trong lành lướt qua gương mặt tuyệt trần của mỹ nhân càng thêm mỹ lệ.

Mỹ nhân y phục tựa tiên giáng hạ, ấy nhưng suy nghĩ lại khiến cho người khác không thể nào là không bất ngờ. Bởi vì lúc này mỹ nhân bỗng nói lên một câu khiến cho nếu La Thần hắn nghe được thì lập tức cũng sẽ chấn kinh.

“Thế giới Hồng Hoang hoang tàn như vậy làm sao mới có thể được bằng như cái thế giới hiện đại kia đây.!”

“Người còn có một lời hứa ở Tân Thế Giới cần phải quay lại nữa.!” Khẽ thở dài vì cảm thấy khó khăn mỹ nhân lại vu vơ nói.

“Hệ thống hoàn toàn sụp đổ không còn lại gì...” Bỗng mỹ nhân chấn động ngừng lại bật thốt kinh nghi. “Khoan đã.!”

“Đây... đây là ta mới khơi mở.! Vậy... vậy... cũng có thể nói là khởi nguyên của hệ thống không đây.?”

Suy nghĩ khác với lẽ thường khiến cô càng thêm đặc biệt, cộng thêm phần tiềm thức qua nhiều kiếp của La Thần cô cũng có thể thấu rõ ràng chẳng sót, vậy nên càng thêm làm cô có tri thức hơn tất cả.

Thoáng nghĩ như đã có thể hiểu tất cả, liền cô nhẹ ngồi xuống bên hồ khẽ nhỏ lên tiếng như là một kim chỉ nam của cô phải hướng tới.

“Phụ thân à.! Xem ra nữ nhi nơi này là vô không bất thể tại, vậy nên nữ nhi thật khó để có thể ra mặt nhiều rồi.”

“Hồng Hoang Đại Pháp khai thiên lập địa nơi này từ nay sẽ được tích hợp đồng nhất tạo ra chấn bảo nơi này.”

“Tầm bảo, thu vật, thâu hoa, nơi này chính thức sẽ là hệ thống do nữ nhi ngự trị muộn đời.”

Ánh mắt chẳng ngại năm tháng cô tịch, cô ấy càng thêm kiên định. “Phụ thân.! Nữ nhi không rõ khi nào người sẽ rời đi, nhưng....”

“Nhưng.... Thời gian có cho dù là vô vàn kiếp thì ngày ấy tại Tân Đại Lục, nữ nhi sẽ hẹn gặp lại người ở đấy.”

Mỹ nhân với vô vàn kí ức tiềm thức nhiều kiếp trước sau của La Thần mà đã rất dễ hiểu nhận ra được hoàn cảnh của cô bây giờ.

Nói đúng hơn đó chính là từ Hồng Hoang hệ thống mới bất đầu sơ khai xuất hiện, và cho đến mãi về sau thì mới có thể gặp được La Thần một lần nữa.

Do hệ thống bây giờ mới khởi phát vậy nên nó bất đầu từ lúc này sẽ là thực tại ở nơi này, vậy nên cô ấy hiểu rõ cho dù La Thần có xuyên không rời đi thì cô ấy cũng không thể đi theo được.

Bởi lẽ cô ấy phải ở lại chấp nhận đi theo dòng thời gian, thì sau này gặp lại mới có được cái ngày hệ thống siêu việt mà trợ giúp cho La Thần được.

Nếu cô phá bỏ không ở lại thì sẽ không có cái hệ thống bá đạo cái gì cũng có, nếu cô không cam lòng mà ở lại thì cũng sẽ không có cái ngày hệ thống có thể truy ra La Thần ở hiện đại. Nếu không đồng thuận thời không thì cũng sẽ không có cái gì là hệ thống.

Mỹ nhân thấu triệt mọi sự thì liền trong lòng sầu não nặng nề, ánh mắt tràn lệ hoen mi bên hồ điểm tô mỹ lệ diễm mi.

“Tinh...” Một giọt lệ ngọc khẽ rơi xuống hồ nước, khiến cho cảnh hồ cũng phải buồn theo vì cô.

Tuy đau lòng nhưng cô vẫn cố gượng tinh thần ngước mắt lên nhìn xa xăm một hồi rất lâu thì mới bỗng lại khẽ nhỏ nói.

“Không gian tâm cảnh bên đó... người đó... sau này là mẫu thân sao....”

- ---------...----------

Hồng hoang trăm dặm hoang địa chẳng một ngọn cây, yêu tinh tộc tất đông trú ngụ nơi này trốn tránh hai thế lực lớn Ma tộc và Nhân tộc để có thể tồn tại. Ngoài ra còn có không ít Thú tộc, Quỷ tộc hiếm hoi cũng trốn tránh nơi hoang địa này.

Vào buổi chiều tà hôm ấy, trăm dặm muôn loài lại một trận chấn kinh khi từ thiên không một giọng nói rõ ràng của một nữ nhân vang vọng thương khung vang khắp.

“Sơn Hà Đồ... Xuất.....” Lập tức phong khởi bích trướng trăm dặm một vòng lớn bao quanh tạo ra một vòng bảo vệ cực kì rộng lớn.

“Chúng muôn loài nghe đây.! Nơi này sau này ngự trị tiên tử La Thần.! Kể từ giờ nơi này ngài ấy sẽ là Vương ở chốn này.! Muôn loài muốn tại thì cứ việc đến, không muốn thì cứ việc đi...”

Hơi ngừng lại một chút, tiếp giọng nói bỗng thêm phần sắc lạnh. “Nhưng nếu có ý định nỗi lòng đen tối thì cứ việc chờ đó nhận lấy hậu quả...!”

Chấn kinh thập phương, yêu tinh tộc rộng khắp đều rất khiếp sợ trước thực lực của tiên tử. Xa hơn nữa chúng muôn loài hiện cũng đã bắt đầu biết tin không ngừng đồn đoán về vị Vương mới tự xưng này.

Yêu tinh tộc làng tây cùng với trăm tên Ma tộc lúc này trong lòng càng thêm tín niệm trước thực lực của tiên tử. Liền tất cả chẳng ai dám làm càng mà tự ý rời đi.

Nơi thủy đình tiên tử tập trung bốn ngôi làng yêu tinh hiện cũng rõ ràng mà thêm lòng khiếp hãi. Riêng có một nhóm trăm tên Nhân tộc vừa đến cũng bị làm cho một trận rất kinh nghi.

“Thiếu gia.! Đây là...”

“Chớ xúc động.! Điều tra yêu tinh tộc bọn họ trước xem ngọn ngành như thế nào đã.”

“Vâng.!”

- ----------...-----------

Hoang địa phương Bắc.

Đường ranh hoang địa xa hơn về hướng bắc nơi đó có một cánh rừng thưa rất là rộng lớn, nguyên do hoang địa luôn khắc nghiệt vậy nên nơi đó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Còn có di một phần là do nó địa hình có chút hiểm trở không tiện cho việc hành quân, vậy nên nơi đó qua rất nhiều năm rồi không có bị ảnh hưởng gì nhiều bởi chiến tranh giữa hai thế lực lớn.

Do vậy nơi này có thể nói là rất lý tưởng cho vô số yêu tinh tộc, thú tộc, quỷ tộc, cùng nhiều nhân tộc bị lưu đày chạy đến để mưu sinh. Qua nhiều năm nơi đó cũng đã thành lập ra một hệ thống quản lí đơn giản.

Mà người dẫn đầu nơi đó không ngờ lại là một nữ yêu tinh, còn có được mọi người thường hay gọi với danh là công chúa. Nghe vậy thôi chứ cô công chúa này chỉ duy một mình chứ chẳng hề có người thân thích gì, nếu nói có thì cũng chỉ là có một vị muội muội do cô ấy thu dưỡng mà thôi.

Hai ngày sau khi trung tâm hoang địa vang vọng chấn kinh có một vị xưng Vương chịu thu lưu cho tất cả muôn loài. Liền nơi đó không ít yêu tinh tộc cũng đã không ngừng bàn tán về cái thông tin này.

“Là thật sao... Đúng mà.! Còn có nói rõ sẽ là Vương cho muôn loài, chứ không phải là Vương của Ma tộc hay Nhân tộc đâu... Sao có thể.? Vậy có ai biết vị vương đó trông như thế nào không.?.. Không biết.! Chỉ biết người đó xưng là Tiên Tử La Thần mà thôi...”

“Nghe thì có vẻ tốt nhưng biết đâu chỉ là lừa người thì sao... Cái này thì cũng chẳng ai dám khẳng định được... Thôi đi.! Ở đây công chúa cũng rất tốt với mọi người lắm rồi, vậy nên lão sẽ không đi đâu chi cả... Ờ lão nói cũng đúng, ở đây chúng ta cũng sống rất tốt... Vậy thôi chúng ta không cần phải đi đâu cả làm gì... X... x... o... o...”

Yêu tinh tộc muôn loài phương Bắc tất cả đều chìm vào trong bàn luận rất là sôi nổi về sự xuất hiện của Tiên Tử La Thần.

“Tỷ tỷ.! Tiên tử đó nó là cái gì vậy.?” Muội muội thu dưỡng của công chúa cũng bị kinh động mà hiếu kì hỏi.

“Chắc là Tiên tộc thôi.!” Công chúa rất hiền từ đáp lời vị muội muội.

“Tiên tộc á.?” Vị muội muội rất kinh ngạc. “Nhưng Tiên tộc không phải mọi người đều nói sẽ không lo chuyện thế tục hay sao.?”

Công chúa thấy vẻ ngây ngô của muội muội như vậy thì liền chỉ biết khẽ lắc đầu mỉm cười đáp. “Muội tin người đó là tiên tử thật sao.? Muội tin người đó sẽ là Vương của muôn loài thật sao.?”

“Á... Vậy ra chỉ là cái bẩy thôi sao.?”

“Ai mà biết được.! Vậy nên tốt nhất chúng ta chỉ việc an phận là được rồi.”

“Vâng.! Tỷ tỷ.”

Phương Bắc này tuy có thể nghe được thông tin về tiên tử, ấy nhưng tuyệt đối chẳng một ai là dại khờ mà chạy đi tìm đến cả.

- ---------...----------

Hoang địa phương Nam.

Nơi này ranh giới giữa hai thế lực lớn cũng là như phương Bắc, chỉ khác là nơi này càng thêm phần đáng sợ hơn. Bởi nơi này bình nguyên rộng rãi rất dễ dàng cho việc tiến quân, vậy nên nơi này muốn sống quả thật chẳng khác nào chốn địa ngục.

Nơi này chúng yêu tinh tộc, thú tộc, cùng một số ít nhân tộc bị ruồng bỏ cũng tụ tập lại với nhau nương tựa mà sống. Do vậy nó cũng có người dẫn đầu của riêng mình, mà lạ thay người dẫn đầu nhóm muôn loài ở phương nam lại là một nhân tộc.

Tuy rất ít nhiều gì cũng bị bày xích, ấy nhưng người dẫn đầu này có lại có chút thực lực, vậy nên buộc lòng bọn họ mới tuân theo.

Mà người dẫn đầu này thật ra cũng chẳng tài cán gì nhiều, chỉ là người này cũng hết đường mưu sinh nên phải đành chạy chốn đến đây.

Và điều quan trọng hơn người này cũng lại là một cô nương mà thôi, tuy rằng chỉ là nữ nhân ấy nhưng cô ấy cũng tỏ ra rất kiên cường. Trên vai của cô ấy dễ thấy lúc nào cũng là thanh kiếm to bản nặng nề.

Cô ấy cũng rất hiền từ với mọi người, và còn đặc biệt không bao giờ bắt mọi người phải gọi mình là người đứng đầu hay xưng vương gì cả. Chỉ biết rằng cô ấy luôn xem bản thân mình đồng giai với tất cả mọi người.

Hiện phương nam này cũng đã nghe được thông tin về tiên tử ở vùng trung tâm ranh giới. Liền rất nhiều yêu tinh tộc cũng bắt đầu có chút dị tâm muốn đến đó để cầu sinh.

Tuy cô nương dẫn đầu cũng nhiều lời khuyên ngăn cẩn thận chỉ là bẩy, ấy nhưng yêu tinh tộc muôn loài vẫn bày xích mà không hề tôn trọng lời nói cô ấy.

Vậy ra chỉ mới hai ngày mà phương nam loan tin nhanh chóng cả ngàn dặm hoang địa ranh giới. Liền rất đông thống khổ chẳng chịu nổi nữa số phận đều đồng lòng hướng về trung tâm hoang địa mà tìm đến.

Cô nương dẫn đầu cũng đã được vài năm lời nói không thể lay chuyển bọn họ, vậy nên cũng chỉ biết khẽ lắc đầu muốn buông xuôi.

Cô ấy lúc này ngồi nhìn ánh chiều tà ánh buồn bã cảnh sắc hoang địa một mình nhìn xa xăm vô lối để mà đi.

Nhẹ tay lấy xuống kiếm to bản xuống ngắm nhìn, lúc này mới có thể nhìn rõ kiếm lớn này lưỡi kiếm đã bị gãy hơn nữa phần lưỡi kiếm rồi.

Liền kiếm lớn to bản nghe oai phong, ấy nhưng phần lưỡi kiếm chỉ còn lại vỏn vẹn hai gang tay. Cô ấy mắt buồn khẽ thở dài như muốn buông xuôi tất cả.

“Tỷ.!” Bỗng một yêu tinh nhỏ nữ hài vẻ gầy gò vì thiếu ăn bước đến khẽ gọi.

Nữ nhân nhìn sang mỉm cười. “Muội tìm ta sao.?”

“Tỷ.! Mọi người nói tiên tử rất tốt, xưng Vương sẽ bảo vệ mọi người. Vậy nên tiên tử tốt lắm.”

Nữ nhân nghe ra vẻ ngây ngô đó mà cũng chẳng biết nên giải thích như thế nào cho bé hiểu rằng sự việc chưa chắc rằng sẽ tốt như vậy.

“Tỷ.! A Cát bảo rằng tỷ sẽ không đi.!”

Nữ nhân khẽ vuốt nhẹ mái tóc rối của bé nhỏ lên tiếng. “Ừ.! Tỷ sẽ không đi.”

“Tỷ.! Sao tỷ lại không đi.?”

“Cái này....” Nữ nhân cũng không biết nói sao. “Cái này...”

“Tỷ...” Bỗng nữ hài yêu tinh khẽ nhỏ nghẹn ngào. “Tỷ... Cùng đi với muội đi có được không.?”

Nữ nhân tuy đau lòng, nhưng vẫn chọn cách im lặng không đáp. Nữ hài đứng cạnh rất lâu bên nữ nhân cũng chẳng rời đi.

Cho tới tận đêm khuya thì nữ nhân cứ ngỡ nữ hài yêu tinh đang ngã đầu lên chân của mình đã ngủ, thì bỗng cô lại nghe được rất nhỏ giọng nói của nữ hài yêu tinh.

“Tỷ... Vậy sau này chúng ta sẽ đi đâu.?”

Nữ nhân nghe được thì liền hiểu nữ hài vẫn là chọn tin tưởng mà đi theo cô, nhưng mà đối mặt với câu hỏi khó nhất thời cô cũng chẳng có lời đáp cho thỏa đáng.

Vậy nên nữ nhân cô ấy lại cũng chỉ biết im lặng đưa mắt nhìn trời đêm muôn vàn vì tinh tú mà lòng nặng tựa ngàn cân.

- ---------...----------

Biên thùy phương Tây.

Xa về phương tây chính là biên giới của Ma tộc, liền hiện rất nhiều Ma tộc cũng đã rõ ràng thông tin về giữa nơi hoang địa có người xưng Vương.

Liền chẳng mảy mai lo lắng gì nhiều mà tất cả lại một trận chuyện cười nói ngoa, tất cả Ma tộc đều một suy nghĩ rằng bọn yêu tinh tộc xuất hiện một tên điên quá ngông cuồng rồi.

Cứ vậy chẳng ai là tin tưởng rằng cái gì Vương của yêu tinh tộc nơi đó là có thể làm ra cái trò trống gì.

Riêng chỉ có một gia tộc Ma tộc nào đó thì không nghĩ thế, liền gia tộc Ma tộc nào đó kia liền vẻ rất kinh hãi loạn cả hết lên.

“Điên rồi... Đó là trưởng tử của ngươi đó.!” Lão Ma tộc sừng lớn trên đầu tức giận rung tay chỉ mắng một lão Ma tộc khác.

“Chỉ có trăm tên mà lại dám đến đó xưng Vương xưng Bá.! Đúng là một đứa con ngoan a... ha... ha... ha...” Rất nhiều người cũng đồng suy nghĩ cười nhạo trưởng tử kia ngu ngốc.

Lão Ma tộc danh cha của cái gì trưởng tử kia lúc này cũng chỉ biết gụt đầu không dám ngẩn mặt lên, liền lão cũng là một trận rất là mất hết mặt mũi.

Tức giận ra về lão liền ấm ức mà chỉ đứng một mình nhìn trời cao đêm lạnh. Lão bà của lão phía xa thấy rõ hiểu lão công muộn phiền con trai ngu ngốc.

Lão bà cũng hiểu được tính tình con trai từ nhỏ không thông minh bằng người, vậy nên nhất thời bị dụ dỗ cũng là có thể hiểu được. Vậy nên lão bà liền quay người rời đi trong đêm chỉ lại duy nhất một bức thư bảo rằng bản thân sẽ đến nơi hoang địa.

Lão công sáng ngày sau phát hiện cũng tập hợp một nhóm người hơn ba trăm lập tức đuổi theo vì trong lòng chẳng thể an tâm lão bà.

- ---------...----------

Biên thùy phương Đông. thành Vạn Cố

Xa về phương đông chính là ranh giới của Nhân tộc, liền cũng đã thông tin rất nhiều về hoang địa có người xưng Vương.

Liền ngay tất cả cũng chỉ cho rằng là một trò hề, liền phía quan phủ ở thành lớn gần biên thùy cũng lập tức vui hùa theo mà lập ra một cuộc khảo thí chúng môn tử.

Liền mở ra một cuộc khảo thí xem ai có thể giết nhiều yêu tinh tộc nhất sẽ đạt được phong thưởng tam giai nhất nhì ba. Mà còn nghe đâu giải thưởng lần này còn rất hậu hỉnh nữa.

Cứ vậy rất nhiều môn phái đệ tử cũng nhập cuộc vào khảo thí lần này, liền một phát ba thành lớn gần nhau đều cũng hưởng ứng góp vui.

Vậy nên chỉ trong chưa tới năm ngày mà tất cả môn phía đã tụ hội thành Vạn Cố điểm mặt môn sinh.

Rất nhiều trưởng môn phái đều có mặt vì cuộc khảo thí tử phía triều đình, liền lần xuất kích này con số đệ tử tham gia lên tới ba vạn (ba mươi ngàn người).

Rất nhanh chúng đệ tử được cung cấp các nhu yếu phẩm thức ăn, đan dược lưu trữ. Cùng với một đoàn khủng bố xe ngựa được chuẩn bị cho chúng đệ tử lên đường.

- ---------...----------

La Thần đáng thương thay, ba ngày chưa tỉnh mà hiện tứ phía đều đang sóng lớn đang kéo đến. Hệ thống xa xa hơn ba trăm dặm đã cảm nhận được sự nguy hiểm, vậy nên liền càng nhanh hơn cố gắng chữa thương cho La Thần.

Mọi người quanh quẩn lo lắng không ngừng cho tiên tử sao cứ mãi không tỉnh, bên ngoài khe núi cũng đã rất nhiều yêu tinh tộc cùng Ma tộc trăm tên cũng khó hiểu mà ngày nào cũng đến muốn diện kiến.

Mị Hồng Ly, Chương Ngư Văn, Tinh Y Sư, Tri Chu Dận Âm, Huyết Lưu Tinh, Thủy Yên Tinh, Tứ nữ tỷ muội cùng chúng nữ Yêu Thần Quân cũng rất mệt mỏi để canh phòng không cho bất kì ai đến gần.

Nữ Thần bên trong không gian tâm cảnh của La Thần, cũng cảm nhận rõ ràng có bậc cường đại bên trong thần thức La Thần đang không ngừng dị động. Ấy nhưng mỗi lần cô muốn tiếp cận tra xét thì đều bị bày xích không thể làm được gì.

Thời gian cư trôi cũng đã ba ngày, cuộc sống xung quanh tất cả cũng đâu vào nấy như cũ chẳng đổi. Nếu khác thì cũng chỉ khác là bọn họ biết bây giờ bọn họ đã có một vị Vương để bảo vệ.

Đông Tây hai hướng nguy hiểm rình rập sóng ngầm êm đềm nhẹ trôi từng khắc kéo đến. La Thần hắn đây rồi sẽ phải làm sao để giải quyết đây...

Non Xanh Nào Biết... Thủy Động Phong Khởi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.