Đình hoang.
Khi về đến đình hoang thì trời cũng xế chiều rồi, khi gần tới cửa đình La Thần liền trông thấy muội tử đang đứng ở cửa chờ hắn.
Muội ấy mặc một bộ y phục màu xanh tươm tất gọn gàng, trong giống như một nữ tử bình thường, tóc cột thắt gọn gàng không còn dáng vẻ của một người ăn mày nữa. Thấy vậy hắn liền bước tới nói.
"Muội ở đây làm gì, mau đi vào thôi.!"
Nhìn nhìn La Thần muội tử nói. "Hai ngày nay huynh làm gì mà mới sáng sớm thì mất tích vậy, mà nhìn huynh cũng có vẻ rất mệt mỏi nữa."
"Chỉ là làm việc kiếm chút tiền thôi.Huynh còn phải cố gắng để còn có thể nuôi muội nữa chứ.!" Nói xong, liền nhìn muội tử cười cười.
"Ai cần huynh phải nuôi chứ, muội cũng có thể giúp huynh mà. Sau này, có làm gì thì huynh cũng phải cho muội giúp nữa mới được, nếu không muội sẽ không yên tâm được."
"Được rồi.! Được rồi, sao này có làm gì huynh cũng nói cho muội biết hết, vậy được chưa nha." La Thần vẻ mặt chào thua nói với muội tử, xong rồi hắn nói tiếp.
"Thôi đi vào trước đã, huynh muốn ăn chút gì đó rồi lát còn phải đi vào thôn Tích Hà làm chút việc nữa."
Muội tử mặt phụng phịu nói. "Vậy lần này huynh nhất định phải dẫn muội theo nữa đấy."
"Không thành vấn đề.! Giờ thì vào thôi."
Khi vào trong, La Thần nhìn quanh thấy vẫn là nơi cũ nát có chút hoang tàn này. Hắn nghĩ phải thật nhanh tìm cách có một căn nhà ngay mới được.
Hoa thẩm thì đang ở sau hậu viện lau rửa một chút dụng cụ làm bếp mà thẩm ấy mua từ hai ngày trước khi nhận được bạc từ La Thần, để chuẩn bị làm cơm chiều. Huynh đệ đại bảo thì đang dùng đất bùn nhào nặn đắp thành lò nấu bênh cạnh đó.
Khi hoa thẩm đang làm thì nghe tiếng La Thần nói chuyện với muội tử thì liền chạy ra nói.
"Thiếu gia mới về sao, giờ cũng đã quá trưa lâu rồi ngài đã ăn gì chưa.?"
Vừa bước vào đã nghe hoa thẩm quan tâm hỏi hắn, La Thần liền trả lời. "Có gì ăn được không thẩm, cháu vẫn chưa có gì vào bụng cả."
"À.! Mà thẩm sau này cũng đừng có gọi cháu là thiếu gia, công tử nữa được không.!"
"Có thiếu gia nào mà lại nghèo như vậy chứ, cháu rất ngại nha."
Nghe La Thần nói thế hoa thẩm liền suy nghĩ một chút rồi liền sửa miệng đáp.
"Vâng.! Chủ nhân."
Ặc... Cái này nghe còn kì cục hơn nha. "Thôi, thẩm cứ gọi là thiếu gia đi." l
"Vâng.! Thiếu gia. Vậy thiếu gia xin chờ một chút tiện nữ sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho ngài ngay." Nói xong liền chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe La Thần nói.
"Thiếu gia cũng được, nhưng tiện nữ thì không được. Sau này thẩm cứ xưng mình là thẩm đi, chứ đừng xưng mình là tiện nữ gì đó nữa."
"Vâng.! Thiếu gia. Vậy Hoa thẩm xin đi xuống chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia đây." Nói xong liền quay đầu rời đi.
Àizz... Mình phải nhanh thích ứng với cái vấn đề giai cấp ở thế giới này mới được nha.
Nghĩ xong La Thần quay sang muội tử nói. "Giờ đợi cũng chưa có ăn liền, vậy nên giờ huynh định đi luôn vào thôn."
"Vậy muội có muốn cùng đi không.?"
Nghe La Thần bảo mình cùng đi chung, muội tử liền đáp. "Ngay bây giờ sao.?"
"Đi thôi.!" La Thần liền đáp.
- ---------...----------
Thôn Tích Hà. . Xin hãy đọc truyện tại — trumtr uyen.c o m —
Khi đã vào thôn, La Thần hắn liền đi về phía bắc thôn. Đi mất một lúc lâu thì hắn đã lúc này cũng liền nhìn thấy ở cuối bắc thôn.
Mà ở bắc thôn này hiện thấy có nhiều nhà đơn sơ giống như nơi này là khu dành cho người nghèo vậy. Loáng thoáng có thể thấy có vài đứa nhỏ đang tụ tập chơi bùn với nhau.
Do hiện là thời điểm sắp cơm chiều, vậy nên lúc này trên đường lại thấy có nhiều tốp năm, tốp ba, ăn mặc đơn sơ, tay cầm nông cụ, vừa mới đi làm đồng quay về.
Những thôn dân khi thấy La Thần ăn mặc phú quý đi về hướng này, thì liền xúm nhau xù xì bàn tán.
Một phụ nhân dáng người bình thường lên tiếng. "Người kia đến khu này làm gì nha, nhìn thì liền biết là thiếu gia phú quý nha... không biết là nữ nhi của ta có phước được vị thiếu gia này nhìn trúng không a..."
Một vị phụ nhân mắt lá liễu kế bên lên tiếng. "Dương thị cô nằm mơ giữa ban ngày sao.! Cô không nhìn thấy nô tì đang đi cùng thiếu gia đó cũng rất có nhan sắc sao, tuy da dẻ có phần hơi đen một chút, nhưng cũng đẹp hơn nữ nhi của cô nhiều nha."
Phụ nhân dáng người bình thường tên Dương thị nghe vậy không cho là đúng nói. "Phương thị ngươi nói vậy thì không đúng rồi. Cô không biết cũng có rất nhiều người giàu họ cũng yêu thích hoa lạ hay sao."
Một phụ nhân khác lại lên tiếng. "Theo như Quý thị ta thấy thì nữ nhi của ta mới xứng với vị thiếu gia này đi."
Dương thị và Phương thị nghe vậy thì liền chỉ biết câm nín nhìn qua Quý thị.
- ---------...----------
Lúc này La Thần ở gần đó thấy có một nhóm năm người nam nhân đang đi phía trước, thế là hắn liền tiến tới một lão nhân nhìn hơi lớn tuổi trong đó hỏi.
"Lão bá ngài có thể cho tiểu điệt hỏi, lão bá có biết nhà của Minh Thành là ở chỗ nào hay không ạ.?"
Hai người nam nhân trung niên và hai nam nhân trẻ tuổi phía sau lão bá, nghe vị công tử ăn mặc phú quý phía trước muốn tìm Minh Thành thì rất bất ngờ.
Lão bá nghe công tử này hỏi vậy thì cũng rất bất ngờ không kém, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh trả lời La Thần.
"Công tử khách khí rồi.! Khu này cũng không lớn lắm, vậy nên mọi người đều biết hết về nhà của nhau."
"Nhà của Minh Thành thì cứ đi thêm một chút nữa là tới."
Nói xong lão bá liền bảo một người nam nhân trẻ đang đi cùng với mình bước ra, rồi nói tiếp.
"Đây là đứa cháu nội tôn của lão, cứ để nó đi dẫn đường giúp cho công tử đến nhà Minh Thành."
"Vậy thì tiểu điệt xin đa tạ lão bá.!"
- ---------...----------
Tạm biệt đám người, La Thần liền đi theo tên nam nhân trẻ tuổi đi nhanh về phía trước.
Lúc này một tên trung niên trong nhóm, thấy La Thần đã rời đi thì liền lại lên tiếng nói.
"Cha.! Theo cha thì vị công tử này đến tìm Dương huynh đệ để làm gì nha."
"Theo cha thấy thì Dương Minh Thành sắp được quý nhân giúp đỡ rồi đi." Nói xong lão bá và đám người liền tiếp tục đi về nhà.
- ---------...----------
Do La Thần hỏi đường cũng gần chỗ của ba phụ nhân kia, lẽ thế nên là lúc La Thần rời đi phụ nhân Phương thị lập tức bỗng liền không kìm được bất ngờ lên tiếng.
"Dương thị cô có nghe không.? Vị công tử kia là đang tìm tiểu thúc nhà nam nhân của ngươi đấy."
"Cô thật không biết vị công tử kia sao.?"
"Xem ra, ta phải mau kết thân với thê tử nhà Dương huynh đệ mới được.!"
Nói xong liền quay đầu chạy đi mất, Quý thị thì vẫn nhìn Dương thị bảo. "Dương thị cô còn ngây ra đó làm gì nữa, sao cô không mau về nhà mà xem như nào đi."
"Như thế thì không phải sẽ biết rồi hay sao.!"
Dương thị nghe thế, liền thấy rất có lý. Vậy nên liền lại nói lời tạm biệt Quý thị, xong liền rất vội vàng chạy nhanh ngay về nhà.
- ---------!!!----------