Một đêm khuya không yên bình, hiện bầu trời đêm nó kinh động chấn động thương khung. Bầu trời một màu đỏ rực tựa như hỏa diễm, hắc xích của Ngư Long thì hiện đã được thu hồi nhường lại cho sự công kích mạnh mẽ từ thiên không giáng địa.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vừa thu hồi Ngư Long Xích thì lại mắt thấy ở xa lão Quốc cửu đã lại dễ dàng thoát ra, hiện thì lại đang cùng với lão Liệt cứng đối cứng.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Âm thanh chấn mạnh tựa xé toạc cả bầu trời.
"Liệt thúc thúc...." Lục công chúa kinh hãi gọi lớn.
"Víu... víu... Víu.... víu...." Ngay lúc này tinh không vô vàng vì tinh tú tựa mưa sao băng cũng đã tiếp cận mặt đất.
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Mặt đất liền không ngừng bị công kích dữ dội.
"Xoẹt... Xoẹt... Xoẹt...." Tử thanh liễu cũng không ngừng chúng nhân nhanh như thiểm điện sắc lãnh cắt qua.
"A.... a... A... a...." Liền vô số quân lính cảnh giới thấp lập tức kêu la rất thảm thiết.
La Thần vội thu hồi Hắc Xích Phượng, hai mắt rất kinh khủng nhìn trận địa diễn ra trước mắt, liền trong lòng hắn rất chấn động kịch liệt.
Lớp phòng ngự do cường giả Hồng Cô bà bà tạo thành, hiện một vòng lớn không ngừng bị công kích rất mạnh mẽ. Liền Hồng Cô cũng đã có dấu hiệu quá sức khi phải tạo ra một lớp phòng ngự lớn đến như thế.
"Phụt...." Miệng liền phun máu, Hồng Cô bà bà thật đã không còn chịu nổi được nữa rồi.
Mười tên Thập Bát Thiên Sát khi đã lùi xa đến một nơi khá an toàn, thì liền đứng thành một vòng lập tức thôi động trận pháp.
"Thập Trận Khai Mở....."
Chúng nhân hàng vạn đang phải chịu cảnh công kích khó thoát liền lập tức cảm nhận được có cái gì đó không đúng. Thế là liền tất cả bình tĩnh nhìn lại thì lập tức thấy...
Một vùng hơn chục dặm rộng lớn bỗng trận pháp bất đầu hiện hình chuyển động biến thành một lớp phòng ngự cực kì rộng lớn.
Nó lớn đến nỗi khiến ngay cả người đang ở một nơi rất xa đứng ở trên thành tây Kinh Sư, cũng có thể thấy được rõ ràng cái lớp bán cầu phòng ngự trồi lên bao quanh cả một vùng trời.
Liền trên tường cao tây thành bỗng lão hoàng đế Ngô Quốc lên tiếng. "Tình hình thế nào rồi."
Một tên cường giả chuyên truyền tin lập tức đáp. "Bẩm.! Đám phản tặc La Thần hiện dựng lên một lớp phòng ngự rất mạnh mẽ, vậy nên vẫn chưa có thể tiếp cận được."
"Còn có nhóm Ma thú của hắn hiện cũng công kích rất mạnh mẽ, khiến việc bắt giữ hiện không thể nhanh chóng được."
Nghe vậy lão hoàng đế bỗng khẽ nhìn trời xa xăm khẽ nói. "Xem ra La Thần này lực lượng cũng quá lớn rồi đi.! Đến ngay cả trận pháp của Thập Bát Thiên Sát cũng đã động dụng luôn rồi."
Tiếp lão hoàng đế lại nhìn tên truyền tin nói. "Tiếp quan sát tình hình thêm đi."
"Tuân lệnh.!" Đáp xong, hắn liền vội phi thân rời đi tiếp tục quan sát chiến trường.
Lão hoàng đế thì lại bỗng quay sang một hướng lên tiếng. "Thái hậu.! Người cũng hãy giúp một tay đi."
"Được rồi.!" Thái hậu vẻ rất yêu chiều hoàng nhi liền đồng ý. Tiếp bà bỗng hướng mắt lên trời cao hô lớn.
"Kỳ Long.! Đi thôi."
"Grừ.... Gào...." Ẩn mình trên trời cao tối đen liền một tiếng gầm lớn đáp lời vị thái hậu Ngô Quốc.
Dân chúng toàn thành Kinh Sư bỗng nghe ra tiếng gầm nó khá gần, thế là liền lại một phen lo sợ hoảng hốt không thôi, riêng ở tây thành thì nhiều người lại rất kinh ngạc khi biết được đó chính là do triều đình xuất động.
- ---------...----------
Phía chiến trường hiện nhóm người La Thần ít ỏi đến đáng thương nếu so với đội quân hùng hậu của triều đình. La Thần hắn thì vô cách nghĩ đến việc khác được vào lúc này.
Hai mắt trân trân khẽ nói. "Hùng binh thiên vạn, bao cả thương khung, lão thiên vô tình, thân ta lạc thế.! Ha... ha... ha..."
Không cách gì La Thần chỉ như người điên khóc không ra nước mắt liền chỉ biết cười nhạo chính mình, những người theo cùng cũng hiểu được thiếu gia đã điên loạn liền cũng rất đau lòng.
"La Thần huynh... Hức... hức..." Song Ngư nước mắt lưng tròng khóc khẽ gọi hắn.
Khói lửa cháy phá trùng trùng thiên địa, Hồng Cô bà bà hiện không còn có thể kiềm chế lập tức lớp phòng ngự liền vỡ tan biến thành hư vô.
Một lớp phòng ngự khủng bố hơn đang bao lấy cả một vùng trời do mười người Thập Bát Thiên Sát khởi động, liền thay thế che chắn cho tất cả chúng sinh.
Bỗng ngay lúc này bảy người Thập Bát Thiên Sát bên La Thần liền hiểu ý nhau điều gì đó, thế là liền cả bảy người nhìn nhau nhẹ gật đầu ngầm đồng ý với nhau gì đó.
Tiếp bảy người lại đứng thành một vòng vận hành một trận pháp phối hợp nhỏ với nhau, liền trong lúc không ai chú ý lại hô lớn.
"Hợp Sát Trận...."
Liền bảy người một vòng bỗng xuất động một lực lượng rất lớn mạnh, lập tức một tia ánh hào quang sáng trắng bắn thành một cột cao phá thẳng lên bầu trời.
Tử Liên Giáp hai mắt nhìn lên khẽ nói. "Hừ... Trận pháp quen thuộc này.! Hãy để bọn ta một phát đánh ngay điểm yếu phá nó đi đi."
"Víu......" Cột ánh hào quang to lớn liền một đường phóng lên trời cao.
Diễn biến phía trên tầng mây trên trời cao lúc này thì là Liễu Đồng, Liễu Nhu, Tử Lan, Mộc Lan, Tước Yên hai mắt bất lực khi thấy lớp phòng ngự kiên cường tuyệt đối kia.
Bỗng lúc này bốn vị tướng lĩnh hoàng kim giáp không biết lúc nào đã tiếp cận lên tiếng hô lớn. "Hừ... Một đám nhãi nhép mà cũng dám đã thương người của chúng ta."
"Thử rồi biết.!" Liễu Đồng, Liễu Nhu lập tức phản ứng quay sang xuất động tử thanh liễu công kích.
"Víu... víu... víu..." Tử thanh liễu lá mỏng bay nhanh trong gió sắc lãnh cắt cả không gian liền công kích qua.
"Hừ..." Bốn tên hoàng kim giáp không sợ hãi liền phi qua một đường rất dễ dàng phá hết.
Hai tên hoàng kim giáp nhanh chân nhất liền tiếp cận mỗi người một quyền đánh trúng người Liễu Đồng và Liễu Nhu.
"Binh.... Ư... Phụt..." Liễu Đồng, Liễu Nhu không phải đối thủ liền lập tức trọng thương rơi nhanh xuống phía dưới.
"Chết đi...." Tử Lan, Mộc Lan liền tức giận lao qua.
"Xoẹt... Xoẹt...." Ấy nhưng hoàng kim giáp liền vung kiếm chém một đường sắc lạnh trúng eo nhỏ của hai mỹ yêu.
"A...." Cả hai Tử Lan, Mộc Lan cũng không thể tránh khỏi số phận liền cũng bị thương rơi mình xuống lại bên dưới.
Mỹ yêu Tước Yên tuy khá lạnh lùng ấy nhưng hiện bên sâu thẳm trong cô, nó cũng có một cảm giác rất là khó chịu. Liền cô cong người vung một cánh tay quét về phía trước.
"Ha....." Tước Yên hô lớn như thể muốn phá nát cả bầu trời.
Liền cánh tay ấy nó bắn ra một quang ảnh của một con tước điểu màu vàng kim rực rỡ lập tức cắt ngang cả bầu trời.
"Hử... Đại ca cẩn thận..." Một tên hoàng kim giáp bỗng thất kinh hô lớn.
Tên hoàng kim giáp dẫn đầu hiện cũng rất kinh ngạc, vội vung kiếm chắn ngay trước mặt mình. Liền cứ vậy một quang ảnh cánh lớn hoàng kim liền cắt trúng ngay hắn.
"Keng.... Bang....." Hoàng kim giáp bị chấn cho một phát rất mạnh mẽ. Tiếp ba tên ở phía sau cũng không bị tránh khỏi trúng chiêu.
Tước Yên liền hai mắt khiêu mi nhìn qua, liền thấy cả bốn tên tướng lĩnh hoàng kim giáp chỉ bị chấn cho lui một khoảng mà thôi, chứ tuyệt chẳng mấy ảnh hưởng gì nhiều.
"Hừ... Ma thú ngươi cảnh giới cũng không nhỏ nhỉ.!" Tên cầm đầu hoàng kim tướng lĩnh có chút khen ngợi, tiếp hắn bỗng phi thân một đường lao qua công kích Tước Yên.
"Xoẹt...." Kiếm lớn trong tay hắn rất dễ dàng cắt đôi người của mỹ yêu Tước Yên.
Tước Yên vẫn đứng bất động, ấy nhưng thân người đã bị cắt đôi liền từ từ tan biến vào hư vô.
"Không đúng.! Là hư ảnh...." Tên cầm đầu hoàng kim giáp liền nhận ra đó chỉ là giả mà thôi.
Nhưng bỗng cũng ngay lúc này phía lớp phòng ngự bên dưới cách bọn họ rất gần cũng đã bị một lực lượng lớn công kích dữ dội.
"Ầm...." Cột hào quang lực lượng từ bên trong một phát đâm mạnh vào lớp phòng ngự.
"Rắc... Rắc... Rắc..." Lớp phòng ngự vẻ đang nức gãy không còn chịu nổi.
"Ầm...." Âm thanh chấn nát liền phát ra.
Tiếp cột lớn hào quang lực lượng vẫn tiếp đâm xuyên bắn tiếp lên trời cao, và nó cũng vô tình một đường đánh trúng ngay ba tên hoàng kim giáp.
"Ầm.... Ầm... Ầm..." Bầu trời chấn mạnh tựa như vỡ vụn.
"Hử... Cái.... A.... a...." Ba tên hoàng kim giáp bất ngờ trúng chiêu, lập tức hô lớn thảm thiết.
Tên đại ca hoàng kim giáp do vượt lên công kích hư ảnh Tước Yên, nên hắn đã vô tình có thể thoát nạn. Hai mắt nhìn lại liền rất thất kinh gọi lớn.
"Huynh Đệ......"
- ---------...----------
Tước Yên hiện đang hai tay hai người Tử Lan, Mộc Lan do bị chém thương nặng nhanh phi thân đem hai người quay lại xuống dưới. Riêng Liễu Đồng, Liễu Nhu thì do chỉ bị một quyền nên vẫn có thể tiếp phi thân không có vấn đề gì lớn.
Ấy nhưng khi vừa sắp tiếp đất thì Liễu Nhu vẻ đã thương nặng lắm thì phải, liền thấy cô không còn sức nhẹ rơi tự do xuống.
La Thần thấy vậy liền dậm chân nhảy lên tiếp ôm lấy Liễu Nhu vào lòng hòng không muốn cô phải bị đập mạnh xuống đất.
"Thiếu chủ..." Liễu Nhu liền gương mặt tái nhợt khẽ nhìn vào thiếu chủ.
"Không sao.! Không sao là tốt rồi.. Liễu Nhu cô hãy nghỉ ngơi một chút đi." La Thần vội khuyên bảo.
La Thần nhẹ tiếp đất xong nhanh gọi Thất Tinh Lang qua chuyển Liễu Nhu sang một bên nghỉ ngơi. Tước Yên trong tay Tử Lan, Mộc Lan và Liễu Đồng cũng nhanh tiếp đất theo sau.
Bỗng lúc này Tước Yên không làm ra vẻ yêu mị ngày nào nữa, tiếp khẽ nhìn La Thần lên tiếng nói.
"Thiếu chủ.! Chúng ta...."
"Được rồi.! Đừng nói gì nữa..." La Thần hiểu được, lập tức ngăn lời.
"Đám tặc tử Chết Tiệt....." Bỗng mười tên Thập Bát Thiên Sát bên kia bị phá hỏng đại trận liền rất tức giận hô lớn.
Lão Quốc cửu cùng với lão Liệt Trùng Khánh ngang tài ngang sức lúc này cũng đã phát hiện ra đại trận đã bị phá thủng một lổ lớn.
Lão Liệt Trùng Khánh thì hai mặt bỗng vui mừng nói. "Ha... ha... ha... Xem ra bảy người theo ta nó lại là những người mạnh nhất rồi đi."
"Chết tiệt.!" Lão Quốc cửu thấy pháp trận không thể dùng để làm khó phía tám người Thập Bát Thiên Sát làm phản được, liền lão rất tức giận hai mắt nhìn qua La Thần hô lớn.
"Tất cả nghe lệnh.! Tổng tấn công....."
"Hô... hô... hô..." Đám quân binh đông trùng trùng liền lập tức hô lớn chấn động bất đầu xuất kích.
Tứ Bất Tượng bốn người hiện ánh mắt cũng đã rất tức giận khi thấy người của mình cũng đã bị thương không ít, liền bốn đội quân cũng nhanh chân xuất động muốn một phát kích chết nhóm nhỏ của La Thần.
Các nhóm môn phái hiện cũng đông đúc bỗng cũng rất phẩn nộ với chiêu thức đồng quy của nhóm La Thần, thế là cũng đồng tiến công xuất chiến.
Thiết Kỳ Quân trăm vạn hiện cũng tinh thần lên cao vội nhanh xông pha không ngại khói lửa tiến quân.
"Hô... hô... Sát.... Sát...." Cả một vùng rộng lớn bị tiếng hô tiến công làm cho rất là chấn động.
Lão Liệt Trùng Khánh thấy vậy liền nhanh quay người phi nhanh quay lại, hô gọi bảy người Thập Bát Thiên Sát còn lại.
"Mau... mau bảo vệ công chúa.!"
"Rõ..." Liền bảy người cũng nhanh chân lao qua đứng thành một vòng quanh hòng muốn bảo vệ cho hai vị công chúa.
"Xoẹt..." Hàn Linh, Hàn Minh, Văn Hi liền cũng nhanh rút kiếm bao quanh hòng muốn bảo vệ hai vị công chúa.
Thập Ngũ Giai Nhân, Thất Tinh Lang, Nguyệt Vệ hiện cũng nhanh chân bao thành một vòng quanh hòng muốn bảo vệ những người nhỏ yếu bên trong.
Nhất Đẳng Yêu Quân cũng đã bị thương một ít, liền cũng phân bố xung quanh tứ hướng chuẩn bị nghênh chiến một trận.
Phía xa xa ở tây thôn Tích Hà hiện thấy Nguyên Sương Sương đi cùng với Mộc Lan Hoa, hiện cũng rất lo lắng khẽ lên tiếng.
"Không tốt.! Tổng tiến công rồi." Mộc Lan Hoa khẽ thở dài nói.
"Không được.! Ta phải đi đến nơi đó giúp cho Thập Ngũ Liên giữ một mạng mới được." Nguyên Sương Sương dứt lời liền muốn rời đi.
"Tiểu thư.! Đừng.. a...." Thế những những thân vệ thì rất hốt hoảng vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Cũng ở tây thôn, Bạch nương tử đã không còn chần chừ nữa vội lên tiếng. "Kỳ Kỳ.! Cô hãy quay về đi... Ta sẽ đi trợ giúp La Thần hắn đây."
"Không được.! Đây rõ ràng là lấy trứng chọi đá mà. Cô không được đi..." Phượng Kỳ Kỳ hơi lo lắng vội nắm tay giữ chặt Bạch nương tử ở lại.
Nhóm thần bí Hoàng Vi gần đó cũng khẽ cau mày. Liền Hải Thanh Kiều kinh ngạc không thôi lên tiếng.
"Oa... La Thần hắn xem ra xong đời rồi nha."
Hoàng Vi, Tú Nghi và tên nam nhân duy nhất trong nhóm cũng không lên tiếng tiếp lời nói gì cả, liền cũng hướng mắt nhìn xem kỳ biến phía xa trước mắt.
Kim Gia Như nhị tiểu thư thì trong lòng bỗng rất lo lắng không hiểu vì sao, liền hai tay của cô xoắn tít vào nhau rất chặt, mắt nhìn trời thầm cầu bình an.
Nhưng chỉ một thoáng sau thôi, liền tứ phương lại một hồi chấn động bởi một giọng hô rất lớn, liền từ trên cao có thể thấy một cổng không gian đen ngòm lập tức được khai mở.
"Xuất Binh Đánh Cho Ta........!"
- ---------...----------
Nam Thôn Tích Hà.
Giáo chủ Mộ Vân cùng nhị muội phó giáo chủ Lạc Nhẫn không ngừng bị truy sát rất kịch liệt, liền lúc này cả hai cuối cùng cũng đã có chút đuối sức, thế là hiện lập tức bị rất đông hắc y nhân sát thủ bao lấy.
"Đại tỷ.! Tỷ hãy đi trước đi." Lạc Nhẫn liền lên tiếng.
"Không được.! Nếu có đi thì hãy cùng đi." Mộ Vân rất cưng quyết.
"Tỷ.! Hãy chạy đi đi... Còn có hãy sống mà để trả mối thù này nữa... Ư... Lạc Nhẫn ta tuy không cam tâm... Nhưng còn đỡ hơn là cả hai cùng chết không thể báo thù."
"Lạc muội..." Mộ Vân liền cũng hiểu được, đau lòng khẽ gọi.
"Đi... Đi..." Lạc Nhẫn hô lớn.
Mộ Vân cắn răng tiếp buông tay Lạc Nhẫn vung kiếm một đường chém giết mà đi về trước, Lạc Nhẫn thì không sợ chết cũng rút kiếm hiên ngang đón chặn đám hắc y nhân.
Mộ Vân cắn răng không dám quay đầu lại nhìn, liền chỉ một đường công kích thẳng mà đi. Do vậy nên hiện phía sau tên tam đệ kia cũng đã có cơ hội đánh lén, liền y một kiếm đâm trúng bã vai bên phải của Mộ Vân.
"Sựt..." Một kiếm sắc bén liền đâm trúng vào da thịt Mộ Vân.
Mộ Vân đau đớn liền một chân đá móc về sau trúng ngay bụng tên đâm lén mình một cái mạnh. Tiếp cô vẫn không chần chừ tiếp phi thân nhanh chóng rời đi.
Tên tam đệ bị một cước mạnh liền bị chấn cho văng ngược về sau ngã nằm ra đất, tiếp hắn miệng nhẹ phun máu vội nhanh đứng lên.
"Mau... mau đuổi theo cho ta...." Hắn vừa đứng lên thấy Mộ Vân đã chạy xa, thì liền rất tức giận hô lớn. Ấy nhưng cũng ngay lúc này hắn bỗng...
"Sựt...." Một kiếm bén nhọn của Lạc Nhẫn bỗng không nương tay lập tức đâm từ phía sau xuyên thủng ngực của hắn.
"Ư... Phụt... phụt..." Miệng liền trào máu tươi không ngừng, hắn hai mắt trừng lớn rất không thể tin nổi.
"Bịch..." Tiếp hắn rất nhanh bị ngã nằm ra đất tắt thở ngay lập tức.
Hắc y nhân xung quanh thấy hắn đã chết thì liền rất chấn động lập tức tất cả đều dừng tay, Lạc Nhẫn không ngờ trong lúc tuyệt vọng ấy nhưng cái tên làm phản này hắn lại dám đưa lưng về phía cô.
"Ha.. ha.... ha... Là trời đã giúp ta a... Ha.. ha.... ha...." Lạc Nhẫn cười lớn rất thỏa mãn trong lòng, tiếp cô hai mắt lạnh lùng nhìn đám người xung quanh lên tiếng.
"Lâm Hiểu Minh đã chết.! Nếu các ngươi biết quay đầu thì phó giáo chủ ta hứa sẽ tha cho các ngươi một mạng."
"Còn nếu vẫn còn sợ hãi thì các ngươi có thể cao chạy xa bay ngay bây giờ cũng được."
Nhóm hắc y nhân không ai bảo ai liền như rắn mất đầu, lập tức thu hồi vũ khí chạy nhanh tứ hướng rời đi. Dụng ý cũng quá rõ ràng là bọn họ thà cao chạy xa bay chứ cũng không dám quay về lại môn phái nữa.
Lạc Nhẫn tuy có thể hiểu cho bọn họ, ấy nhưng cô cũng hiểu các trưởng bối trong môn phái chắc cũng không tha chết cho bọn họ đâu. Liền cô cũng không ngăn cản tiếp cứ mặc cho bọn họ tùy ý rời đi.
Tiếp cô đã không còn sức lực liền ngã ngồi xuống đất buông thõng hai tay, rất nhanh chỉ một lúc liền thấy một nhóm nữ đệ tử chạy đến thất kinh hô gọi.
"Phó giáo chủ...."
Thế là nhóm nữ đệ tử rất nhanh chạy qua đỡ Lạc Nhẫn hòng muốn đem cô rời đi, bỗng Lạc Nhẫn lúc này thều thào nói.
"Hướng đó... Mau đuổi theo gọi giáo chủ quay lại... mau lên..."
"Vâng.!" Liền hơn mười nữ đệ tử lập tức nhận lệnh hướng Mộ Vân vừa rời đi đuổi theo.
- ---------!!!----------