Âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài khiến Hàn Úc không còn tâm trí đâu mà đọc sách, Lữ Trưng thì lại khoái chí ngồi ăn uống.
Thấy Hàn Úc cứ mặt ủ mày chau suốt, Lữ Trưng đánh tiếng kéo Hàn Úc ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
“Tử Hiếu đi đâu rồi ấy nhỉ? Từ sáng sớm đã không thấy mặt mũi đâu, giờ đọc sách buổi sáng cũng không thấy mò đến...”
Hàn Úc khôi phục tinh thần, hỏi lại: “Huynh cũng không thấy huynh ấy à?”
Lữ Trưng ăn hết một đĩa bánh dày rồi vui vẻ uống một chén trà nóng, cảm thấy người ấm hẳn lên.
“Có thấy đâu... Đĩa bánh này vốn là đồ ăn sáng của cậu ấy đấy. Mà cậu ấy không ăn, để nguội thì tiếc quá, nên ta hâm nóng rồi ăn luôn.” Lữ Trưng vuốt ngực thuận khí, lại rót thêm cho mình một chén trà nữa, cảm giác ấm áp dễ chịu này khiến anh buồn ngủ.
Hàn Úc nhếch môi, trong đầu hiện lên hình ảnh Vệ Từ trở về thấy đồ ăn của mình bị người khác ăn hết.
Vệ Từ mà hai người nói đến giờ đang ở đâu?
Anh mặc một bộ nho sam màu trắng tinh khôi, khoác thêm áo choàng giữ ấm bên ngoài, mang theo một chiếc xe ngựa và hai nô bộc, đi đến một khu ổ chuột bị tuyết lớn làm tổn hại nghiêm trọng.
Khu ổ chuột đã lâu không được tu sửa nên càng lụp xụp, lối đi gập ghềnh khiến dân chúng di chuyển gặp nhiều khó khăn. Xung quanh đây cũng không có lều phát cháo nào, không ít người khốn đốn vì không tìm được kế sinh nhai, người già và trẻ nhỏ yếu đuối đành chịu chết đói hoặc chết rét ngoài trời đông buốt giá.
“Vệ lang quân đến rồi!”
Vệ Từ vừa đến đầu ngõ đã thấy một cô bé con tầm bảy tám tuổi vui mừng chạy vào trong.
Không lâu sau, khoảng hai mươi cụ già và trẻ con dưới mười tuổi cầm bát đi ra, Vệ Từ sai nô bộc dừng xe lại rồi xốc tấm rèm che vừa dày vừa nặng lên. Trong xe có bốn chiếc thùng to, dù được che kín nhưng vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Mọi người cứ bình tĩnh, ai cũng có phần.”
Tuy Vệ Từ không quá thân thiện nhưng người đẹp thì có quyền. Những người dân này đều cảm động vì anh ngày ngày đến phát đồ ăn, họ từ lâu đã không còn cảnh giác nữa, không những không e ngại hay sợ hãi mà còn rất thích vị lang quân đẹp như thiên tiên này.
Chẳng mấy chốc mà ba thùng bánh bao đã được phát xong, thùng cháo đặc cũng đã thấy đáy, cả cặn cũng bị vét sạch sẽ.
Vệ Từ bỗng cảm giác được vạt áo mình bị ai đó giật nhẹ, anh cúi đầu nhìn liền bắt gặp một cô bé với khuôn mặt lấm lem, đang mở to đôi mắt đen láy nhìn mình.
Ánh mắt cô bé tràn ngập sự quyến luyến và ỷ lại. Nhìn vào đôi mắt ấy, anh như thấy một đứa trẻ khác, bỗng cảm thấy mềm lòng.
Anh ngồi xổm xuống cho vừa với tầm mắt của cô bé: “Đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà hai ngày trước ta giao chưa?”
Cô bé gật đầu lia lịa, khuôn mặt vàng vọt ửng đỏ, vui vẻ mà rằng: “Dạ, đều làm xong hết rồi ạ!”
Rất nhiều nhà dân bị sập, không biết bao nhiêu người đã bị đè chết khi đang say giấc nồng. Đường xá tắc nghẽn khiến dân chúng trong khu ổ chuột bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Vệ Từ thuê mấy người đàn ông khỏe mạnh ở khu ổ chuột, cho họ ba bữa cơm, trả tiền công hậu hĩnh, rồi sai họ dọn sạch đất đá và tuyết đọng trên đường. Nếu không vậy thì mấy cỗ xe lớn đằng sau cũng không vào được, mà dưới sức ép của tuyết đọng, sẽ có càng nhiều ngôi nhà bị sập hơn.
Cô bé này đã mất mẹ trong nạn tuyết, cha thì gãy chân do ngã xuống sườn núi, không thể làm lụng được gì nữa.
Không có người lao động kiếm sống, không cần nghĩ cũng biết mỗi ngày hai cha con phải sống cơ cực thế nào.
Vệ Từ giao cho cô bé một nhiệm vụ, yêu cầu cô bé phải nhớ kỹ những người tham gia dọn tuyết đọng và đất đá chắn đường, hết ngày trả lương và phát quần áo giữ ấm.
Cô bé rất để tâm đến nhiệm vụ này, làm cực kỳ cẩn thận.
“Làm tốt lắm.” Vệ Từ khen ngợi.
Cô bé cười toét miệng, để lộ hàm răng sún mất một chiếc, dường như cô bé cũng phát hiện ra nên ngại ngùng khép miệng lại.
Vệ Từ sai nô bộc tính tiền lương hôm qua và kéo mấy túi lương thực trong xe xuống, phân phát cho mỗi hộ một phần.
“Hai ngày nữa ta sẽ không đến. Ở đây có chút bạc và lương thực, mọi người mang về dùng đi.”
Vệ Từ giờ cũng coi như là gia cảnh sa sút, nhưng trâu yếu còn hơn bò khoẻ, trước khi Vệ thị rời đi có để lại cho anh không ít tiền, đủ cho anh sống cả đời không lo cơm áo. Chỉ là, anh theo Uyên Kính tiên sinh đến Thượng Kinh tham gia kỳ thi đánh giá, không biết trước sẽ gặp chuyện như vậy nên cũng không mang nhiều.
“Cảm ơn... cảm ơn đại ân đại đức của ân nhân...”
Đám người rối rít cảm ơn, có cụ già thậm chí còn muốn quỳ xuống, nhưng bị Vệ Từ ngăn lại.
Vệ Từ ôm nỗi âu lo rời khỏi khu ổ chuột, anh thở dài. Một cây làm chẳng lên non, dù anh có hao hết gia sản thì có thể thay đổi được gì chứ?
Khách sạn Vệ Từ ở không gần phủ Nhị hoàng tử, nhưng nếu đi về chắc chắn phải đi qua bên đó.
Càng xa khu ổ chuột, nhà cửa xung quanh càng xa hoa hơn, con đường dưới chân cũng từ đường đất lầy lội trở thành đường lát đá.
Thật khó mà tưởng tượng được rằng khu ổ chuột kia và phòng ốc xa hoa trước mắt này lại nằm trong cùng một khu vực.
Thấy phía trước có một đội hộ vệ uy phong đi dẹp đường, anh bèn sai nô bộc dừng xe một bên nhường đường cho họ.
“Lang quân, con đường phía trước là phủ Nhị hoàng tử, ngài muốn đi qua đó không?” Nô bộc vừa thúc ngựa vừa lo lắng hỏi.
Trăm bàn tiệc chiếm trọn một con đường dài, không cho phép dân thường lại gần, thân nô bộc như bọn họ cũng không đi vào được.
“Đi đường vòng đi, nhỡ đâu đụng chạm phải quý nhân lại sinh chuyện.”
Vệ Từ rủ mắt, kéo lại áo choàng, hơi cau mày.
Phủ Nhị hoàng tử vốn là sản nghiệp của một vị quan lớn ở Thượng Kinh, vì phạm tội mà bị thu giữ sung công, sau lại ban cho Nhị hoàng tử. Qua một hồi trùng kiến và cơi nới thành ra cả con đường này đều thuộc phạm vi phủ Nhị hoàng tử, nên muốn đi đường vòng cũng rất tốn thời gian.
Từ xa xa, Vệ Từ đã thấy cửa bên hông phủ Nhị hoàng tử được mở ra, từng thùng đồ ăn thừa bị khênh lên xe.
Phải mất một lúc mới dọn hết các thùng đồ ăn thừa, cửa son cũng lặng lẽ khép lại.
Dù cách một quãng xa, Vệ Từ cũng nghe thấy tiếng nói chuyện của người hầu chuyển đồ ăn thừa.
“Ôi, mấy thùng đồ ăn thừa này nhìn sao cũng thấy toàn tiền là tiền... Nhìn mấy món ấy xem, có món chỉ mới ăn được hai miếng, có món còn chưa từng động đũa, thế mà cứ bị vứt hết... Ngoài kia có biết bao người đói chết... Đem mấy thứ này qua cho họ ăn khéo cũng cứu được khối người đấy...”
Một người khác tiếp lời: “Muốn chết hả, nói linh tinh gì thế? Nếu bị quý nhân nghe được, nhẹ thì mất việc nặng thì mất mạng đấy. Những thứ mà quý nhân từng nếm, đám dân đen bên ngoài có tư cách gì mà ăn... Nếu không sao lại nói, người ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, thân phận cao quý, đám nông dân chân đất như chúng ta sinh ra chỉ để họ chà đạp thôi...”
“Ngươi còn dám nói ta, ngươi cũng đâu có kín miệng...”
Hai người đấu khẩu qua lại vài câu rồi thở dài, lặng lẽ đánh xe đi khỏi cửa sau.
Vệ Từ nghe mà cơ thể lạnh cóng như ngồi trong hầm băng, hơi lạnh từ bàn chân lan hết lên đầu.
Trước mắt anh dường như hiện lên một ánh mắt giễu cợt, khiến trái tim anh nảy mạnh.
“Bệ hạ... người nói đúng...”
Anh thì thào, mắt nóng rực, suýt thì rơi lệ.