Vệ Từ ngẩn ngơ nhìn Khương Bồng Cơ, trong lòng chất chứa muôn vàn suy nghĩ.
Nếu như hỏi khoảng thời gian gần đây anh sợ ai nhất, thì cái vị trước mặt đây tuyệt đối xếp ở vị trí thứ nhất.
Cảnh tượng mấy hôm trước đến giờ vẫn lặp đi lặp lại trong đầu, khiến anh làm việc gì cũng không tập trung được. Như tối hôm qua anh nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì bị bóng đè, mồ hôi thấm ướt áo trong, trằn trọc mãi.
Sáng ra thức dậy cũng chẳng muốn ăn uống gì, anh chỉ ăn vài cái bánh dày lót dạ, mắt thì thâm quầng, ai không biết còn tưởng cái bánh dày này quá khó ăn. Bình thường, Lữ Trưng chỉ cần nhìn mặt Vệ Từ là có thể ăn thêm được hai bát cơm, vậy mà hôm nay anh ta cũng bị gương mặt này làm cho mất cả ngon.
Không đợi anh ta phàn nàn, Uyên Kính tiên sinh đang nheo mắt cúi sát vào quyển thẻ tre đột nhiên lên tiếng.
“Tử Hiếu, có khách quý đến, con ra đón đi.”
Vệ Từ không hiểu ra làm sao, nhưng nhìn đôi mắt đang nheo nheo của Uyên Kính tiên sinh, tim anh bất giác lạc nhịp.
“Bỗng có dự cảm không lành.” Anh lẩm bẩm.
Nhìn Khương Bồng Cơ bước từ trên xe ngựa xuống, Vệ Từ cảm thấy dạ dày mình hơi lâm râm, như thể mấy cái bánh dày vừa nãy đang lộn lên lộn xuống trong bụng.
Khương Bồng Cơ làm như không nhìn thấy biểu cảm khác thường trên mặt Vệ Từ, cô lên tiếng chào hỏi.
“Tử Hiếu, sau này chúng ta trở thành đồng môn rồi. Trước kia, Hi có điều gì không phải thì xin Tử Hiếu niệm tình Hi tuổi còn nhỏ mà tha thứ cho. Hi không biết ăn nói, lần nào cũng làm người ta hiểu nhầm, mong rằng Tử Hiếu đừng vì vậy mà xa cách Hi.”
Vệ Từ gật đầu, không dám mở miệng nói nhiều.
Anh không tin mấy lời khiêm tốn của cái vị trước mặt này. Cái vị này từ trước đến nay tùy hứng, tùy ý quen rồi, thích cái gì thì làm cái đó. Nếu cô nói mấy câu như “con người ta không biết ăn nói, không phục thì đến mà đánh ta này” thì anh còn tin, vì kiểu gì anh cũng không đánh lại được cô.
Khương Bồng Cơ cũng không để ý đến thái độ của anh, cô đưa tay cởi dây buộc áo choàng. Vệ Từ trông thấy động tác đó, vô thức lùi lại một bước.
Hai người đồng thời im lặng.
Khương Bồng Cơ nhớ ra gì đó, cô cười đến là vô tội, cởi áo choàng xuống rồi đưa cho Đạp Tuyết đang đứng phía sau.
Cô cũng không hề bỏ qua biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của Vệ Từ, lúc đi ngang qua anh lại khẽ nói.
“Chiếc áo khoác đưa cho Tử Hiếu hôm đó, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng lại là chiếc áo mà Hi cực kỳ thích.” Khương Bồng Cơ trợn mắt nói dối, mặt Vệ Từ căng lên như thể đối mặt với kẻ thù, cô cười khúc khích nói tiếp: “Không biết lát nữa có thể đến phòng của Tử Hiếu lấy lại không…”
Cô còn chưa nói hết, Vệ Từ đã xù lông lên, anh sải bước dài đi như bay, dáng vẻ như thể chịu đủ mọi kinh hoàng.
Đối diện với vẻ mặt như thể gặp quỷ của Đạp Tuyết và Từ Kha, Khương Bồng Cơ nhún vai trông y như dân lưu manh.
Từ Kha trợn mắt, quả thực không thể tin nổi cái người vừa chòng ghẹo, tán tỉnh con nhà người ta lại chính là lang quân nhà mình?
Ngài có hứng thú với người cùng giới từ bao giờ thế?
Hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu ta, Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi đâu có đẹp bằng người ta, lo làm gì?”
Từ Kha: “…”
Cậu nên vui vì bản thân an toàn hay nên buồn vì mặt mình bị soi mói đây?
Mà Đạp Tuyết thì ngược lại, ngoại trừ phản ứng kinh ngạc lúc đầu ra, cô rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Cô che miệng, cười hì hì trêu Khương Bồng Cơ.
“Lang quân nhà chúng ta cũng lớn rồi đó nha.”
Đến mùa xuân là Liễu Hi đã mười ba tuổi, mười ba tuổi ở thời đại này, nếu đã đính hôn thì cũng nên kết hôn rồi, nếu chưa có thì nên chọn đối tượng để đính hôn.
Từ Kha thầm trợn mắt trắng dã.
Khương Bồng Cơ nói một câu đầy ẩn ý: “Đúng thế, lớn rồi.”
Đi gặp Uyên Kính tiên sinh, làm lễ bái sư xong, Khương Bồng Cơ coi như đã trở thành học sinh của thư viện Lang Nha, sau này có thể học tập tại thư viện.
“Vị này là?”
Uyên Kính tiên sinh cười hiền từ, ánh mắt ông chuyển sang Từ Kha ở đằng sau lưng cô.
“Cậu ta tên Từ Kha, là thư đồng của học trò.”
Trong lòng Từ Kha cực kỳ căng thẳng, như thể phạm nhân đang chờ đợi phán quyết, cậu thấp thỏm bất an, chỉ sợ Uyên Kính tiên sinh bất mãn với mình.
“Là mầm non tốt, có khả năng trở thành nhân tài. Cả hai đều đứng lên đi.”
Uyên Kính tiên sinh như một vị trưởng bối hiền hòa khiến người ta cảm thấy gần gũi.
“Lan Đình, con ăn sáng chưa, có muốn ăn sáng cùng với ta không?”
Trước bàn của Uyên Kính tiên sinh có để hai đĩa bánh dày, bên cạnh còn có một cái lò nhỏ đang đun trà nóng, mùi hương ngòn ngọt phảng phất trong không khí.
Từ Kha đờ đẫn, cậu chưa bao giờ nghĩ đến Uyên Kính tiên sinh danh chấn Cửu Châu thế mà lại… dễ gần như thế?
Bình thường khi Uyên Kính tiên sinh đã lên tiếng mời thì cho dù đã ăn rồi cũng phải nói mình chưa ăn.
Nhưng Khương Bồng Cơ không phải người thích làm theo lẽ thường, cô nói thẳng: “Con ăn rồi ạ.”
Uyên Kính tiên sinh cũng không vạch trần lời nói dối của Khương Bồng Cơ mà quay sang hỏi Từ Kha: “Con cũng ăn rồi?”
Từ Kha tiếp tục ngẩn tò te, cậu lắc đầu, chẳng biết thế nào mà lại bị Uyên Kính tiên sinh kéo đi ăn bánh dày.
Bánh dày là món ăn sáng khá phổ biến ở Lang Nha, nhưng khẩu vị của Uyên Kính tiên sinh rất đặc biệt, ông ăn bánh dày còn uống kèm với trà thơm. Trà được cho thêm không ít phụ gia, mùi vị cổ quái, đã thế bánh dày còn chấm mật ong…
Tóm lại, cái kiểu ăn này không khác gì ăn vải chấm xì dầu, Khương Bồng Cơ xin chào thua.
Vốn dĩ Từ Kha còn đang vui tươi hớn hở vì được ăn cùng Uyên Kính tiên sinh, sau khi ăn xong bụng bắt đầu thấy khó chịu.
Khương Bồng Cơ đã sớm đoán trước được, vui vẻ nhìn biểu cảm khổ sở trên mặt cậu.
“Chậc chậc, ai bảo ngươi ăn linh tinh, nhớ đời chưa?”
Khứu giác của cô rất nhạy, sau khi phân tích ra thành phần phụ gia trong ấm trà liền biết phải tránh xa, vậy mà Từ Kha còn cứ chui đầu vào.
“Kha làm sao mà biết được… tay nghề pha trà của tiên sinh... lại…”
Cậu quả thực không biết nên dùng từ gì để miêu tả nữa rồi.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tài pha trà của Uyên Kính tiên sinh không có vấn đề, nhưng mà thầy lớn tuổi rồi nên thích ăn đậm vị, như vậy lại không tốt cho dạ dày nên trà uống kèm đương nhiên phải hỗ trợ tiêu hóa. Ngươi xuất thân ở Tử Tang, nơi đó người ta ưa ăn thanh nhạt, đương nhiên là không chịu nổi rồi.”
Từ Kha chép miệng, trong miệng vẫn còn sót lại hương vị cổ quái khó tả kia. Tuy rằng được ăn sáng cùng thần tượng khiến cậu rất bất ngờ và vui mừng, nhưng mấy cái khó nuốt thế này ít ăn vẫn tốt hơn.
Khương Bồng Cơ nói: “Giúp mọi người thu dọn đồ đạc đi, trưa hôm nay đoàn người của Uyên Kính tiên sinh sẽ lên đường trở về Lang Nha.”
“Nhanh thế ạ?” Từ Kha kinh ngạc, cậu còn tưởng có thể nghỉ ngơi ở quán trọ hai ba hôm nữa.
“Không nhanh đâu, bọn họ đã ở lại Thượng Kinh khá lâu rồi.” Khương Bồng Cơ thất vọng lắc đầu nói: “Sáng sớm nay, phụ thân có nói với ta về chuyện triều đình tạm thời không có thời gian sắp xếp cho các sĩ tử năm nay, bảo bọn họ quay về quê đợi thánh chỉ.”
Lý do của người ta cũng sẵn lắm, bận vun vén quan hệ với Bắc Cương, bận chuyện hôn sự của Nhị hoàng tử, lấy đâu ra thời gian lo những chuyện vặt vãnh khác nữa?
Nào ngờ, phần lớn sĩ tử đều là những người kiêu ngạo, một bụng hùng tâm tráng chí lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy, có lẽ bọn họ cũng không muốn bước vào quan trường nữa. Không phải ai cũng thích đấu đá chốn quan trường, thay vì lục đục với nhau thì chẳng thà trở thành một danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ.
Có một thanh niên trông quen quen đi xuyên qua hành lang vào phòng khách, chắp tay hành lễ với Uyên Kính tiên sinh.
“Thưa thầy, xe ngựa và lương khô đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ.”
Uyên Kính tiên sinh đứng dậy, đấm đấm cẳng chân đã tê rần rồi nói: “Bảo đám Hữu Mặc chuẩn bị rồi đi thôi.