Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 306: Chương 306: Ba năm ở lang nha (6)




Liễu Xa dặn dò: “Dẫn cô ta đến chỗ Lan Đình, nó tự biết xử lý.”

Nghe Liễu Xa nói muốn ném cho Liễu Hi, tên thuộc hạ kia lập tức tỏ vẻ đau khổ, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.

Liễu Xa thấy thế bèn nói: “Ngươi có lời gì thì cứ nói, không cần phải giấu giấu giếm giếm.”

“Cũng không phải thuộc hạ cố ý che giấu, chỉ là... chỉ là thuộc hạ cảm thấy không thỏa đáng...” Tên thuộc hạ hơi do dự lại gần Liễu Xa, cuối cùng vâng lệnh nói hết lời trong lòng ra, “…Thân phận người kia không sạch sẽ, nếu quyến rũ tiểu lang quân thì thuộc hạ có chết vạn lần cũng khó chối tội này...”

Liễu Xa thoáng cái đã hiểu ý của thuộc hạ tâm phúc, vẻ mặt ông lập tức trở lên đặc sắc vô cùng, ông do dự một lúc rồi nói: “Tới đây.”

Tâm phúc đi theo bước chân của Liễu Xa, vừa dè dặt giữ khoảng cách với chủ nhân, vừa cúi đầu không dám nhìn xung quanh.

“Ngươi nói cho rõ, thân phận người kia có chỗ nào không thỏa đáng?”

Mặc dù Liễu Xa đoán ra rồi nhưng vẫn phải chứng thực mới được.

Tâm phúc quỳ xuống, xung quanh không có người nên không cần lo lắng tai vách mạch rừng.

“Người kia tuổi vừa mười bốn, mẹ cô ta chính là gái mại dâm thấp hèn, cha đẻ không rõ là ai.”

Tâm phúc vô cùng bất đắc dĩ, bọn họ dựa theo bức vẽ Liễu Xa đưa âm thầm tìm người, hiện tại dáng vẻ và khí chất của thiếu nữ kia là giống nhất, tuy những người khác thân phận sạch sẽ nhưng lại không giống bằng. Bọn họ nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn tiến cử thiếu nữ này.

“Mại dâm thấp hèn?” Liễu Xa cau mày, không vui chút nào: “Người kia đã tiếp khách rồi?”

Ông không biết rõ con gái mình rốt cuộc muốn làm gì song Liễu Xa biết nữ tử tìm được có lẽ là dùng để thực hiện mỹ nhân kế.

Sắc mặt của tâm phúc nhăn nhó, đắn đo nói.

“Lão gia, ngài cũng biết nghề mại dâm này... Bình thường sống ở nơi không nhìn thấy ánh sáng, khách lai vãng phần lớn là phàm phu tục tử, du côn lưu manh. Người lớn lên ở nơi này, xui xẻo một chút thì năm sáu tuổi đã bị... chứ nói gì đến mười bốn tuổi.”

Liễu Xa nghe vậy, sắc mặt đen thui.

“Cứ đưa cho Lan Đình nhìn xem, để nó quyết định. Ngươi tiếp tục bí mật điều tra, xem có người nào phù hợp hơn không.”

Tâm phúc nhận lệnh, khom người lui xuống.

Liễu Xa ngồi tại chỗ, cả người chìm vào trong căn phòng tối om.

Hồi lâu sau, ông dường như hiểu ra, một tay chống trán, vẻ mặt như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, mơ hồ mang theo khoái cảm đại thù sắp báo, toàn thân quanh quẩn hơi thở độc ác, u ám.

“Gái mại dâm thì làm sao?” Liễu Xa vô thức lẩm bẩm, giọng nói độc ác khiến người ta run sợ, sởn gai ốc: “Dùng gương mặt đó, cơ thể đó quấy cho Đông Khánh long trời lở đất, đây mới gọi là sung sướng!”

A Thảo, xuất thân bần hàn, sinh vào lúc tuyết rơi lớn, không biết bao nhiêu người lớn chết rét, mà cô lại sống sót. Mẹ cô là gái mại dâm, giờ đây cô cũng là gái mại dâm, còn là thuộc hạ dưới tay mẹ cô.

Mại dâm là gì?

Là hạng gái điếm đê tiện nhất, vứt năm ba đồng là có thể tùy ý sử dụng.

Người đến kẻ đi đều là du côn lưu manh, dù trong lòng sợ muốn chết nhưng vì tính mạng, cô vẫn phải cố gắng hầu hạ.

Nếu không thì không chỉ những vị khách kia mà ngay chính người mẹ ruột kiêm mẹ mìn cũng sẽ không buông tha cho cô.

Quần áo luôn rách nát, rách rồi lại vá. Việc cô phải làm mỗi ngày chính là dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, rửa bát, nấu cơm, hầu hạ mẹ mìn và những gái mại dâm khác chu đáo, sau đó nằm trên chiếu rách đợi từng người khách một.

Lúc còn nhỏ bị mấy tên du côn chiếm đoạt thất thân, mẹ cô đã nổi điên đánh cô, sau đó liền ép cô tiếp khách, nối nghiệp mẹ cô sống vô chi vô giác. Mấy năm nay, không biết đã phá thai bao nhiêu lần.

Rõ ràng mới sống mười bốn năm mà cô lại cảm thấy như bản thân đã sống nửa đời người rồi.

Mặc dù cô sinh ra đã mang vẻ đẹp trời ban nhưng giờ đây đầu cũng mọc vô số tóc bạc, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu.

Vốn nghĩ rằng cứ thế cả đời, không ngờ rằng hai ngày trước cô lại bị một người đàn ông trông vô cùng quyền thế mang đi.

Cô run rẩy quỳ trên mặt đất, thân thể gầy như que củi run cầm cập.

Cô chỉ ước cả người nằm rạp xuống đất, không dám liếc nhìn xung quanh chút nào.

Không biết đợi bao nhiêu lâu, phía sau truyền đến tiếng kéo cửa rồi bước chân người lạ tiếp tục lướt qua cô.

Sau một hồi sột soạt, người đến ngồi lên ghế đầu rồi hỏi.

“Ngươi tên là gì?”

Nghe tiếng thì có lẽ tuổi tác đối phương không lớn, không chừng còn nhỏ hơn A Thảo cô.

Cô từng nghe nhiều giọng quát tới quát lui, tràn đầy ác ý, duy chỉ chưa từng được nghe thanh âm bình thản, trong trẻo thế này.

Cơ thể bất giác run lên, A Thảo chỉ cảm thấy miệng cũng không còn là của mình nữa, đến bản năng nói cũng quên mất.

Khương Bồng Cơ nhìn biểu hiện của cô cũng không nóng lòng mà gọi Đạp Tuyết bưng trà tới, uống một ngụm hạ hỏa tĩnh tâm.

Người xem trong phòng livestream đã trông ngóng mong chờ từ lâu, không biết ý đồ của Streamer là gì.

Ai mà quan trọng đến mức khiến cô vứt bỏ bàn cờ đang đánh dở, bỏ lại thiếu niên Phong Cẩn chạy đến chứ?

Nhìn thì có vẻ như cũng không có gì mà.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tui thấy Streamer sẽ không làm việc dư thừa, người này được coi trọng như vậy chắc chắn là thân phận lợi hại.

[Điệu Nhảy Của Tuzki]: Ahihi, không biết chừng là em gái thất lạc của Streamer.

[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Không có dấu hiệu, không đoán được ý đồ của Streamer, thôi cứ lót dép ngồi xem là được.

Đợi một lát, Khương Bồng Cơ cảm thấy tâm trạng của đối phương ổn định rồi, bèn hỏi lại.

“Ngươi tên là gì?”

A Thảo nghe xong càng có cảm giác hèn mọn hận không thể độn thổ xuống đất.

“Tiện nô tên là A Thảo.”

Mặc dù tên A Thảo không hay nhưng cũng là cái tên nghiêm túc.

“A Thảo?” Khương Bồng Cơ nghe xong lại hỏi, “Ngươi có biết ai đưa ngươi đến đây không?”

Cơ thể gầy yếu của A Thảo run lên, giọng nói nhỏ như mèo kêu: “Tiện nô không biết, chỉ nhớ mang máng là một đại lão gia.”

Đối với A Thảo mà nói, quần áo chỉnh tề thì là người giàu có. Người mặc quần áo như tâm phúc của Liễu Xa cô càng chưa bao giờ nhìn thấy, tất nhiên coi là đại lão gia rồi.

Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Vậy ngươi biết ngươi đến nơi này phải làm gì không?”

A Thảo cắn môi, khuôn mặt gầy gò ốm yếu mang theo chút khó chịu.

Lúc này cô mới từ từ ngồi thẳng người, đầu vẫn cúi thấp, hai tay đặt ở bên hông, vẻ muốn cởi đai lưng ra.

Nếu là ngày thường, A Thảo cùng lắm chỉ được mặc một bộ quần áo rách nát, bên trong trống trơn.

Bởi vì cô nghèo, mặc không nổi, hơn nữa làm cái nghề mại dâm này thì mặc cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao cuối cùng đều phải cởi sạch phục vụ khách.

Thuộc hạ tâm phúc của Liễu Xa mang cô trở về, dặn tỳ nữ chuẩn bị cho cô một bộ quần áo toàn vẹn, dùng xà bông tắm từ đầu đến chân mấy lần.

A Thảo cảm thấy, mấy ngày này là những ngày sạch sẽ nhất đời cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.