Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 139: Chương 139: Bụng dạ đen tối đến mức rửa không sạch (2)




“Lang quân có cách rồi ạ?” Từ Kha hỏi.

Thực ra Từ Kha mong Khương Bồng Cơ có thể nhờ Liễu Xa giúp đỡ. Chi thứ hai nhà họ Liễu nổi tiếng giàu có, muốn thu mua một lượng lương thực lớn không phải là vấn đề.

“Có thì có, ta đang nghĩ… nếu như đã là tay không bắt giặc, thì tại sao chúng ta không làm triệt để hơn nữa?” Khương Bồng Cơ nhếch môi cười cười, một nụ cười chuẩn mực không xa cách cũng không thân cận.

“Làm triệt để hơn nữa?” Từ Kha hỏi.

[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Mỗi lần Streamer nhà này cười kiểu này, bạn lại thấy da gà da vịt trên người dựng đứng hết cả lên, có ai đấy sắp xui xẻo à?

Người hiểu Khương Bồng Cơ nhất hình như chính là vị khán giả đu theo cô từ lần đầu tiên này.

Cô híp mắt cười cười nói với vẻ sâu xa: “Hiếu Dư, ngươi có biết tên đầu sỏ gây ra bạo loạn ở Thương Châu hiện nay đang ở đâu không?”

Từ Kha không hiểu cái này thì có liên quan gì đến những chuyện vừa nói lúc trước.

“Nếu nói đến giàu có, cả cái Đông Khánh này có ai giàu bằng nhà họ Mạnh ở Thương Châu? Dùng lương thực để đổi con trai, lời thế còn gì.”

Từ Kha ngạc nhiên trợn tròn mắt, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Ý của lang quân là cái vị đó… đang ở trong phủ?”

Khương Bồng Cơ xòe quạt che nụ cười xấu xa của mình lại, giọng đầy chế nhạo nói: “Ừ, lại còn tự vác xác đến tận cửa nữa cơ.”

“Vậy là… lang quân định đóng giả làm thổ phỉ để bắt nhà họ Mạnh dùng lương thực đổi người? Cách này không ổn, làm như thế khi Mạnh Lượng trở về nói vài ba câu, chẳng phải là chuyện này sẽ bị lộ sao?”

“Ngốc, lang quân nhà ngươi là loại người như thế sao?” Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng, “Đương nhiên là để Mạnh Lượng tự tay viết tin sai tâm phúc* của mình mang về nhà họ Mạnh đòi lương thực. Cái chúng ta cần làm chỉ là chuẩn bị người tiếp nhận lương thực, còn những cái khác không cần quan tâm. Còn về phần tên Mạnh Lượng kia? Ha ha, ngươi nghĩ với những gì hắn ta đã làm ra thì còn sống được nữa không?”

*Tâm phúc: tay sai tin cậy.

Ở thời đại này có một câu rất hay, người chết không biết nói chuyện, sẽ không tiết lộ được bí mật gì, nếu chết không toàn thây nữa thì càng hay.

Đương nhiên, câu này trong thời đại của cô thì sai bét, bởi vì thi thể còn có thể tiết lộ được nhiều bí mật hơn.

Nhưng với cái xã hội lạc hậu của thời đại này, chỉ cần Mạnh Lượng chết là chẳng ai có thể tóm được nhược điểm của cô.

Từ Kha nghẹn họng: “Ý của lang quân là, lợi dụng Mạnh Lượng xong liền…” Nói rồi, đưa tay lên vạch một đường trên cổ.

Khương Bồng Cơ giễu cợt: “Không ngờ trong mắt ngươi ta lại quá quắt như thế đấy?”

Từ Kha ngẩn ra: “Vậy lang quân tính thế nào ạ?”

Khương Bồng Cơ lắc đầu, tỏ vẻ ghét bỏ cái sự chậm hiểu của Từ Kha: “Có biết cái gì gọi là tiêu chí nhập môn của mưu mô không hả? Đó chính là, cái gì lợi đều là của mình, tội lỗi là của người khác.”

Từ Kha còn chưa kịp đánh giá một câu nào thì đám khán giả đã không thể kiềm chế được sức mạnh hồng hoang của mình nữa.

[Đại Phu Nhân Của Trang Chủ]: Chỉ có mỗi Streamer mới có thể miêu tả cái vô sỉ một cách thoát tục như thế.

[Trợ Lý Trinh Thám – Lông Xoăn]: Bạn là mem mới, cũng đã nghe kể về tội ác và sự vô sỉ của Mạnh Lượng, nhưng mà thằng nhóc này đúng là đen đủi mới gặp phải bác Streamer, tự dưng cảm thấy đau lòng thay cho em nó? Không biết kiếp trước thằng nhóc này đã gây ra cái nghiệp gì mà kiếp này lại gặp phải bác Streamer nhỉ?

[Hồng Liên Thần Quân]: Đau lòng +1, gặp phải Streamer cao tay như thế này, chết lúc nào cũng không biết.

[Hạt Hướng Dương Vị Bơ]: #cười chảy nước mắt#, có mỗi mình mị chú ý đến mấy chữ “tiêu chí nhập môn” mà Streamer bảo à? Không biết lên trình cao hơn còn như thế nào nữa đây…

Đối với hành động bắt nạt trẻ con của Khương Bồng Cơ, Hệ thống lại thấy đau đầu.

Hệ thống: “Nói thì như thế, nhưng không cẩn thận gameover thì sao, nhà họ Mạnh lần theo số lương thực đó tra ra cô thì làm thế nào?”

Khương Bồng Cơ đáp lại với vẻ dửng dưng: “Làm thế chẳng phải là vì thiếu vốn mua lương à?”

Nghe cô nói thế, Hệ thống cẩn thận nhìn vẻ mặt cô rồi do dự nói: “Ký chủ, cha của cô rất giàu mà, muốn mua bao nhiêu là có bấy nhiêu, căn bản không cần mạo hiểm như thế.”

Nếu Khương Bồng Cơ đồng ý thì cũng có thể thông qua nó mua một lượng lương thực lớn, sao phải mạo hiểm như thế?

Khương Bồng Cơ lại nói, “Có ba nguyên nhân khiến tao không làm như thế. Một, Liễu Xa là Liễu Xa, tao là tao, số tiền đó là tiền phòng thân về già của ông ấy, tao không thể động đến được. Thứ hai, đúng là tao có thể đổi lương thực thông qua mày, nhưng tao giải thích thế nào về nguồn gốc số lương thực đó đây? Liễu Xa là một con cáo già, mày tưởng là con gái của ông ấy thì ông ấy không nghi ngờ à?”

“Còn về nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất. Hệ thống, mày không cảm thấy làm thế này sẽ thú vị hơn à? Thứ có được quá dễ dàng thì lại càng không đáng quý.”

Hay nói cách khác, nguyên nhân mà Khương Bồng Cơ thích làm như vậy là bởi vì chuyện càng nguy hiểm thì càng khiến cô cảm thấy thú vị.

Cô thích được hưởng thụ quá trình để đạt được kết quả hơn là vị ngọt của kết quả sau cùng.

Cảm giác thích thú khi được điều khiển tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.