Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 54: Chương 54: Chọn lựa gia đinh (2)




Gia đinh?

Trong mắt Mẹ mìn hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức chuyển ánh mắt sang phía lão quản gia.

Cái chi tiết này đã sớm rơi vào trong mắt Khương Bồng Cơ, cô thoáng cau mày gập cây quạt đàn hương trong tay lại, gõ gõ vào lòng bàn tay, lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì? Hửm?”

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt lạnh lẽo mang theo cả sự bất thiện như thể một tảng đá lớn đè lên trái tim người ta, khiến cho người ta cảm thấy nặng nề, đè nén không diễn tả được bằng lời.

Tuy rằng nhà môi giới này được quan phủ cho phép, thuộc ngành nghề kinh doanh chính quy, nhưng nói trắng ra vẫn là thứ tiền dơ bẩn kiếm được từ việc mua bán người. Trong cái nghề này, nói đến bản lĩnh gió chiều nào che chiều đấy ai có thể hơn bọn họ được?

Vị Mẹ Mìn trước mặt lại càng là nhân tài kiệt xuất trong cái nghề này, không thì cũng không thể làm ăn kinh doanh tốt như thế đến tận bây giờ.

Nhưng lúc này lại có chút bất thường. Bà ta suýt chút nữa bị khí thế của Khương Bồng Cơ ép đến mức không thở nổi, không thể không cố gắng hạ thấp cái thân hình béo tốt của bà ta xuống, mồ hôi hột trên trán nhớp nháp rịn ra, đóa hoa lụa cài trên tóc cũng vì động tác của bà ta mà không ngừng run rẩy.

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Chút Lạ]: Excuse me? Hóa ra hôm nay bác Streamer định livestream cảnh chọn gia đinh à?

[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Ha ha ha, “ngủ hết văn thần võ tướng” có hy vọng rồi, bác Streamer định lập bộ khúc riêng hả?

[Một Mét Ánh Dương]: Lạ thế, tại sao bác Streamer bảo muốn mua gia đinh, bà kia lại có phản ứng như vậy?

Cái vấn đề này không chỉ có những người xem muốn biết, mà ngay cả Khương Bồng Cơ cũng không hiểu tại sao. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của lão quản gia, cô chợt hiểu ra nguyên nhân, khóe miệng cô cong lên, bổ sung thêm một câu, “Đúng rồi, đám tráng đinh bị Liễu phủ bán đi thì đừng có mang ra trước mặt ta.”

Đám gia đinh phạm tội bị bán đi trước đó quá nửa là bị bán vào đây, còn về phần tại sao bà Mẹ Mìn này lại kinh ngạc thế?

Thực ra, nghĩ một chút thì cũng hiểu được thôi, phàm là những nhà cao cửa rộng có chút căn cơ, gia đinh trong nhà đều dùng con của người hầu có sẵn trong nhà, để bảo đảm sự trung thành và tận tâm với chủ nhà. Còn với những gia đinh được mua về này, không nói đến chuyện lai lịch không sạch sẽ, lòng trung thành cũng là một vấn đề.

Liễu thị không được tính là cường thịnh, nhưng cũng đời truyền đời được mấy trăm năm, Khương Bồng Cơ đích thân xuất hiện để chọn mua gia đinh, đương nhiên là khiến cho Mẹ Mìn kinh ngạc.

Lúc này, lão quản gia lên tiếng xua tan sự nghi ngờ của Mẹ Mìn, rồi để bà ta lui xuống sắp xếp gọi những người thích hợp đến đây.

Là một đơn vị hàng đầu gương mẫu trong nghề, năng lực làm việc của Mẹ Mìn đáng được khẳng định, chỉ một lúc đã gom đủ người đến. Bà ta nói với vẻ lấy lòng, “Bẩm lang quân, nô đã gọi hết đến đây rồi ạ, bây giờ đang đợi trong sân.”

Giọng nói nịnh nọt ngọt đến mức gần như có thể khiến cho người ta mắc bệnh tiểu đường, nếu như cơ thể bà ta không mất tự chủ mà run lên thì có lẽ sẽ còn tự nhiên hơn một chút.

Khương Bồng Cơ nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của bà ta, đôi môi nhạt khẽ nhếch, gương mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Cô đứng dậy nói, “Vậy thì đi xem xem, nếu như không vừa ý vẫn phải phiền ngươi đổi một tốp khác.”

“Cái này là đương nhiên ạ, cả cái quận Hà Gian này, không có nhà môi giới buôn người nào tốt hơn của nhà nô đâu.”

Những người đợi để được chọn đều ở trong sân, Mẹ mìn vừa ân cần dẫn đường, vừa ám chỉ nói, “Lang quân còn muốn xem những thứ khác không ạ?”

Mẹ mìn ấy à, nhiệm vụ của người ta là gì?

Phủ trạch quan viên hoặc là phú hào muốn mua sủng thiếp, ca đồng, vũ nữ, đầu bếp nữ, tỳ nữ may vá hoặc làm việc nặng đều sẽ tìm đến Mẹ mìn. Đây mới là bộ phận kiếm ra tiền của Mẹ Mìn, chứ gia đinh hay thư đồng gì đó giá cả tuy cao nhưng số lượng bán được lại ít.

Quản gia già rồi nhưng tai vẫn thính lắm, nghe Mẹ Mìn nói xong suýt chút nữa thì tức đến mức trợn mắt, dựng râu lên.

Khương Bồng Cơ cũng không phải là người nghiêm túc gì, cô nhướng mày, nói với giọng điệu có chút ngả ngớn, “Chỗ này của ngươi thì có cái gì hay ho đây?”

Mẹ mìn nghe xong là biết có cơ rồi, lập tức xốc tinh thần lên, cực lực đề cử, “Lang quân đừng coi thường cái nơi này của nô đây, tuy nhỏ nhưng chất lượng lại thuộc hàng thượng thừa đấy ạ. Ngay cả mấy vị đầu bài của ngõ Leng Keng đều là từ ở chỗ này của nô mà ra cả, toàn là mỹ nhân hàng cao cấp nhất đó.”

Ngõ Leng Keng, nghe tên có vẻ kỳ quái, nhưng thực chất chính là khu đèn đỏ, nơi mà người ta không thể nói ra.

“Ồ? Thật à?” Khương Bồng Cơ làm lơ cái ho ngượng ngùng của lão quản gia, cười hì hì tỏ vẻ rất có hứng thú, “Mấy vị đó ta đều nghe người ta nhắc đến, nghe nói bọn họ không chỉ sắc nước hương trời mà còn tài nghệ song tuyệt. Vốn còn đang lấy làm lạ, không biết là vị đại gia nào có bản lĩnh lớn như thế, có thể dạy dỗ người tốt như vậy, không ngờ... xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt...”

Quản gia: “...”

[Một Mét Ánh Dương]: Thật không ngờ bác Streamer lại có khẩu vị nặng như thế, ngay cả Mẹ mìn bác cũng không tha #Cười sằng sặc.

Lúc Khương Bồng Cơ khen ai đó, thường thích nhìn thẳng vào đối phương. Đáy mắt cô như một đầm nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, tràn đầy chân thành khiến người ta không tự chủ được mà tin vào lời cô nói. Cho dù là Mẹ mìn đã quen trải việc đời lúc này gương mặt cũng có chút ngượng ngập...

Quản gia bất chấp nhắm mắt xen vào, nhỏ giọng nói: “Nhị lang quân, cái này...”

“Lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, nếu như có thể mang một mỹ nhân như hoa như ngọc về, ngày ngày nhìn ngắm tâm tình chẳng phải là sẽ rất vui vẻ sao?”

Lão quản gia: “...” Sao ông cứ có dự cảm không lành thế này... chẳng lẽ một ngày nào đó Nhị lang quân nhà ông vì muốn xem mỹ nhân mà chạy đến ngõ Leng Keng sao?

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến trong sân, trên bãi đất trống có mấy hàng người đứng, xếp theo thứ tự từ cao đến thấp. Tuy tất cả đều mặc áo bằng vải thô, ngẫu nhiên còn có mấy miếng vá, nhưng tinh thần diện mạo của họ lại khá tốt, da dẻ nhìn trông cũng không bẩn thỉu lắm, cho dù tướng mạo như thế nào thì ấn tượng đầu tiên người ta nhìn vào cũng không tồi.

Cái nhà môi giới buôn người này làm ăn bao năm ở Hà Gian mà vẫn thịnh vượng hơn những nhà khác đương nhiên là cũng có lý do của nó.

“Ngươi có ghi chép về lai lịch của những người này không?”

Khương Bồng Cơ bước đến trước mặt đám người, dùng ánh mắt quét qua thân thể của từng người một. Trong não bắt đầu xuất hiện một lượng lớn thông tin, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã được xử lý xong, trong đầu cô đã có quyết định nên chọn lựa như thế nào.

Làm cái nghề này, thông tin về “hàng hóa” đương nhiên là chuẩn bị đầy đủ.

Ghi chép của nhà môi giới này cũng không có gì là phức tạp, nhưng lại lộn xộn không có thứ tự gì cả, không giống sổ sách trong Liễu phủ, xem một cái là hiểu ngay.

Khương Bồng Cơ cũng không kén chọn, gần như là chỉ lật lật vài lần, người không biết còn tưởng cô cầm quyển sổ để quạt gió.

Trong bụng Mẹ mìn có hơi không vui, bà ta cảm thấy thái độ của Khương Bồng Cơ như thế này thì làm sao có thể chọn được tôi tớ tốt?

Làm liều ăn nhiều, bà ta bèn chỉ vào một tên đàn ông cường tráng, thân thể vạm vỡ, đó cũng là người khỏe nhất trong đám người này, hơn nữa còn biết chút đánh đấm.

“Lang quân, ngài xem xem tên này thế nào? Chăm chỉ thành thật, tay chân sạch sẽ, nếu không phải xứ hắn mất mùa hai năm, trong nhà chẳng còn tiền để hạ táng cha mẹ, thì cũng sẽ không tự bán mình đến đây...” Tuy bà ta lòng dạ đen tối, nhưng cũng không dám lừa Khương Bồng Cơ.

Nếu như là những trường hợp bình thường, gã đàn ông vạm vỡ đó quả thật đúng là một lựa chọn tốt, nhưng mà Khương Bồng Cơ không thích.

“Ha, không cần, loại tên đó ra đi.” Khương Bồng Cơ chẳng thèm ngước lên nhìn nói, “Cha mẹ hắn ta bị cái thói lười của hắn làm cho chết đấy.”

Quần chúng: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.