Lúc Khương Bồng Cơ vẽ kết cấu của trại thổ phỉ, cũng nghĩ đến điểm này, tính toán của cô và Từ Kha giống nhau.
“Như vậy cũng được, có điều trại thổ phỉ này có hai tháp canh, muốn tiếp cận mà không kinh động đến bất kỳ ai, ngươi sẽ làm thế nào?”
Từ Kha trầm ngâm một lúc, lại chỉ vào một chỗ nói: “Trại thổ phỉ này xây ở lưng chừng núi, chỗ này có đỉnh núi che chắn, địa thế che khuất, người bình thường rất khó phát hiện bọn chúng. Địa thế này được thiên nhiên che chở nhưng đây cũng là một điểm trí mạng. Đêm nay ánh trăng sáng, sẽ tỏa bóng mờ. Nếu từ chỗ này mai phục đột kích, tên canh trên tháp chưa chắc đã phát hiện được.”
Bóng ngọn núi sẽ hướng về phía trại thổ phỉ.
Dù sao, không phải ai cũng có thị lực nhìn ban đêm xuất sắc như Khương Bồng Cơ.
“Mà, không phải là lang quân cho mọi người dùng cành cây, cỏ dại khoác lên người làm ngụy trang sao? Cộng thêm bóng mờ ban đêm yểm trợ, phối hợp, ở nơi núi cao rừng rậm như này, đừng nói đám ô hợp kia, cho dù là binh lính có kinh nghiệm cũng không thể phát hiện ra được.”
Khương Bồng Cơ nghe xong, đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hồn, ông gật đầu với cô, ông cũng tán thành với ý kiến của Từ Kha.
Bọn họ quả thật không hiểu rõ địa thế nơi này bằng đám thổ phỉ, song vẫn chiếm được ưu thế.
Sở trường của Từ Kha dù sao cũng là công việc trong phủ chứ không phải điều binh khiển tướng, Khương Bồng Cơ để cho cậu ta nói ra suy nghĩ của bản thân cũng chỉ là đưa ra càng nhiều ý kiến, người quyết định cuối cùng vẫn là cô, người thi hành là Mạnh Hồn. Cô tới đơn thuần là để áp trận nhân tiện giả bộ đánh đấm.
Ai có việc nấy, phân công rõ ràng.
Nguyên tắc hàng đầu của cô là: Ngươi có thể làm thì lên, không thể làm thì để người biết làm lên, không có bản lĩnh này thì đừng có so đo.
Mạnh Hồn hiển nhiên thuộc loại có thể làm kia, cho nên Khương Bồng Cơ đối với ông vô cùng yên tâm.
Đừng nhìn số người hiện tại trong tay ít, dù sao quy mô trại thổ phỉ bọn họ muốn tiêu diệt cũng không lớn, vì vậy chỉ cần dẫn binh chính xác, chiến thắng không khó.
Khó ở chỗ, Khương Bồng Cơ muốn bắt sống đám này, chọn lấy những kẻ có thể thu nạp trong đám bọn chúng.
Nếu là như vậy thì bọn họ không thể thẳng tay giết hết được, thậm chí còn không thể làm người bị thương đến sống dở chết dở.
Bởi vì như thế sẽ cần thời gian dưỡng thương quá lâu, còn phải đầu tư thêm tinh lực cùng với tài lực, về phương diện đầu tư mà nói thì lỗ to.
Mạnh Hồn, người này nhìn như lỗ mãng nhưng thực chất tâm mịn như bụi, sau khi suy xét toàn bộ trong lòng đã có tính toán.
“Thuộc hạ đi trước tìm năm vị Ngũ trưởng phân phó về việc tiến hành tập kích bất ngờ vào tối nay.” Mạnh Hồn chắp tay lui xuống.
“Ừ, lui đi.”
Quy mô của bộ khúc hiện giờ vẫn nhỏ cho nên tạm thời để năm người là một đơn vị, một tổ năm người được tính là một ngũ* để dễ dàng huấn luyện và điều hành.
*Một ngũ: là đơn vị quân đội nhỏ nhất thời xưa, gồm năm người.
Để cho bộ khúc tăng thêm áp lực và động lực, lúc Khương Bồng Cơ thành lập bộ khúc còn định ra hàng loạt quy chế, điều lệ.
Ví như một tháng sát hạch lựa chọn Ngũ trưởng một lần.
Lộng Cầm ngồi một bên.
Mấy tên Ngũ trưởng khác ăn ý ngồi vào một bên khác, cố gắng giữ một khoảng cách với Lộng Cầm. Như thể nhìn cô một cái là bắp chân họ đều co rút vậy.
Chuyện là vì mấy ngày trước, bộ khúc dùng thực lực tuyển ra Ngũ trưởng mới, Lộng Cầm chiếm vị trí đầu bảng.
Lần này, không ai dám bàn tán sau lưng cô nữa, bởi vì cô giẫm lên mặt tất cả mọi người, ở giáo trường liên tiếp tiến vào vòng trong.
Ai mà biết được, một cô gái nhỏ bé bình thường im im không nói gì lại ra tay tàn nhẫn như vậy!
Chỗ nào yếu đánh chỗ đấy, bàn về khí lực, cô quả thực không thể so được đám người bọn họ nhưng ra tay vô cùng xảo quyệt, hơn nữa lại nhạy bén, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng hai tay đã bị vặn ở sau người, không thể động đậy mà quỳ trên mặt đất.
Còn có một tên không thức thời, ức hiếp Lộng Cầm là con gái, tính toán đánh úp, giở trò lưu manh... Nào ngờ, suýt chút nữa thì lấy “của quý” của mình ra đền. Bọn họ là nam giới, không biết cảm giác bị bóp ngực của phụ nữ là như thế nào song bọn họ biết “của quý” kia nếu như bị đạp mạnh một cước thì sẽ đau đến mức nổ đom đóm mắt, co rúc nằm trên mặt đất, đến lưng cũng không thẳng được!
Cũng may là, động tác của tên kia chậm, chưa túm được Lộng Cầm.
Nếu không thì bọn họ đều có lí do để tin rằng, Lộng Cầm nhất định sẽ liều mạng dùng chân đạp nát “của quý” của tên kia ra.
Trước đó, Khương Bồng Cơ đã mở lớp dạy cấp tốc truyền thụ kỹ xảo và thủ pháp cho Lộng Cầm, hơn phân nửa là ám sát cùng đánh lén, mấu chốt là hiệu quả thần kỳ.
Bởi vì cô muốn trong thời gian ngắn nhất khiến người khác thừa nhận cô, mà không phải là lấy thân phận nữ giới chối bỏ cô.
Nếu như đánh chính diện, hiện giờ sợ rằng Lộng Cầm không thắng được nhưng nếu đánh lén, cô cảm thấy có thể đảm đương.
Mạnh Hồn nói chi tiết kế hoạch cho mọi người: “Về việc này, có ai còn thắc mắc không?”
Ngoài Lộng Cầm ra, những Ngũ trưởng khác đều là ông mang đến, giữa bọn họ có sự ăn ý, ông cũng tin tưởng năng lực của bọn họ.
Dù sao cũng là binh lính có kinh nghiệm, so với đám gia đinh Khương Bồng Cơ mua từ người môi giới thì tốt hơn nhiều, có thể trở thành Ngũ trường là rất bình thường.
Những Ngũ trưởng khác đều lắc đầu, tỏ ý không có ý kiến gì. Mạnh Hồn thầm hài lòng, sau đó đưa tầm mắt qua chỗ Lộng Cầm.
“Cô có thắc mắc không?”
Lộng Cầm nhíu mày nói: “Ý của Tổng giáo đầu là mấy người thuộc hạ phải bắt sống toàn bộ thổ phỉ, cố gắng không gây thương tích quá nặng cho bọn chúng sao?”
Cô không hiểu nổi, để đám thổ phỉ kia sống có tác dụng gì?
“Chính là như vậy.” Mạnh Hồn bổ sung thêm một câu, “Đây cũng là ý của lang quân, hiện tại đang là lúc thiếu người...”
Lộng Cầm gật đầu: “Thuộc hạ rõ rồi, tất cả làm theo ý của lang quân.”
“Nếu không còn ý kiến gì, giờ hợi* hành động.”
*Giờ hợi: khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.
Thời gian thay ca ở cổng chính và tháp canh của trại thổ phỉ cũng có quy luật, căn cứ vào quan sát của Khương Bồng Cơ thì khoảng hai canh giờ đổi ca một lần.
Giờ hợi, cũng chính là lần đầu tiên đổi ca sau khi ăn.
Vào đêm khuya, con người thường mệt mỏi, tinh thần không tập trung, chọn lúc này đánh lén là thích hợp nhất.
Đương nhiên, để tránh khỏi người bên mình mất tinh thần, Khương Bồng Cơ cho bọn họ chợp mắt sớm hơn, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Người khoác cỏ dại, cành cây, đừng nói đến trời đen như quạ này, cho dù là ban ngày cũng rất khó phát hiện bóng dáng của bộ khúc.
Khương Bồng Cơ hí hoáy với chiếc nỏ cải tiến, bên cạnh đặt hai mũi tên.
Đợi thời gian chín muồi, lập tức động thủ, cô sẽ làm tiên phong tiêu diệt hai tên canh gác trên tháp.
Không có người trên tháp canh, không có người phát hiện tung tích của bộ khúc, toàn bộ trại thổ phỉ không đáng để lo.
Chuẩn bị xong, Khương Bồng Cơ vừa quay đầu liền nhìn thấy Từ Kha nghiêng góc 45 độ nhìn trời, ánh mắt long lanh, đầy vẻ ưu buồn.
“Ngươi đang khóc đấy à?”
Từ Kha ngẩn người, đôi mắt trong trẻo nhìn vào đối phương, chăm chú hỏi: “Ý của lang quân là gì?”
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ tới những bình luận của thành viên thân thiết trong phòng livestream, thực ra cô cũng là một người dễ bị ảnh hưởng, lúc trước không hiểu thế nào là “ngẩng đầu“.
Cô nghiêm trang đáp: “Ngẩng đầu, có thể khiến nước mắt đảo ngược.”
Từ Kha: “...”
Không cần nghĩ cũng biết, đám khán giả đang cười thành thế nào rồi. Làm sao có thể hi vọng một người ở cổ đại có thể hiểu ngôn ngữ thông dụng của thời đại bọn họ?
Từ Kha không rõ chân tướng, nhưng cũng nghiêm túc nói: “Lang quân nói đùa, Kha chỉ là đang quan sát tinh tượng* mà thôi.
*Tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.