Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 399: Chương 399: Dời đô đến kham châu (6)




“Ui, Trường Sinh của cha đâu rồi, cho cha ôm cái nào.”

Phong Cẩn chờ Ngụy Tĩnh Nhàn cho bé con bú sữa xong mới vươn tay qua bế bé, khuôn mặt ông bố trẻ đầy vẻ từ ái.

“Ui chà, mới có nửa ngày không gặp mà Trường Sinh nhà ta lại xinh hơn rồi này.”

Phong Cẩn khen con gái ào ào không dứt.

Trường Sinh cũng rất thích mùi hương thanh mát trên người cha, vô thức mà bám cha vô cùng. Bé mở to đôi mắt sáng ngời, hai cha con nhìn nhau, Trường Sinh thi thoảng còn phát ra mấy tiếng bi bô, cười toét miệng khoe lợi.

Ngụy Tĩnh Nhàn nhìn chồng và con “nói chuyện” với nhau mà mím môi cười khẽ, hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt đẹp của cô.

Chơi được một lúc, Trường Sinh bắt đầu buồn ngủ, Phong Cẩn bèn đặt bé lên giường rồi rút một quyển sách từ trong tay áo ra.

Nghe nói để trẻ con nghe đọc sách sớm sau này sẽ thông minh hơn, biết nói sớm hơn trẻ con cùng tuổi.

Theo nguyên tắc “con gái nhà ta sẽ không kém cỏi”, “ta thích đọc sách, con gái nhà ta chắc chắc cũng thích đọc sách”, Phong Cẩn không muốn bé con nhà mình thua kém ai ở điểm khởi đầu. Giờ nghe đọc sách nhiều, không chừng đến tuổi biết nói biết học lại xuất khẩu thành thơ được cũng nên.

Do giường trẻ con thấp nên Ngụy Tĩnh Nhàn không nhìn thấy Phong Cẩn giở sách gì ra.

Cô sai thị nữ lau người cho mình, thấy dễ chịu hơn đôi chút mới đi nằm lại, cơn buồn ngủ chợt kéo đến.

Khi ở cữ, mỗi ngày không ăn uống thì cũng là ngủ, cảm giác xương cốt toàn thân cứng còng hết cả rồi.

Vốn định nương theo tiếng đọc sách dịu dàng của chồng mình mà chìm vào giấc ngủ, không ngờ, anh ta đang đọc cái quái gì vậy!

“...Là phận gái phải biết lập thân. Cách lập thân là giữ gìn thanh khiết và trinh tiết. Giữ gìn thanh khiết mới là sạch, giữ gìn trinh tiết mới là vinh... Dù là ở đâu thì nam nữ cũng phải tách biệt rõ ràng. Chớ lén nhìn ngoài cửa, cũng chớ ra ngoài. Đàn ông không máu mủ thì chớ xưng tên. Phụ nữ không hiền thục lương thiện thì chớ gần. Làm phận gái phải đoan chính, phải biết đối nhân xử thế...?” Phong Cẩn đọc xong, không khỏi lật lại nhìn bìa sách, cảm thấy hơi quái quái.

Nhưng bìa ngoài viết rõ ràng ba chữ “Nữ Luận Ngữ”, chẳng lẽ là hàng giả?

Ngụy Tĩnh Nhàn cũng thấy không ổn, bèn thong dong đứng dậy, thấy Phong Cẩn lại lật ra hai trang, đang lẩm bẩm đọc.

“Phụ nữ đã xuất giá, chồng là tất cả... Đội chồng lên đầu, tình nghĩa khác nhẹ tựa lông hồng... Nếu chồng tức giận cũng không được mặt nặng mày nhẹ. Phải biết nhường nhịn, nhẹ nhàng khuyên nhủ... Con gái chưa chồng thì ít ra khỏi nhà. Gọi thì tới đuổi thì đi. Không nghe lời thì phải răn dạy nghiêm khắc...”

Phong Cẩn ngây người, vội đóng quyển “Nữ Luận Ngữ” lại, cầm quyển “Nữ Giới” ra lật.

“... Chồng có thể tái giá, vợ thì không, bởi vậy nói chồng là trời, lưới trời khó thoát, vợ cũng không được rời khỏi chồng. Nếu vi phạm lẽ trời thì ắt sẽ bị trừng phạt, lễ nghĩa không đủ thì đừng trách chồng phụ bạc...” Phong Cẩn càng đọc càng thấy cứng mặt.

Ngụy Tĩnh Nhàn đã đứng dậy, ôm con gái nhỏ vào lòng rồi che kín hai tai bé.

Cô nói bằng giọng quái quái: “Thì ra phu quân thích phụ nữ nghe lời như con rối vậy.”

Oan cho anh quá...

Phong Cẩn chưa kịp mở miệng giải thích, Ngụy Tĩnh Nhàn lại nói: “Nếu phu quân thích thì có thể tự mình đi tìm, Trường Sinh là do thiếp mang thai mười tháng sinh ra, cưng chiều còn không đủ, làm sao có thể để nó biến thành thứ đồ chơi cho những tên đàn ông khác chứ. Thiếp mệt rồi, phu quân làm gì thì làm đi.”

Phong Cẩn vẫn chưa hoàn hồn: “...”

Anh ngơ ngẩn ngồi yên tại chỗ, không dám tin mà lật nốt hai quyển sách còn lại, nội dung đại loại giống nhau, hầu như đều là răn phụ nữ phải yếu đuối, phải ngoan ngoãn, không bước ra khỏi nhà nửa bước, tốt nhất là có thể ném luôn não mình đi cho không suy nghĩ được gì nữa thì càng tốt.

Thế này thì gọi gì là nuôi con gái, nuôi con hầu thì có, quý nữ nhà ai lại vâng vâng dạ dạ ti tiện hèn mọn như vậy chứ?

Phong Cẩn cảm giác như mình bị lừa.

Anh ít nhiều gì cũng là một người tài hoa, con gái anh hẳn cũng phải là một cô gái tài trí hơn người mới là phải đạo.

Nữ tứ thư đâu?

Sách vỡ lòng cho bé gái đâu?

Có phải anh đọc nhầm sách lậu không vậy?

Như Khương Bồng Cơ từng nói, đời này đàn ông không chỉ làm cha chồng, còn có thể làm cha vợ nữa.

Phụ nữ mà sống y theo nội dung trong Nữ Tứ Thư thì chẳng phải đều sẽ biến thành rối gỗ không biết suy nghĩ ư?

Đàn ông có thể không để tâm mà cưới một cô vợ đầu gỗ không có suy nghĩ của riêng mình, vì còn có thể lựa chọn thêm nhiều tiểu thiếp xinh đẹp, nhưng ắt hẳn họ sẽ không chịu nổi khi con gái mình cũng trở thành như vậy, rồi khi gả đến nhà chồng bị người ta hành hạ... Người cha thương con gái như Phong Cẩn thì càng không thể.

Anh tức điên người, vứt Nữ Tứ Thư ra ngoài xe ngựa, bực bội vì không thể tìm Kỳ Quan Nhượng làm ra ngô ra khoai vụ này.

Tên này đúng là một kẻ không ra gì, đưa cái thứ kinh tởm ấy cho anh làm gì chứ?

Anh ta cố tình muốn gây chuyện đúng không?

Nhưng trước hết, anh phải rửa oan cho mình đã, sao anh có thể là loại đàn ông ấy được?

“Tĩnh Nhàn hiểu lầm rồi, ta thương Trường Sinh còn không kịp, sao có thể...”

Phong Cẩn còn chưa nói dứt lời đã bị Ngụy Tĩnh Nhàn chen ngang: “Nếu phu quân không nghĩ như vậy, hà cớ gì lại đọc thứ sách hạ lưu này cho Trường Sinh nghe?”

Phong Cẩn oan mà không biết giải thích sao.

Nếu anh biết nội dung quyển sách ấy là như vậy thì đừng nói đọc, chắc chắn anh sẽ đốt luôn, phải cách ly con gái bé bỏng khỏi thứ “độc” ấy.

“Mấy quyển này là Văn Chứng vừa đưa cho ta.” Để giữ yên cửa nhà, Phong Cẩn không do dự mà bán đứng Kỳ Quan Nhượng: “Lúc trước nói chuyện với Tĩnh Nhàn, không phải nàng có đề cập đến Nữ Tứ Thư sao. Ta cứ nghĩ là sách vỡ lòng có lợi cho con, mới không nghi ngờ gì mà...”

Nói ra thì anh đúng là bị oan mà.

Ngụy Tĩnh Nhàn cũng không thật sự tức giận, chỉ là phản ứng nhất thời mà thôi.

Đúng lúc này, Trường Sinh ngái ngủ khẽ mở mắt ngáp một cái, khóe mắt trào ra hai giọt lệ, đôi mắt vô tội nhìn mẹ mình.

“Phu quân có điều không biết, Nữ Tứ Thư gần như đã trở thành sách mà tất cả các quý nữ Trung Chiếu phải đọc, được mọi người coi là chuẩn mực. Trước khi xuất giá, nhà chồng phải tặng một bộ cho cô dâu tương lai.” Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài, cô nhìn chồng mình bằng ánh mắt phức tạp, rồi đột nhiên đề cập đến một người: “Phu quân có nhớ đại nho Trung Chiếu - Vạn Trường Trai tiên sinh không?”

Vạn Trường Trai?

Phong Cẩn đương nhiên còn nhớ, anh biết rất rõ về các đại nho đương thời.

“Vạn Trường Trai tiên sinh có một đứa con gái mười lăm tuổi. Năm ngoái, cô bé lên chùa dâng hương vô tình đánh rơi một chiếc khăn tay, bị một kẻ lưu manh nhặt được. Việc này bị truyền ra ngoài, ai ai cũng nghĩ rằng cô bé có quan hệ bất chính với tên lưu manh nọ, hôn sự của cô bị hủy bỏ, còn bị gia đình hôn phu phỉ nhổ vì không còn trong sạch. Bô lão trong tộc cảm thấy mất mặt, nhân lúc Vạn Trường Trai tiên sinh vắng mặt, bèn bắt cô bé kia đi dìm sông.”

“Dìm xuống sông ư?” Phong Cẩn kinh ngạc.

“Vạn Trường Trai tiên sinh vội vã quay về, con gái đã chết đuối, Mọi người không những không ý thức được việc này là trái pháp luật mà còn cảm thấy họ làm vậy là bảo vệ trinh tiết của cô. Vì danh tiết của cô đã không còn, qua lại với phường lưu manh, chỉ có chết mới chứng minh được sự trong sạch...”

Chuyện này là do bạn bè cô kể cho, càng nghe Ngụy Tĩnh Nhàn càng cảm thấy sợ hãi.

“Vạn Trường Trai tiên sinh còn có một cô em gái ruột, do bất hòa với nhà chồng nên tách ra ở riêng. Bô lão trong tộc để tránh cô tái giá bôi tro trát trấu lên mặt cả nhà, nên cũng dìm chết cô. Vạn Trường Trai tiên sinh cũng có danh tiếng ở Trung chiếu, nhưng con gái và em gái mình đều không bảo vệ được.”

Nghe Ngụy Tĩnh Nhàn nói mà Phong Cẩn cảm giác như đang nghe thiên thư.

Cô còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nghe nói Trung Chiếu có một phu nhân quả phụ chưa cưới... Quả phụ chưa cưới là người con gái khi chưa được gả đi phu quân đã qua đời, để giữ gìn danh tiếng trong sạch của mình mà phải gả cho bài vị của người đàn ông kia. Nhà chồng thấy con trai qua đời, lại lo con dâu vào nhà không chịu giữ gìn trinh tiết... Đừng nói là qua lại với người đàn ông khác, thậm chí còn không cho phép con dâu thủ dâm, vì thế họ bắt cô ấy tự cắt mười đầu ngón tay, thể hiện quyết tâm giữ gìn trinh tiết của bản thân... Những việc này, đều là do Nữ Tứ Thư kia gây ra.”

Ngụy Tĩnh Nhàn nói xong bèn cười giễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.