Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 387: Chương 387: Động đất ở đông khánh (19)




Sau lưng, một người khô miệng nói nhỏ: “Lang quân... Cái này... còn sống thì phải.”

Cậu ta dường như sợ kinh động tới ai đó, giọng nói vô cùng cẩn thận, không chỉ cậu ta mà những người khác cũng có phản ứng như vậy.

Khương Bồng Cơ đưa cây đuốc cho người hầu rồi lạnh giọng nói: “Cô ấy đã chết rồi... Giúp ta soi đuốc một chút, đứa bé vẫn sống”

Người hầu nghe lời nghiêng người hai bước chỉnh sang góc sáng hơn, tránh để bóng che mất tầm nhìn.

Khương Bổng Cơ xuống dưới đống đổ nát, chuyển vật nặng đang đè lên cô gái đi, hai đùi và xương của cô gần như phẳng lì nát bét dính trên mặt đất.

Đám khán giả livestream không dám nhìn thẳng, thậm chí ngay cả bình luận cũng đều ngừng lại, không ai dám nói một câu nào, tựa như sợ quấy rầy tới vong linh.

Khương Bồng Cơ ngồi xuống muốn dời cô gái đi, nhưng không ngờ thi thể của cô gái đã bị cứng ngắc. Cô cúi đầu nhìn liền thấy một khoảng không gian nhỏ được cô gái dùng cơ thể và hai cánh tay chống lên, trong đó có một đứa bé sơ sinh quấn tã lót.

Đầu ngón tay cô chạm vào làn da khô cứng của cô gái đã chết, thì thầm một câu: “Đắc tội”

Sau khi đẩy ra, thi thể cô gái vẫn giữ hình dạng cong lưng khiến người nhìn thấy không khỏi rơi nước mắt.

“Đứa bé này không bị thương, đoán chừng do khóc cả ngày nên đau họng, hơn nữa cả ngày không ăn uống gì nên chắc đói bụng lắm rồi” Khương Đồng Cơ kiểm tra qua loa cho đứa bé, ngoài tiếng khóc yếu ớt ra thì còn lại đều không vấn đề, có thể thấy cô gái kia đã bảo vệ nó rất kỹ.

Khương Hồng Cơ ôm bẻ con trong ngực dỗ nhẹ, nó cũng rất dễ tính, vừa đung đưa là đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ có chiếc mũi hơi nhăn nhăn, nhìn vô cùng đáng thương. Đám người hầu nhìn đứa bé, rồi lại quay sang cô gái, nhỏ giọng hỏi.

“Lang quân... Cô gái này giờ làm sao, đưa về luôn ạ?”

“Chở về đi, thời tiết hôm nay khô nóng, thi thể rất dễ phân hủy, nếu cứ để đây không quá ba ngày thi thể sẽ mục rữa. Nên tôn trọng người chết, đưa về an táng cùng luôn đi, cũng coi như nhập thổ vì an” Khương Hồng Cơ nhỏ giọng nói, sợ làm đứa bé thức dậy.

Tên đầy tớ kia gật đầu, ngay lúc cả nhóm chuẩn bị chuyển cô gái ra thì Khương Đồng Cơ lại lên tiếng.

“Các ngươi biết chỗ này là nhà ai không?”

Từ trang phục và dáng vẻ cô gái, Khương Đồng Cơ đã đoán ra quan hệ giữa cô gái và đứa bé. Trong thời thể hiện này, một đứa bẻ chưa đầy hai tháng tuổi mà không có sự bảo vệ của gia đình trưởng bối thì khó mà sống được, dù có sống thì cũng sẽ rất chật

vật.

Nếu biết đứa bé là con cái nhà ai, sau này nói không chừng có thể lần theo manh mối tìm được gia đình của bé.

Nhưng Thượng Kinh lớn như thế, những đầy tớ này lại không phải là người phương Bồng Cơ và Phong Cẩn từ bên ngoài tới mà chỉ là những thanh niên trai tráng sinh sống ở khu bình dân, bọn họ làm sao biết được tin tức chi tiết của từng hộ gia đình? Hỏi hết một lượt vẫn không có câu trả lời, Khương Hồng Cơ đành thở dài bỏ qua.

Trong đầu cô hiện lên tấm bản đồ Thượng Kinh hoàn chỉnh, đối chiếu một chút liền tìm ra vị trí cụ thể của nơi gần đống đổ nát này.

“Thôi, sau này từ từ tìm vậy”

Khương Bồng Cơ đưa đứa bé cho người hầu, sai bọn họ mang thi thể cô gái và đứa bé về nơi tạm trú. Thế nhưng đứa bé vừa mới rời vòng tay cô liền khóc òa lên, tiếng khóc không lớn, nắm đấm không ngừng quơ loạn trong không trung, bộ dáng quyến luyến đó khiến người xem lau nước mắt.

[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Trước khi xem livestream này, tui chưa bao giờ nghĩ tới tuyến lệ của mình lại phát triển thế này.

[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Một thằng đàn ông đứng tuổi như tôi mà giờ còn khóc y như phụ nữ, vừa khóc vừa gõ chữ đây này. Chắc người ta chắc nghĩ tôi thần kinh mất.... Streamer à, đứa bé này đáng thương như thế, hay là bác ôm nó đi, nếu khóc vậy hoài chắc bệnh luôn quá.

[Người Đàn Bà Của Ông Chủ Tào]: Không chỉ mỗi bẻ này là trẻ mồ côi, sau này sẽ ngày càng nhiều, hay Streamer xây viện mồ côi chuyên nhặt nuôi những đứa trẻ mất cha mẹ lúc thiên tai nhân họa đi? Thời hiện đại tốt xấu cũng có viện mồ côi nuôi những đứa trẻ thế này, còn xã hội cổ đại nếu không gặp phải người tốt thì chúng nó một là chết vì đói, hai là chết vì bệnh, hoặc trở thành ăn xin mỗi ngày đi trên lưỡi hái thần chết.

Bình luận bắt đầu chi chít, phần lớn đều mang thái độ trầm trọng, lúc này không ai dám cười cợt.

Khương Bồng Cơ híp mắt nhìn khuôn mặt khóc đến đỏ hồng của bé con.

Trước khi động đất xảy ra, đứa bé này có lẽ con cháu nhà giàu có, quần áo trang sức trên người mẹ bé đều rất tinh xảo. Bé con mập mạp trắng trẻo khiến người yêu thích. Thế nhưng trước giờ cố không phải là người mềm lòng.

Mặc kệ đứa bé khóc tới thê thảm, Khương Đồng Cơ vẫn đưa nó về.

Nếu có đi dỗ nó thì những người đang đợi cứu trợ phải làm sao?

Nếu cổ mang đứa bé đi cứu trợ theo, lỡ có chuyện xảy ra ảnh hưởng đến bé thì sao?

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Lúc này đi dỗ đứa bé theo cảm tính mới là không tôn trọng sinh mạng. Khương Bồng Cơ đã đưa ra quyết định chính xác nhất, chỉ là đứa bé này bây giờ không hiểu được.

Người hầu ôm đứa bé thấy nó khóc dữ dội như vậy liền nghĩ tới mẹ bé, không kìm được mềm lòng: “Lang quân... đứa bé này..”

Khương Hồng Cơ ngẫm nghĩ rồi đưa tay xé ra một mảnh vải lớn trên áo khoác, sau đó dùng mặt sạch phía bên trong bọc lấy dúa bé.

Nếu thế này còn không được thì thôi bó tay.

Điều kỳ tích đã xảy ra, đứa bé ngửi thấy mùi quen thuộc liền dần dần ngừng khóc.

“Đúng là đứa trẻ thông minh”

Gia đình này ngoài đứa bé được mẹ nó bảo vệ, chỉ còn hai người sống sót.

Đó là một ông lão mang theo dấu vết của năm tháng, Khương Hồng Cơ đoán ông ta là quản gia. Người còn lại là một phụ nữ mộc mạc, Khương Hồng Cơ kiểm tra thấy bầu sữa căng của bà ta, lại xem quần áo và vị trí ở liền biết là nhũ mẫu.

Ngoài ba người may mắn sống sót, mười bảy người còn lại đã tận số về với thần chết.

Nhìn từng cô thi thể được nhấc lên, không ít người đều đã chết lặng.

“Tiếp tục tìm, những thi thể này đem về hết, tối này sẽ tổ chức an táng cho họ”

Hiện giờ là ngày hè thời tiết khô nóng, thi thể rất dễ bị phân hủy. Nếu có mưa lớn, không khó tưởng tượng nguồn nước sẽ bị ô nhiễm, ôn dịch sẽ bùng nổ... Cách tốt nhất là thiếu, nhưng cô cảm thấy đề nghị này rất khó được tiếp nhận.

May mà Khương Hồng Cơ biết xử lý thi thể như thế nào. Cô biết điều chế “dịch tiêu độc” đơn giản, trước đó cô còn đổi năm mươi tấn lương thực cũng như nhiều chủng loại dược liệu, chỉ cần Hiểu Dư đưa tới đây thì đồng thi thể cao ngất này sẽ được xử

lý.

“Chúng ta qua kia lục soát..” Khương Bổng Cơ chậm rãi đứng dậy tiếp tục công việc.

Bên kia, Từ Kha cũng đã tìm được “kho lương” cũng như nơi chứa dược thảo trên tấm bản đồ của Khương Bổng Cơ.

Vì không để ai hoài nghi, Khương Đồng Cơ đổi lấy gạo cũ từ hai năm trước.

Thời gian này có miếng ăn đã là quả tốt rồi, ai thèm quan tâm là gạo cũ hay gạo mới. “Mang mấy thứ này lên xe hết đi.”

Cả ngày nay, cuối cùng vẻ mặt Từ Kha cũng lộ vẻ khoan khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.