Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 170: Chương 170: Làm thế nào để chỉnh chết mạnh lượng theo cách tao nhã (7)




Sở trường của Khương Bồng Cơ là ẩn núp, hôm nay cô mặc mặc bộ dạ hành màu đen nên đi lại càng dễ dàng. Nhưng cô không đến cứu người, cho nên lúc vượt tường đột nhập vào nội viện sòng bạc đã cố ý để lại sơ hở rất rõ ràng.

[Anh Đào Tím]: Like cho tư thế trèo tường chất lừ của Streamer, trông cứ như được xem võ thuật chính tông vậy.

[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: *chống cằm, cơ mà tôi vẫn mong Streamer có thể phi thiên độn thổ, khinh công nhẹ nhàng hơn cơ. Tuy rằng bây giờ cũng rất đẹp trai nhưng lúc tiếp đất tốn sức lắm, nếu như bình thường không phải là cứ dang hai tay ra rồi cả người bay lên không trung hay sao?

[A Nhan]: @Bác Gái Chia Cơm Căng Tin, thứ mà thiếm nhắc đến không phải là người mà là chim đúng hem?

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Hình như cả phòng livestream này chỉ có mỗi mình tôi hiểu rõ mục đích của Streamer khi làm ra hành động vừa rồi hay sao ấy?

Mục đích gì kia?

Đương nhiên là, hành động trước khi Khương Bồng Cơ trèo tường vào trong, một động tác trông có vẻ rất vô ý nhưng thực ra lại tốn bao tâm tư của cô.

Rõ ràng cô có thể vượt tường mà không kinh động đến bất kỳ ai, nhưng cô lại còn ngó ngược ngó xuôi, biết rõ bên vách tường có bóng bàn chân ai đó vậy mà cô còn để cả người mình bại lộ dưới ánh trăng sáng ngời, mặc dù chỉ trong thời gian rất ngắn và người bình thường khó phát hiện được.

Nhưng nhóm người Mạnh Hồn theo dõi cổng trước và sau với tinh thần tập trung cao độ, làm sao có thể không trông thấy được chứ?

“Hỏng rồi! Có kẻ hành tung kỳ lạ đột nhập!”

Sắc mặt cả đám người đều có vẻ thâm trầm.

“Đó là người của Liễu phủ hay là tùy tùng của Mạnh thị?”

Mạnh Hồn phân tích: “Liễu phủ là sĩ tộc nổi danh ở quận Hà Gian, đương nhiên khi cứu người sẽ không lén lén lút lút như thế, tùy tiện lấy một cái cớ bịt miệng sòng bạc là được. Kiểu hành động thận trọng cộng thêm thân thủ vừa rồi có lẽ là tùy tùng của Mạnh thị.”

“Đô úy, vậy bây giờ chúng ta vào sao?”

Bọn họ vốn đã phái một người đi vào, hi vọng hạ gục một tên tay chân bên trong mà không làm kinh động đến ai. Tiếp theo đó là nội ứng ngoại hợp cướp Mạnh Lượng đi.

*Nội ứng ngoại hợp: phối hợp cả trong lẫn ngoài.

Nhưng xem tìm hình bây giờ, không thể chờ thêm được nữa rồi, nếu cùng lúc đụng phải tên mặc đồ đen vừa rồi, chẳng phải sẽ đánh nhau hay sao?

Mạnh Hồn hận thấu xương Mạnh Lượng nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực Mạnh Gia Quân và tùy tùng của Mạnh thị. Trong trường hợp hai bên phải đối đầu với nhau, e rằng ông sẽ phải mất đi một huynh đệ.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hồn phất tay, sắc mặt u ám nói: “Đi!”

Vóc dáng Mạnh Hồn cao lớn, vươn cánh tay lên là chạm tới mép tường, cho nên ông vượt tường vào trong dễ dàng nhất. Mấy người còn lại thì bình thường, lần lượt vào theo, chẳng mảy may phát ra âm thanh nào.

Khương Bồng Cơ núp mình trong bóng tối quan sát, khóe môi dưới lớp khăn bịt mặt khẽ nhếch lên.

Trò hay chính thức bắt đầu!

[Anh Đào Tím]: #icon mắt lấp lánh, thành viên mới của phòng livestream xin hỏi, người dẫn đầu vượt tường vừa rồi là ai vậy?

[Bác Gái Chia Cơm Căng tin]: Mặc dù tôi là người cũ nhưng tôi cũng không biết ông ta là ai.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Sau khi tổng kết lại nội dung livestream cùng với những người đã gặp và những việc đã trải qua, dựa theo tình tiết này, không có gì bất ngờ thì người kia chính là vị Đô úy đen đủi.

[A Nhan]: Đô úy? Chính là người bị Mạnh Lượng cho “đội mũ xanh” á?

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Theo như phân tích của tôi, có khả năng rất cao chính là ông ta, nhưng cũng không ngoại trừ trường hợp ngày hôm qua Streamer không phát livestream lại câu dẫn được người mới... Nếu là vậy, chúng ta lại phải đặt dấu chấm hỏi cho thân phận của người kia rồi =))

***

Không khí trong nội viện rất yên tĩnh, chẳng mấy mà nhóm người Mạnh Hồn đã nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Thần kinh của ông căng ra, trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành: Lẽ nào Mạnh Lượng thật sự biết động não, dùng cách này dẫn dụ bọn họ tới rồi tóm gọn một mẻ?

Trong lúc Mạnh Hồn đang do dự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, hai bóng đen ở góc khuất mà tầm mắt người thường hay bỏ qua thu hút sự chú ý của ông.

“Người vẫn còn sống, phần sau gáy bị thương, tạm thời chưa thể tỉnh lại.”

Đó là hai tên tay chân trong sòng bạc bị đánh ngất, sau gáy lộ ra một mảng xanh tím, có thể thấy kẻ ra tay mạnh đến mức nào, nếu như mạnh tay hơn một chút thì đã mất mạng rồi!

Mạnh Hồn thúc giục: “Đi!”

Nơi vốn dĩ có người canh gác giờ đã trống không.

Vậy những kẻ còn lại đâu rồi?

Đến lúc phát hiện ra nhiều tên tay chân bị đánh ngất xỉu và bị kéo vào góc tối, Mạnh Hồn rùng mình, chắc mẩm mình đã gặp phải cao thủ rồi.

“Dấu vết ra tay giống nhau, hơn nữa tốc độ ra tay rất nhanh và chuẩn xác, có lẽ là tác phẩm của cùng một người. Đám tay chân kia cơ bắp cuồn cuộn thế này mà không một ai phản ứng kịp. Nhân tài kiệt xuất như vậy lại bán mạng cho Mạnh thị...” Gã thuộc hạ của Mạnh Hồn tiếc than.

Nếu như là Mạnh thị ở thời Mạnh Công thì quả thực xứng đáng có người lính như vậy, nhưng Mạnh thị của bây giờ… Ha ha, Đô úy có thể vì Mạnh thị mà đầu rơi máu chảy nhưng Mạnh thị báo đáp ông như thế nào? Dung túng Mạnh Lượng hại chết vợ con của Đô úy!

Tên súc sinh đẻ ra Mạnh Lượng cũng không phải người. Là người làm cha, con trai phạm tội tày trời mà hắn ta không những không trừng phạt con trai để trả lại công bằng cho người khác, ngược lại che giấu sự cái chết của vợ con Đô úy. Nếu Mạnh Lượng không lỡ miệng thì đến bây giờ Đô úy vẫn chẳng hay biết gì.

“Đừng nói nữa.”

Mạnh Hồn không phải bề tôi trung thành một cách ngu muội, nhưng cũng không thích hành động chê bai chủ cũ.

Chỉ cách một bức tường, Khương Bồng Cơ ngồi trên mái hiên, lắng nghe từ đầu đến cuối đoạn đối thoại của mấy người này mà hai mắt lấp lánh.

Dưới mái hiên, một tên tay chân trông coi phòng chứa củi đã ngáp liên tục, có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi. Hắn vỗ vay một tên nói: “Trông hộ tao một lúc, tao đi ngủ một giấc đã.”

“Yên tâm ngủ đi, cái chỗ rách nát này chẳng có ai đến đâu. Ông chủ đến tra khảo thằng nhãi kia thì tao gọi.

Sòng bạc này cũng gọi là có chút “danh tiếng” trong vùng, bọn côn đồ bình thường không dám tới gây sự, nuôi đám tay chân bình thường chỉ để trông nhà giữ cửa, thỉnh thoảng ra ngoài “thu tiền“. Công việc vô cùng nhàn hạ, ngoài lúc ông chủ đi tuần tra thì thời gian còn lại bọn chúng có thể tha hồ lười biếng.

Vừa dứt lời, một cơn gió mát khẽ cuốn qua, hai tên đều nhìn thấy một bóng đen nhoáng qua trước mắt.

Một tên giơ tay xoa nhẹ cánh tay hơi run lên vì lạnh, lắp ba lắp bắp hỏi: “Vừa, vừa rồi mày có thấy gì không?”

Tên còn lại răng đánh vào nhau lập cập, run rẩy nói: “ Mày, mày cũng nhìn thấy một bóng người đúng không?”

Sau khi xác nhận không phải mình bị hoa mắt, hai tên lập tức cảm thấy hai chân đã mềm nhũn vì sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.