Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 130: Chương 130: Mạnh lượng chết đến nơi vẫn còn muốn phong lưu (2)




“Lang quân đừng tức giận, lỡ làm hại tới sức khỏe thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó phu nhân sẽ rất đau lòng, tiểu nhân cũng sẽ khó chịu.”

Mạnh Lượng tính tình cổ quái, thủ đoạn âm độc, nô tài bị hắn đánh chết, chơi chết không biết bao nhiêu mà kể, duy chỉ có mình tên biết xem sắc mặt, biết nịnh nọt này là vẫn sống rất tốt.

Bị thằng hầu tung hứng nịnh nọt, tâm tình Mạnh Lượng tốt lên rất nhiều.

Đến Liễu phủ, tạm thời không còn cảm giác nguy hiểm nữa, tật cũ của Mạnh Lượng lại ngo ngoe trở lại.

Bắt đầu “ăn mặn” từ khi 11 tuổi tới nay, một ngày hắn cũng không thể rời xa được phụ nữ.

Thằng hầu có thể tinh tường đoán được ý của Mạnh Lượng, nói khó nghe hơn thì chỉ cần Mạnh Lượng ôm cái mông là nó cũng biết được hắn sắp phọt ra loại phân gì.

Ngay lập tức, nó đề nghị: “Lang quân, nô nghe nói Liễu Trọng Khanh khi còn trẻ cũng là một lang quân tuấn tú hiếm thấy ở quận Hà Gian, nhan sắc của thê thiếp ông ta đều là hàng cao cấp. Không nói ai khác, vị phu nhân Cố Trăn kia không phải cũng là một vị mỹ nhân sao?”

Chuyện Mạnh Lượng không phải con ruột của Cổ Trăn, phàm là người hầu hạ bên cạnh hắn thì không ai là không biết.

Mạnh Lượng hận nhất là chính là Mạnh Hằng, Mạnh Hằng có tài có đức, được các trưởng lão của Mạnh thị yêu thích, thậm chí quyết định nội bộ rằng gia chủ đời tiếp theo sẽ là Mạnh Hằng, còn Mạnh Lượng thì sao? Cho dù hắn có là con thứ của dòng chính, nhưng làm việc quá mức hoang đường, đọc sách viết chữ lại chẳng ra sao.

Vì thế, Mạnh Lượng mỗi lần say rượu đều thích chửi mắng Mạnh Hằng, vì thế mà tiết lộ luôn cả bí mật về thân thế của mình.

Cũng vì vậy mà không biết bao nhiêu nô tài hầu hạ hắn bị âm thầm xử lý.

Chỉ có nó, được Mạnh Lượng vô cùng yêu thích nên mới có thể giữ được mạng sống.

Ánh mắt Mạnh Lượng thay đổi, đề nghị của thằng hầu giúp hắn mở ra một cánh cửa của thế giới mới.

Tuy Cổ Trăn không phải mẹ ruột hắn, nhưng lại có quan hệ trên danh nghĩa, càng đừng nói tới chuyện bà ta vẫn là vợ cũ của cha hắn.

Thằng hầu thấy Mạnh Lượng rõ ràng đã động tâm, nhưng vẫn cố làm ra vẻ dè dặt, bèn dứt khoát đẩy hắn thêm một cái nữa: “Lang quân và vị phu nhân kia vốn không hề có quan hệ huyết thống. Huống hồ, nô còn nghe nói một chuyện... Liễu Trọng Khanh đi quận Hứa nhậm chức nhưng không hề đem theo bất kỳ một vị thê thiếp nào. Vị phu nhân kia thủ tiết vài năm như thế, sao có thể chịu được cô đơn?”

“Còn chuyện bà ta là vợ của lão gia, bà ta đã gả cho Liễu Trọng Khanh rồi, vậy có còn quan hệ gì với Mạnh thị nữa đâu? Sau khi chết cũng sẽ không được vào mộ tổ của Mạnh thị, trên gia phả cũng không có tên bà ta, sao có thể tính là vợ của lão gia nữa, lại không có huyết thống với cậu, vậy.....”

Mạnh Lượng triệt để bị thằng hầu thuyết phục, cứ nghĩ tới Cổ Trăn đã từng là vợ của cha hắn, trong lòng hắn lại kích thích không thôi.

Thằng hầu tiếp tục nói: “Còn nếu lang quân kiêng kỵ thân phận của vị phu nhân đó. Nghe nói, Liễu Trọng Khanh còn có vài vị thiếp thất diễm lệ động lòng người. Không được nữa, vậy dưới gối Liễu Trọng Khanh vẫn còn một đứa con gái? Cho dù chỉ là dòng thứ, không xứng với lang quân...”

Mạnh Lượng giơ tay ngăn thằng hầu lại, cười mắng: “Cái tên khỉ gió nhà ngươi, chỉ có ngươi hiểu bản lang quân.”

Thằng hầu nhận lấy lời khen của Mạnh Lượng, rồi âm thầm lau mồ hôi. Tuy nói trò gắp lửa bỏ tay người này thật xin lỗi Liễu Trọng Khanh. Nhưng nếu để Mạnh Lượng tơ tưởng cô gái kia và rời khỏi phạm vi Liễu phủ, đến lúc đó lỡ xui xẻo đụng trúng Mạnh Hồn, cái mạng nhỏ này của nó chẳng phải tiêu tùng sao.

Cả nhà già trẻ lớn bé của nó còn đang ở quận Mạnh, nếu là vì nó hầu hạ không tốt khiến Mạnh Lượng ngoẻo, thì cả nhà nó cũng không còn đường sống.

Nó cũng không muốn nối giáo cho giặc, nhưng mà người không vì mình trời tru đất diệt.

Hầu hạ tốt Mạnh Lượng, nó và người nhà của nó mới có thể sống nở mày nở mặt.

Chỉ hy vọng mấy tên hộ vệ ngu xuẩn kia nhanh chóng tìm tới, rồi bọn họ nhanh chóng rời khỏi Liễu phủ, như thể mới có thể giảm chút tội nghiệt.

Nếu như vận may không tốt, toàn bộ nữ quyến của Liễu Xa đều bị Mạnh Lượng chà đạp thì nó cũng bó tay.

Thằng hầu vừa nghĩ vừa thay quần áo cho Mạnh Lượng, chuẩn bị đem quần áo cũ đưa cho tỳ nữ trong phủ giặt.

“Ngươi! Qua đây!”

Nó tìm nửa ngày mới thấy một tỳ nữ đang cầm chổi quét dọn.

Tỳ nữ kia nghe thấy tiếng gọi hùng hổ của thằng hầu, lập tức bị dọa tới đầu co rụt lại, sợ hãi tiến lên hành lễ.

Thằng hầu nhét quần áo vào tay người tỳ nữ, hất hàm sai khiến: “Đi giặt sạch bộ quần áo này cho lang quân, ngày mai đem trở lại.”

Nếu còn ở Mạnh phủ thì quần áo của Mạnh Lượng đều là mặc một lần rồi quăng, làm gì có vụ giặt đi mặc lại.

Chỉ là thằng hầu cũng biết Liễu phủ không thể so với Mạnh phủ, cũng không có nhiều quần áo sẵn cho Mạnh Lượng tùy ý quăng.

Tỳ nữ cúi đầu nhận lấy quần áo, cả người run lập cập, dường như bị sự hung hãn của thằng hầu hù dọa.

Thằng hầu thấy tỳ nữ sợ mình như thế, trong lòng có chút đắc ý, giống như tìm lại được cái uy phong kêu mưa gọi gió lúc ở Mạnh phủ, nó lại bắt đầu chê bai: “Cái nhà nhỏ xíu này đúng thật là, đến nô tỳ cũng không được dạy dỗ, hơi lớn tiếng chút đã bị dọa thành con chim cút thế này.”

Tỳ nữ ôm quần áo rời khỏi viện của Mạnh Lượng, lúc đi ngang vườn hoa liền tức giận quăng quần áo xuống đất, đạp hai ba cái để xả giận. Thế nhưng nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng liền sợ run lên, ánh mắt cô nhìn về viện của Khương Bồng Cơ.

Tỳ nữ lặng lẽ cắn môi, cúi xuống nhặt quần áo lên, thay đổi hướng đi không đi phòng giặt nữa.

Lúc này, viện của Khương Bồng Cơ đã khóa, tỳ nữ kia chỉ có thể thấp giọng hỏi nhỏ tỳ nữ gác đêm.

“Nô có chút chuyện quan trọng muốn nói với lang quân, xin tỷ tỷ truyền lời giúp nô.”

“Giờ này có lẽ lang quân đã đi nghỉ rồi, nếu không phải chuyện gấp, ngày mai lại nói đi.”

Tỳ nữ lắc đầu, cơ thể vẫn còn đọng lại chút run rẩy kinh hoàng.

Cô vốn ở phòng bếp nhưng lại bị điều tới viện cho khách hầu hạ. Đây vốn là một công việc vô cùng nhàn rỗi, vì Liễu phủ rất ít khi có người tới làm khách, càng đừng nói là ở lại qua đêm.

Chỉ là, không ngờ hôm nay lại tới một người vô cùng lớn lối, nói chuyện lại không thèm chú ý âm lượng, bị cô nghe từ đầu tới đuôi.

“Chuyện này vô cùng gấp, vẫn xin tỷ tỷ dàn xếp cho.”

Tỳ nữ gác đêm thở dài nói: “Giúp cô truyền lời, lỡ như chọc tức lang quân, cô tự xử lý đó.”

Khương Bồng Cơ vốn đã nằm nghỉ rồi, nhưng nghe thấy lời truyền của tỳ nữ gác đêm, bèn khoác áo ngồi dậy.

“Cho cô ấy vào.”

Cửa được mở ra, bóng một người bước vào, vừa nhìn Khương Bồng Cơ lập tức nhận ra đó là ai.

Sao lại là cô bé này?

Khương Bồng Cơ bước lên trước hỏi: “Muộn thế này rồi còn có chuyện gì muốn bẩm báo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.