Tuy nói thế, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn mang mười lượng bạc vụn theo.
Đối với một gia đình bình thường mà nói, đi ra ngoài mà cầm theo mười lượng bạc đã là rất xa xỉ rồi.
Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy thế là đủ dùng, nhưng đối với một kẻ vung tiền như rác như Mạnh Lượng thì mười lượng không đủ để nhét kẽ răng.
Đông Khánh tuy không cấm đi đêm như bốn nước còn lại, nhưng đến giờ thì vẫn đóng cửa thành.
Khu chợ đêm đông vui náo nhiệt, tràn đầy những tiếng rao hàng của những gánh hàng rong. Hàng hóa đa phần đều là những món đồ đan lát tinh xảo, hoặc là những món trang sức nhỏ như hoa lụa cài đầu, tuy rằng đơn giản, rẻ tiền nhưng được cái chế tác rất tinh xảo.
Tuy đã tối trời, nhưng thi thoảng vẫn bắt gặp một vài cô gái đội mũ che mặt đi dạo chợ đêm. Không nhìn thấy mặt, nhưng dáng người mềm mại xinh đẹp lại khiến ai đó đi không nổi nữa.
Khương Bồng Cơ trêu chọc: “Hành động vừa rồi của biểu tỷ còn giống đàn ông hơn cả Hi. Nhìn thấy hai vị nương tử kia là hai mắt như dính lấy người họ. Bọn họ có đẹp nhưng nào so được với dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của biểu tỷ?”
Mạnh Lượng đang ngắm sướng mắt, nhưng lại bị người ta đánh gãy nên cảm thấy rất không vui.
Tuy rằng hắn ta luôn luôn kiêu ngạo vì dung mạo của mình, nhưng bị nói thành con gái, thì chẳng khác gì đang chế nhạo hắn không có khí khái của đàn ông, bây giờ Khương Bồng Cơ lại nhấn mạnh điều đó… ha ha, nếu như đây mà là quận Mạnh, thể nào hắn ta cũng cho thằng nhóc Liễu Hi này biết thế nào là lễ độ.
“Lan Đình, đang ở ngoài thì đệ phải gọi ta là biểu ca mới đúng, bằng không bị người khác nghe thấy thì còn ra cái thể thống gì nữa? Hơn nữa, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, nhìn thấy các tiểu nương tử xinh đẹp đệ không cho ta nhìn một cái sao?”
Khương Bồng Cơ ồ lên, rồi gọi Mạnh Lượng một tiếng “biểu ca” khiến hắn mát lòng mát dạ.
Cô dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, hỏi người bán: “Mấy đóa hoa lụa cài đầu này bán thế nào?”
Cô cầm một đóa hoa lụa cài đầu hình tròn, có gắn lông thỏ lên, màu sắc rực rỡ trông rất xinh xắn.
“Thế mà vừa rồi Lan Đình còn nói ta, đàn ông con trai ai lại thích những thứ này?” Mạnh Lượng nhân cơ hội trả đũa.
Khương Bồng Cơ tùy tiện nói: “Ta thấy rất đẹp, mua mấy đôi về cho mấy đứa tỳ nữ trong sân. Con gái thích xinh đẹp mà, nào là phấn son, trang sức, quần áo… nhiều bạc hơn nữa vẫn không đủ. Lộng Cầm, lại đây thử xem nào, màu này hợp lắm.”
Lộng Cầm đỏ mặt nhận lấy, trên đóa hoa cài tóc vẫn còn vương chút hơi ấm của người đối diện: “Đa tạ lang quân.”
“Ta quên mất, dáng vẻ của em bây giờ không thích hợp để thử, đợi về nhà rồi hãy thử.”
Động tác đưa hoa lên cài tóc của Lộng Cầm cương cứng tại chỗ, mặt đỏ bừng bừng. Cô cũng quên mất bản thân mình giờ đang mặc đồ nam, làm sao mà thử trang sức được!
Mạnh Lượng đứng bên canh chậc lưỡi nói: “Lan Đình chỉ tặng cho con gái mấy thứ rẻ tiền thế này thôi à?”
“Tỳ nữ thân cận mà đeo vàng đeo bạc thì còn ra cái thể thống gì nữa?” Khương Bồng Cơ chọn mấy cái cô cảm thấy vừa mắt, lại mua thêm mấy hộp son màu sắc tươi tắn, “Hơn nữa con gái tầm tuổi này vốn là độ tuổi đẹp nhất, đâu cần mấy thứ trang sức nặng nề già nua, đánh mất sự hoạt bát rạng rỡ vốn có…”
Khương Bồng Cơ chọn thêm không ít những thứ linh tinh nữa, hầu như mấy đứa tỳ nữ trong viện cô đều có phần.
Cô có kiên nhẫn mua mấy món quà nho nhỏ không đáng tiền này, nhưng Mạnh Lượng thì không.
Hắn muốn dụ Liễu Hi đến sòng bài, đám con ngoan trò giỏi suốt ngày ru rú trong nhà này rất dễ bị thu hút bởi những thứ mới mẻ. Chỉ cần thử vài ba lần đảm bảo là nghiện luôn, hơn nữa để giữ bí mật này lại chẳng sán lấy làm thân với hắn sao?
Làm như vậy vừa đạt được mục đích thân cận với Liễu Hi vừa có thể âm thầm hủy hoại Liễu Hi.
Chậc, hắn ta muốn xem xem, gia sản của Liễu Xa liệu có bị đứa con ngốc nghếch này làm cho táng gia bại sản hay không.
Nhưng bây giờ đối phương vẫn còn ưỡn ẹo mua cái này cái kia, ai mà biết được bao giờ hắn mới có thể đạt được mục đích?
“Biểu tỷ… biểu ca… tại sao lại muốn đến những nơi đó?” Khương Bồng Cơ cau mày từ chối, “Không đi, những nơi đó rồng rắn hỗn loạn nếu như ai đó mạo phạm đến biểu ca thì làm thế nào đây? Biểu ca chọn nơi khác đi, nghe nói những nơi như thế… rất bẩn…”
Câu nói ngô nghê của Khương Bồng Cơ khiến Mạnh Lượng cười phì ở trong lòng.
“Lan Đình căng thẳng thế làm cái gì? Trước đây ta nghe nô bộc nói có không ít các quý tử sĩ tộc cũng rất thích đến nơi đó. Nếu mọi người đã thích nơi đó như vậy thì chắc hẳn không đến nỗi tệ hại như đệ nói đâu.”
“Không phải Hi căng thẳng, mà là sợ đám người thô lỗ đó va chạm với biểu ca, nếu như xảy ra chuyện gì thì Lan Đình phải ăn nói với mẫu thân thế nào?” Khương Bồng Cơ cự tuyệt, hơn nữa còn tỏ vẻ không thương lượng gì nữa hết.
Nhưng Mạnh Lượng là loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao?
Cuối cùng, Khương Bồng Cơ cũng không “chịu đựng nổi” sự mè nheo của Mạnh Lượng, đành dẫn hắn đi xem thử, nhưng với điều kiện xem xong rồi phải ra ngoài ngay, không được ở lại lâu.
Lộng Cầm ở bên cạnh sốt ruột không thôi, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản nói rằng tên Mạnh Lượng này đang có âm mưu xấu xa. Với tâm trạng như thế Lộng Cầm chỉ biết mở to mắt nhìn lang quân nhà mình bước vào sòng bài.
Bên trong sòng bài ầm ĩ nhộn nhạo, có không ít những gã đàn ông để tay trần, giẫm lên ghế xúm lại trước một cái bàn hét ầm ĩ.
“Lớn! Lớn! Lớn! Lớn! Nhất định là lớn!”
“Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ! Thể nào cũng là nhỏ!”
Những âm thanh hỗn tạp ầm ĩ đinh tai nhức óc, Lộng Cầm không chịu được run lẩy bẩy.
“Không sao, có ta ở đây.” Đúng lúc này, Khương Bồng Cơ đặt một tay lên vai cô nàng trấn an.
Lạ thay, tâm trạng sợ hãi vừa rồi bỗng chốc biến mất, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu nhị* đứng trực ở đại sảnh nhìn thấy bọn họ hai mắt liền sáng rực lên.
*Tiểu nhị: các gọi bồi bàn, nhân viên phục vụ thời xưa của Trung Quốc.
“Mấy vị khách quan muốn chơi gì ạ?” Tiểu nhị chạy đến tiếp đón, gã cười hở hàm răng vàng ệch của mình ra.
Khương Bồng Cơ hơi lùi về phía sau tránh tên tiểu nhị đang sáp tới, vừa định nói đi về thì lại nghe thấy Mạnh Lượng hỏi: “Chỗ này của các ngươi có cái gì hay?”