“Nhắc mới nhớ, tính cách của Lan Đình rất giống em trai của Du...” Phong Cẩn hé tấm màn xe ngựa lên, nhìn ra màn đêm bên ngoài.
Dường như cậu ta chợt nhớ đến điều gì đó nên trên gương mặt có thêm mấy phần ấm áp: “Đều rất nghịch ngợm và thích bỡn cợt người khác.”
Khương Bồng Cơ có hơi không dám tin tiếp lời: “Nghịch ngợm, bỡn cợt? Ta tưởng nề nếp Phong thị nhà cậu nghiêm khắc lắm mà, ai cũng phải giống như cậu.”
Phong Cẩn trách móc: “Lúc trước Lan Đình chẳng bảo rằng, cha mẹ sinh con trời sinh tính đó sao? Ta và em trai đều cùng một mẹ sinh, nhưng tính tình lại khác nhau. Nó ít tuổi nhưng rất thông minh, từ nhỏ đã rất được người lớn trong nhà yêu thương. Tuy rằng có hơi nghịch ngợm, nhưng chỉ cần không quá khác người là được.”
Dòng chính Phong thị đã có anh trai của Phong Cẩn gánh vác, hơn nữa ở giữa còn có Phong Cẩn, căn bản là không đến lượt con trai út phải lo lắng. Thế nên, áp lực mà cậu nhóc phải gánh cũng là nhỏ nhất.
Người lớn trong nhà thường coi trọng con trai trưởng và thiên vị với con trai út, đây dường như là cái lệ thường thấy của mỗi gia đình.
Chỉ đáng thương cho Phong Cẩn, tuy rằng không tính là bị cho ra rìa, nhưng so sánh với anh cả và em út thì quả thật cậu bị xem nhẹ.
Khương Bồng Cơ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phong Cẩn khi nói đến em trai.
“Thật không ngờ, hóa ra Phong Cẩn lại là một người cuồng em trai.”
“Cuồng em trai là như thế nào?”
Phong Cẩn cẩn thận phân tích cái từ này, nhưng đáng tiếc không hiểu ý của nó.
Khương Bồng Cơ giải thích: “Đó là từ để chỉ những người anh cực kỳ yêu thích em trai mình, tình cảm giữa hai anh em cực kỳ tốt.”
Sau khi Phong Cẩn nghe xong lập tức suy một ra ba: “Từ này thật đúng là mới mẻ. Nếu nói như thế, còn có những từ như kiểu cuồng anh trai, cuồng em gái hoặc cuồng chị gái nữa? Ý nghĩa đại khái cũng giống nhau, là chỉ tình cảm giữa anh chị em rất tốt?”
“Đúng thế.” Khương Bồng Cơ gật đầu, “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Phong Cẩn bật cười: “Những từ này cũng thật thú vị, đơn giản lại dễ thuộc, chẳng lẽ đây là tiếng địa phương của Hà Gian?”
Khương Bồng Cơ vẫn tỉnh như ruồi nói: “ Ta nghe được từ những người bán hàng rong, cũng không biết là từ ngữ ở nơi nào.”
Phong Cẩn trầm ngầm một lúc, cười nói: “Nói vậy thì ta cũng tính là một người cuồng anh trai?”
Khương Bồng Cơ cười ha ha, biết ba anh em nhà cậu tình cảm rất tốt rồi, next!
Lời đồn đại dừng lại ở người thông minh, chuyện phiếm dừng lại ở cười ha ha.
“Lan Đình, lúc trước Du có nhắc tới chuyện đến Lang Nha... Lan Đình đã nói chuyện này với Liễu Quận thủ chưa?”
Khương Bồng Cơ không phải là người thích ở yên một chỗ, Hà Gian không nhỏ nhưng cũng không quá lớn.
“Nói rồi, cha rất tán thành chuyện ta đến Lang Nha xin học, nhưng ông bảo không cần phải nói đến mẹ ta.”
Lúc đầu Phong Cẩn còn không hiểu, nhưng khi lặp lại câu này một lần trong đầu, cậu ta mơ hồ hiểu được ẩn ý của Liễu Xa.
Uyên Kính tiên sinh là một người thầy giỏi, là một danh sĩ chân chính. Cho dù có nể mặt cố nhân mà trông nom Liễu Lan Đình, nhưng đứng trên góc độ của một người thầy mà nói, ấn tượng đầu tiên chắc chắn sẽ kém hơn bình thường. Liễu Lan Đình cũng không phải là kẻ không có bản lĩnh, nếu như có thể dùng học thức và tài hoa của bản thân khiến tiên sinh nể trọng thì điều này còn đáng tự hào hơn là việc dựa vào người mẹ quá cố của mình để xin học.
Phong Cẩn hỏi: “Vậy Hoài Du dự định lúc nào lên đường?”
Thật ra, Khương Bồng Cơ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, hoặc phải nói là kỳ thực cô cũng không muốn đến Lang Nha xin học cho lắm.
“Chắc khoảng hai ba tháng nữa, cha ta nhậm chức ở quận Hứa nhiều năm như vậy mới về nhà được ba tháng, nếu như lúc này ta ra ngoài cầu học, thực sự là rất tiếc nuối. Ta muốn ở bên cạnh cha ta thêm một khoảng thời gian nữa để hiếu thảo với ông. Huống hồ, chuyện này cũng cần được sự cho phép của Công Tào tiên sinh.”
Những lời cô vừa nói là nửa thật nửa giả, cô nói thế cũng chỉ là để cho Phong Cẩn nghe mà thôi.
“Cha mẹ còn, không đi xa; Đi xa ắt, có chuyện. Con cái hiếu thảo với cha mẹ là chuyện đương nhiên, Lan Đình nghĩ thế cũng là đúng đắn.” Phong Cẩn nói xong không khỏi nghĩ đến mình, nếu không phải cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, anh em trai đều ở nhà, thì cậu cũng không yên tâm mà đi xa thế này, “Nếu hai ba tháng sau Lan Đình mới đến Lang Nha vậy thì... e rằng, hai chúng ta phải xa nhau một thời gian.”
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu hỏi: “Hoài Du định rời khỏi Hà Gian?”
Phong Cẩn gật đầu: “Nhưng mà không phải là chuyện trong ngày một ngày hai. Đi lúc nào còn phải nghe theo ý của Tứ lang quân.”
Cho dù Vu Mã Quân không được hoàng đế coi trọng, nhưng sự thực thì hắn ta vẫn là hoàng tử, Phong Cẩn vẫn phải tôn trọng quyết định của vị này.
Khương Bồng Cơ nghe thế thì nhướng mày, cười giễu nói: “Nếu như là thế, thì Hoài Du cũng đâu có rời khỏi Hà Gian ngay được.”
Nói chuyện với người thông minh thì không tốn sức, Phong Cẩn hiểu rõ ý của Khương Bồng Cơ.
Vu Mã Quân rõ ràng muốn lôi kéo Liễu Xa, hy vọng Liễu Xa có thể ủng hộ mình, trở thành một lợi thế trong quá trình đoạt vị của hắn.
Dưới sự quản lý trong mấy năm ròng rã của Liễu Xa, mảnh đất quận Hứa này đã trở thành cái bánh thơm phưng phức. Lượng lương thực sản xuất ra có thể làm dịu đi tình hình thiếu lương thực của hai châu lân cận! Trong thời đại này, hai lợi thế quan trọng nhất trong chiến tranh đoạt quyền đó chính là người và lương thực.
Lương thực có trong tay, không có gì phải lo.
Có lương thực tự nhiên có người.
Nếu nói một câu rất bất kính thì nếu như Vu Mã Quân thật sự đạt được toàn bộ sự ủng hộ của Liễu Xa. Quan Gia có muốn chọn hoàng tử khác nối ngôi thì Vu Mã Quân cũng có thể chiêu binh mãi mã tấn công Thượng Kinh, lôi người anh em đang ngồi trên ghế rồng xuống.
Đương nhiên, trước mắt Vu Mã Quân có dã tâm lớn như thế hay không, không ai có thể biết.
Nhưng, nếu như thành công lôi kéo được Liễu Xa thì đó chính là một vụ làm ăn một vốn bốn lời.
Xưa nay, nhân tài vốn khó lôi kéo, càng đừng nói đến chuyện hiện giờ Vu Mã Quân chỉ là một hoàng tử vô hình chẳng có danh tiếng gì. Còn Liễu Xa đã là quan lớn nổi tiếng gần xa, trong tay có thực quyền. Muốn lôi kéo một tiềm lực cống hiến cho mình, không bỏ ra chút thành ý thì làm sao mà được?
Cho nên Khương Bồng Cơ đoán chắc, Phong Cẩn sẽ còn ở lại quận Hà Gian một khoảng thời gian khá dài nữa.
Phong Cẩn cũng biết rõ mấu chốt, bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu như Lan Đình đã biết, vậy thì đừng nói ra.”
Hiểu ngầm là được rồi, nói trắng ra khó xử lắm.
Suy nghĩ của Khương Bồng Cơ dừng lại ở Vu Mã Quân, cô bỗng nhớ đến một chuyện.
“Hoài Du, ta nhớ trước kia cậu đã từng nói là vẫn chưa đính hôn đúng không?”
Phong Cẩn gật đầu, thấy buồn cười liền đoán: “Lan Đình hỏi làm gì? Chẳng lẽ muốn làm bà mối dắt dây tơ hồng?”
Nếu như là người của thời đại này thật thì có khi tiếp sau đó sẽ không nói gì được nữa. Nhưng mà, Khương Bồng Cơ lại không như thế, cô nhìn chằm chằm vào Phong Cẩn nói: “Quả thật có ý tưởng như thế, Hoài Du là lựa chọn tốt cho vị trí hôn phu, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”
Gương mặt tươi cười của Phong Cẩn cứng đờ, lập tức để lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Cậu ta cười khổ nói, “Chuyện hôn sự của con cái là do cha mẹ quyết định, ta cũng không làm chủ được. Nhỡ không hay một cái lại biến thành lén lút trao gửi, thành ra không hợp lý... Nếu như ta đoán không nhầm, Lan Đình chắc đang lo lắng cho nương tử nhà họ Ngụy?”