Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 356: Chương 356: Sóng gió thượng kinh (13)




“Này, thằng nhóc ranh kia, ngươi muốn ra mặt cho tên này sao?”

Phương mập nhe răng, khua tay giơ nắm đấm đe dọa.

Thiếu niên tuấn tú da trắng môi đỏ không chút e sợ, như thể không nhìn thấy nắm đấm to đùng kia.

“Đánh thì Giác chắc chắn không đánh nổi ngươi.” Phong Giác chỉ mang theo một thư đồng, mặc dù cậu từng học kiếm thuật và cưỡi ngựa bắn cung nhưng chỉ để phòng thân, sức chiến đấu không lớn: “Nhưng Phương lang quân lấy nhiều lấn ít, ỷ thế ép người, đúng là có chút quá đáng.”

“Xì! Không đánh được thì biến, đừng có đứng trước mặt tiểu gia léo nhéo. Hoặc là ngươi đứng đó nhìn ta đánh người hoặc là ngươi qua đây để cùng bị đánh. Nơi này là Thượng Kinh, kẻ nào chẳng biết danh tiếng của tiểu gia ta, một thư sinh mà cũng dám chõ mũi vào chuyện người khác.

Phong Giác nhướn mày, thản nhiên nói: “Mặc dù Giác không phải là đối thủ của Phương lang quân nhưng không có nghĩa không ai có thể chế phục ngươi.”

Phương mập ồ một tiếng, xấu xa nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn về nhà cầu cứu ông nội bà nội cho quân tiếp viện à?”

“Không cần như thế.” Phong Giáp bỗng nở nụ cười tà ác, như tờ giấy trắng tinh bị nhiễm một đường bút đậm màu: “Phương lang quân dám đánh cược với Giáp không? Nếu ngươi thắng, chuyện của Hoàng lang quân, Giáp không quan tâm nữa. Nếu ngươi thua thì xóa bỏ toàn bộ chuyện này?”

Phương mập cười giễu cợt, mặc dù gã ta mập như heo, học hành ít nhưng không có nghĩa là gã ta thực sự là heo.

“Vụ đánh cược này đối với tiểu gia chẳng có lợi chút nào.” Đôi mắt Phương mập liếc qua Phong Giáp đánh giá, sau đó xấu xa nói: “Hay là đổi tiền đánh cược. Nếu ngươi thắng thì xóa bỏ tất cả, còn thua thì cùng tiểu gia lạc thú một đêm, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi, con ngươi của Phong Giáp lóe lên sát ý đáng sợ.

Phương mập sợ hãi trong lòng, gã bị ánh mắt kia nhìn khiến hai đùi phát run nhưng vẫn kiên cường ưỡn thẳng ngực.

Cháu trai Hoàng Thường Thị dường như không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này, vội vàng quát Phương mập.

“Câm mồm, đúng là cái gì cũng dám nói. Giáp đệ chính là Tam lang quân Phong thị Thượng Dương, ngươi không sợ đắc tội sao!”

Cậu ta cố ý nhấn mạnh ở mấy từ Tam lang quân Phong thị.

Khương Bồng Cơ nghe xong thầm đánh giá Phong Giáp, đây chính là Tam đệ của Phong Cẩn sao?

Phong Giáp ăn mặc vẻ như giản dị nhưng chất liệu quần áo vô cùng tinh xảo, vừa nhìn là biết không phải giàu thì là sang, Phương mập căn bản không ngờ đối phương có lai lịch lớn đến thế. Trung Thư Lệnh Phong Nhân mặc dù đã về hưu từ lâu nhưng danh tiếng của Phong thị ở Đông Khánh không dễ gì lung lay được.

Phương mập đã thầm muốn rút lui rồi nhưng ngoài mặt lại không muốn lộ vẻ sợ hãi.

Phong Giáp cười khẩy nói: “Được thôi.”

“Giáp đệ!”

Cháu trai Hoàng Thường Thị hối hận, sớm biết như thế, cậu ta đã không đẩy Phong Giáp vào vũng bùn này rồi.

Phương mập thầm căm hận, nếu Phong Giáp không nhượng bộ thì gã đành đâm lao phải theo lao vậy.

“Cược cái gì?” Phương mập hỏi.

Phong Giáp giơ một ngón tay trắng nõn, chỉ về hướng Khương Bồng Cơ đang xem kịch.

“Ai có thể lấy một vật trên người vị lang quân này thì người đó thắng, sao hả?”

Khương Bồng Cơ ngây người.

Người xem livestream cũng giật mình, cậu thiếu niên đây là đang đổ tai họa sang cho kẻ khác nhé.

[Kẹo Cao Su Xylitol]: Không phải chứ, em trai của Phong Cẩn bụng dạ đen tối thế, vậy mà lại hãm hại Streamer?

[Khóa Bảo Mật Lung Linh]: Quá hư hỏng, lần này Streamer đúng là nằm cũng bị trúng đạn.

[Tiệm Mỳ Lâu Năm]: Chậc, sao tôi cứ cảm thấy vị Giáp đệ này đã nhận ra thân phận của Streamer rồi nhỉ, muốn mượn việc này để cầu cứu? Phong Cẩn quen với Streamer, cậu ta chắc chắn đã được nghe anh mình nhắc đến năng lực chiến đấu khủng bố của Streamer rồi. Phải biết bác nhà mình có thể một địch trăm đó.

Người xem bị nội dung cuộc cá cược này làm cho ngu người.

Phương mập là người đầu tiên phản ứng lại, suýt nữa giận đến mức giậm chân.

“Hừ, người này chắc chắn là ngươi quen biết, đây là ăn gian.”

Phong Giáp vẻ mặt vô tội nói: “Giáp không hề quen biết vị lang quân này.”

Khương Bồng Cơ nhíu mày không vui, cô hơi ngứa tay rồi, cũng nói: “Ta cũng không quen cậu ta.”

Phương mập cười xấu xa: “Nếu đã không biết thì vụ đánh cược này dễ hơn nhiều rồi. Tiểu tử, không muốn tự nhiên chịu tội thì ngoan ngoãn lấy ra một vật trên người ra đây, vật quan trọng thì càng tốt. Vụ cá cược này chắc chắn tiểu gia thắng, vây hắn lại!”

Mấy gã sai vặt nghe lệnh, vội vàng vây Khương Bồng Cơ lại, nhân tiện tách Phong Giáp ra.

Chỉ cần Phương mập lấy được vật trên người Khương Bồng Cơ trước Phong Giáp thì liền thắng vụ cá cược này rồi.

Khương Bồng Cơ cười lạnh, cao giọng hỏi: “Phong Hoài Du, em trai cậu hư hỏng thế này sao?”

Lúc này, trên lầu hai truyền đến giọng nói trong trẻo của một thanh niên trưởng thành.

“Tiểu đệ bướng bỉnh, mong Lan Đình lượng thứ.”

Lời nói vừa dứt, một người đầu cài trâm ngọc, mặc bộ nho sam xanh biếc vén rèm nhã gian, tự nhiên đi xuống lầu.

Nhìn kĩ chính là Phong Cẩn – Phong Hoài Du mấy năm không gặp!

Dung mạo thanh niên đang độ chín muồi, dáng dấp, đường nét với thiếu niên kia có chút tương đồng. Hai người đứng cùng nhau, vừa nhìn là biết anh em ruột thịt.

“Dù thế, cậu ta cũng không nên đánh cược kiểu này. Nếu thua thì làm thế nào?”

Khương Bồng Cơ buồn bực. Như cô thấy, gia giáo của Phong thị chỉ dạy ra kiểu quân tử thanh thoát như Phong Cẩn thôi, sao lại dạy ra loại bướng bỉnh như Phong Giáp thế này? Cậu chàng này hành sự tùy hứng, đến loại cá cược kiểu này cũng dám nhận lời, cũng khá nóng nảy nha.

“Có Cẩn trông coi, không xảy ra chuyện được.” Mấy năm không gặp, Phong Cẩn hấp tấp ngây thơ đã biến mất qua thời gian rèn giũa rồi. Giờ anh chàng linh hoạt và thấu suốt, như minh châu đã được phủi bụi, rạng rỡ phát sáng, dịu dàng mà không chói mắt.

“Danh tiếng thì sao?”

Người không xảy ra chuyện được nhưng danh tiếng truyền ra ngoài thì khó nghe lắm.

Phong Cẩn mấp máy môi, ánh mắt cũng hơi có vẻ bất đắc dĩ: “Nợ nhiều rồi không lo.”

Ba huynh đệ nhà họ Phong, duy chỉ có Phong Giáp là quái thai, tính cách ương bướng, ngang ngược cũng không biết giống ai nữa.

Nói vậy là Khương Bồng Cơ hiểu rồi.

Khương Bồng Cơ và Phong Cẩn nói chuyện, Phương mập cảm thấy bị lạnh nhạt liền không vui rồi.

Phương mập giậm chân, ngón tay mập mạp chỉ vào Khương Bồng Cơ, vẻ mặt dữ tợn: “Ai thèm quan tâm các ngươi là ai, bắt thằng nhóc này lột sạch quần áo cho ta. Cần một vật trên người chứ gì, tiểu gia ta lấy toàn bộ, cho trận cá cược này thua hết chỗ thua luôn.”

Phong Cẩn nhìn thương hại Phương mập, đúng là không biết sống chết.

Phong Giáp nhìn qua nhìn lại giữa Khương Phồng Cơ và huynh trưởng, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Chăm sóc tốt cho quản sự thu chi nhà ta, nếu cậu ta mất một sợi lông thì Hoài Du không đền nổi đâu.”

Khương Bồng Cơ ném chiếc quạt đàn hương trong tay vào trong lòng Phong Cẩn, nhân tiện quăng Từ Kha cho anh trông nom.

Bên cạnh, công chúa An Y Na dùng đôi mắt xinh đẹp quyến rũ liếc huynh đệ Phong thị, đẹp đến mức khiến cho người ta muốn động thủ.

Liễu Hi này chẳng qua chỉ có tiếng là con trai Liễu Xa mà thôi, không công không danh, vậy mà lại có thể quen biết nhiều anh tài trẻ tuổi đến thế.

Phong Cẩn cười: “Đương nhiên sẽ đảm bảo an toàn cho Hiếu Dư.”

Người xem livestream đã không chịu được mà che mắt, cảnh tượng kế tiếp quá đẫm máu, bọn họ không đành lòng nhìn thẳng.

“Ha ha, nghĩ thông rồi à?” Phương mập chết đến nơi rồi mà còn không biết. Gã tưởng Khương Bồng Cơ sợ phiền phức, muốn chủ động nhận thua: “Tự mình cởi sạch đồ!”

“Biết phụ thân ta là ai không?” Khương Bồng Cơ hỏi.

Phương Mập giận dữ: “Tiểu gia thèm quan tâm cha ngươi là ai à?”

“Đúng vậy, ngươi không cần quan tâm phụ thân ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta - cha ngươi là ai!”

Khương Bồng Cơ nói xong, không hề có bất kỳ điểm báo gì, đấm thẳng vào mắt trái của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.