Quay về gian suối nước nóng, Vệ Từ mới hỏi lại học sinh khác một cách kỹ càng để hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Nghe xong, anh thở dài nói: “Lần này Hoài Du đúng là họa vô đơn chí, tự nhiên chịu tội thay người ta. Nhưng cũng may mà như thế, bằng không e là chuyện đêm nay rất khó kết thúc. Xã tắc Đông Khánh vốn dĩ đã ngập tràn nguy cơ, không chịu được những chấn động như thế này.”
Khương Bồng Cơ đứng bên cạnh lắng nghe, cau mày hỏi lại: “Tại sao lại nói như vậy?”
Vệ Từ không muốn trả lời, dù sao anh cũng có đôi chút kháng cự khó nói với cô, trong vô thức vẫn không muốn tiếp xúc nhiều. Nhưng sau một lúc do dự, trong đầu Vệ Từ hiện lên mấy lời Khương Bồng Cơ nói lúc túm lấy hai tay anh ấn trên mặt đất.
Không muốn bị đối phương đặc biệt quan tâm thì đành phải bỏ qua những khúc mắc trong lòng, đối đãi với cô như một người bình thường thật sự.
Thế nên, Vệ Từ bình thản trả lời: “Nếu như không đoán nhầm, thì những tên dũng sĩ Bắc Cương này đến đây định gây sự với Trấn Bắc Hầu phủ.”
Lữ Trưng nghe vậy đột nhiên lên tiếng: “Đúng thế, trong đám người vừa rồi quả thật có lang quân của Trấn Bắc Hầu phủ. Cả nhánh này của Trấn Bắc Hầu cống hiến rất nhiều, đầu rơi máu chảy vì Đông Khánh. Nhà bọn họ đáng lẽ phải con đàn cháu đống, nhưng vì Trấn Bắc Hầu canh giữ biên cương phía Bắc, cho nên Trấn Bắc Hầu phủ này người thì chết trận, người thì chết bệnh… con cháu cũng chẳng còn nhiều. Trong chư vị lang quân có mặt ngày hôm nay, vị thế tử thường ru rú trong nhà của Trấn Bắc Hầu phủ cũng có mặt.”
“Trấn Bắc Hầu phủ canh giữ biên cương phía Bắc bao nhiêu năm nay đã lấy đi không ít tính mạng của dũng sĩ Bắc Cương, mà con cháu của Trấn Bắc Hầu phủ phần nhiều cũng vùi thây nơi chiến trường, chết trong tay tướng lĩnh Bắc Cương. Hai bên đã kết thành mối thâm thù đại hận từ lâu, nhìn thấy nhau liền xảy ra xung đột cũng không có gì là kỳ lạ. Trấn Bắc Hầu phủ tuy suy bại nhưng vẫn nắm giữ trọng binh trong tay, Quan Gia kiêng kỵ bọn họ đã lâu, coi như cái đinh trong mắt, nếu như vị thế tử kia xảy ra chuyện gì thì… e rằng…”
E rằng Bắc Cương có nằm mơ cũng phải cười, mà cái vị hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng kia ngoài mặt tỏ ra giận dữ nhưng sau lưng cũng vui vẻ hớn hở chứ gì?
“Ta nghe nói, trong đám người gây chuyện có một người tên là Ngột Lực Bạt. Hắn ta là tướng mạnh hiếm thấy trong ba tộc Bắc Cương, nhìn thì lỗ mãng ngu dốt, nhưng thật ra lại vô cùng thận trọng tỉ mỉ. Bây giờ bọn chúng đang đứng trên đất của Đông Khánh cho nên dù kiêu căng đến mấy cũng không dám làm càn như thế. Thế nhưng nếu như mục tiêu của kẻ đứng sau lưng là tiểu thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ thì dù ngoài mặt Quan Gia có tỏ ra giận dữ nhưng sau lưng cũng sẽ bảo vệ đám người Ngột Lực Bạt…”
Làm như thế vừa thuận lòng Quan Gia lại vừa có thể chia rẽ mối quan hệ giữa Quan Gia và Trấn Bắc Hầu phủ, khiến cả hai bên triệt để bất hòa. Trấn Bắc Hầu phủ nắm giữ binh quyền quá lớn, vị hoàng đế kia sao có thể không biết dã tâm của Bắc Cương? Thế nhưng ông ta càng sợ Trấn Bắc Hầu phủ công cao chấn chủ* hơn!
*Ý chỉ những người có công lớn lấn át cả hoàng đế.
Lữ Trưng nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Cho dù bình thường anh ta vẫn thường hay thảo luận thế cục thiên hạ với những đồng môn khác, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như thế này.
“Còn một điểm nữa, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Bắc Cương không sợ sệt gì. Đó là hiện tại Nam Thịnh bại trận, Đông Khánh bắt buộc phải phái binh tiếp viện, biên giới Bắc Cương sẽ phải đối mặt với nguy cơ chồng chất. Bây giờ… chỉ sợ Quan Gia sẽ càng mong chờ liên hôn giữa hai bên. Ông ta hy vọng lấy quan hệ liên hôn tạm thời để ổn định Bắc Cương, song lại không biết rằng Bắc Cương đã nhòm ngó Đông Khánh bao nhiêu năm nay thì sao có thể để ý đến mối quan hệ thông gia mỏng manh này?”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ý của huynh chính là bây giờ Quan Gia có khả năng sẽ thiên vị Bắc Cương, cố gắng dùng các điều kiện hậu hĩnh để trấn an bọn họ?”
“Không phải là có khả năng, mà là nhất định sẽ làm như vậy.”
Vệ Từ lại thở dài, tuy anh có chút tình cảm với hoàng thất Đông Khánh, nhưng cũng không chịu nổi kẻ thích lao đầu đi tìm chết như thế này. Càng thất vọng về hoàng thất Đông Khánh, anh lại càng nhớ về con người đã khiến anh đau khổ nửa đời kia.
Không nói đến chuyện người đó lấy thân phận nữ nhi mà đăng cơ làm hoàng đế khiến người đời kinh hãi đến mức nào, chí ít cô có thể ổn định giang sơn xã tắc, không khiến trăm họ chịu nhục, không để triều đình rối ren, không để lòng dân bất an… Nghĩ đến những điều này anh lại cảm thấy những khổ sở anh phải chịu đựng dường như cũng chẳng là gì.
[Quyền lực của Thiên Tử không phải do thần tiên trời đất ban cho, mà là bắt nguồn từ lê dân bá tánh, bắt nguồn từ muôn dân trăm họ trong thiên hạ. Vì thế nên quân khinh dân quý*… Người làm hoàng đế nếu như lấy việc hòa thân để hủy hoại thể diện, lấy việc cắt đất để kéo dài hơi tàn, lấy việc cống nạp để bóc lột bá tánh, vì cắt đất đền tiền mà làm nhục quốc thể, sao còn mặt mũi nào mà ổn định giang sơn? Thiên Tử phải giữ vững biên giới, Quân Vương phải gánh vác xã tắc!]
*Quân vương chỉ là thứ yếu, dân chúng mới đáng quý.
Nay được làm lại một lần nữa, anh hy vọng có thể chân chính phò tá cô một lần bằng thân phận mưu sĩ, chứ không phải là… Nếu thế ngay đến anh cũng khinh miệt chính bản thân mình!
Khương Bồng Cơ cảm thấy hơi bực bội, cô hừ một tiếng: “Hừ, cái đám Bắc Cương đó cũng đã đạt được mục đích thăm dò điểm mấu chốt khi gây sự rồi đấy.”
Hành động lần này của Ngột Lực Bạt nhìn trông kiêu căng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì trong chuyện này cũng ẩn chứa không ít âm mưu toan tính. Nếu phán quyết cuối cùng của Quan Gia nghiêng về Bắc Cương thì cũng có nghĩa Ngột Lực Bạt đã đạt được mục đích thăm dò của mình, sau này gã ta càng không cần kiêng nể gì nữa.
“Liễu lang quân không cần lo lắng, chỉ cần lệnh tôn vẫn còn, Quan Gia sẽ không dễ gì động được vào cậu.”
Lúc nói câu này, biểu cảm trên mặt Vệ Từ có chút rối rắm kỳ lạ, nhưng biến mất rất nhanh.
Anh có thể không rối rắm được sao?
Rõ ràng Liễu Xa đã bị cái vị trước mặt này tự tay… chậc, làm sao có thể biến thành Quận Thủ quận Hứa được?
Nếu như Liễu Xa có bản lĩnh này thì cũng không đến mức rơi vào kết cục kia.
Vệ Từ không biết chỗ nào có vấn đề, nhưng anh cũng không có ý định đi sâu tìm hiểu, bởi vì không cần thiết. Anh hiểu rất rõ, con người có thể thay đổi, khoảnh khắc thay đổi những chuyện đã xảy ra, tất cả những gì đã biết trước đều mất tác dụng, chỉ có nhìn vào thực tế mới là điều đúng đắn nhất.
Vệ Từ nói như thế, Khương Bồng Cơ lại không vui nổi.
Chỉ những kẻ yếu mới cần người mạnh hơn bảo vệ, vì có Liễu Xa nên cô mới an toàn, điều này nghĩa là cô còn chưa đủ mạnh. Nghĩ đến đó, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự khác thường, một nỗi kích động trào dâng, nhưng cuối cùng lại bị cô kìm lại.
Khương Bồng Cơ cười lạnh, giọng điệu ẩn chứa hàm ý sâu xa nói: “… Ha, tốt nhất là ông ta không động đến ta…”
Dám động đến cô, cô sẽ cho cái vị hoàng đế đó hối hận vì đã chui ra khỏi bụng mẹ.
Vệ Từ im lặng không nói gì, thấy biểu cảm anh quen thuộc xuất hiện trên gương mặt Khương Bồng Cơ, anh kinh hãi đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Sau khi bình tĩnh lại, anh định đứng dậy cáo từ thì Khương Bồng Cơ đột nhiên lại hỏi.
“Tử Hiếu hiểu rất rõ thế cục trong triều?”
Vệ Từ đang định nói mình chỉ biết một chút, nhưng Lữ Trưng đã nhanh miệng khai sạch sành sanh: “Lan Đình, cái này cậu không biết rồi. Nào nào, để ta kể cho cậu nghe. Các bài sách luận và chính luận do Tử Hiếu viết từ trước đến giờ đều cực kỳ đặc sắc, phân tích thế cục thiên hạ vô cùng sâu sắc, luôn có quan điểm của chính mình. Tuy ngồi trong nhà nhưng lại nắm hết tình hình bên ngoài, ngay đến cả thầy cũng nói cậu ấy không thua gì Khương thừa tướng của tiền triều. Chỉ tiếc là cậu ấy quá cố chấp, cũng chẳng biết lấn cấn cái gì mà mãi không chịu đồng ý làm đệ tử của thầy.”
Lữ Trưng nâng Vệ Từ lên thật cao, khen hết lời, sau cùng lại cho một câu…
“… May mà, nửa năm trước cậu ấy xuống núi ngã dập đầu, cũng coi như đầu hết úng nước, đồng ý làm đệ tử của thầy.”
Khương Bồng Cơ: “…”
Vệ Từ: “…”
Nói lại lần nữa xem Lữ Thiếu Âm!
Ngươi! Bảo! Đầu! Ai! Bị! Úng! Nước???
Lữ Trưng bỗng xoa xoa vai, rõ ràng là đang ở trong gian suối nước nóng ấm áp mà sao sau lưng lại thấy lành lạnh thế nhỉ.
“Thiếu Âm, Từ đột nhiên cảm thấy ngứa tay. Nào, chúng ta đánh một ván.” Không cho Lữ Trưng có cơ hội phân trần, Vệ Từ đã lôi anh ta đi.
Khương Bồng Cơ ngẩng lên nhìn trăng sáng lơ lửng giữa trời, bất giác nhếch môi, rồi lại cúi xuống nhìn tấm thẻ kẹp giữa hai đầu ngón tay.
Đông Khánh, cô nhất định phải có được.