Người bình thường đi tắm suối nước nóng chẳng có quy tắc gì hết, nhưng sĩ tộc đâu thể thế được, vì phô bày địa vị thân phận của mình nên mọi thứ đều rất cầu kỳ.
Khương Bồng Cơ được tỳ nữ của khách sạn dẫn đến một tiểu viện, trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân một lần, tóc tai gội thật sạch, hơn năm mươi loại hương liệu được nghiền thành bột đựng trong những hộp phấn tinh xảo để cho khách sử dụng. Cô từ chối đề nghị phục vụ của tỳ nữ khách sạn, tự mình bước vào trong bể tắm bằng gỗ rộng khoảng ba bốn mét vuông, nhanh nhẹn gội sạch đầu tóc.
Y phục mặc sau khi tắm xong đã được gấp gọn để một bên, chất vải trơn mềm mà không hề trong suốt, mùi hoa lan xông trên áo thơm thoang thoảng.
Từ vải vóc may thành áo, lại chỉ dùng cho mỗi một người khách mặc một lần, sau khi khách thay ra sẽ bị thiêu hủy, tuyệt đối không dùng lại lần thứ hai.
Không nói đến cái khác, riêng chi phí cho vụ này thôi đã nhiều kinh hồn!
Quả là xa hoa lãng phí kinh người!
Khương Bồng Cơ bước ra khỏi bồn tắm, lau qua những bọt nước trên người, cô quấn ngực thật chặt, sau cùng mới khoác cái áo trắng dài muốt đó lên, rồi dùng một cái thắt lưng cũng màu trắng cố định lại.
May mà thời đại này tương đối bảo thủ, cho dù có là tắm suối nước nóng nhưng cũng rất ít người để trần.
Nếu không thì, Khương Bồng Cơ có thể nhìn thấy một đám gì gì đó trắng lòe lòe đung đưa rồi.
Không phải là cô đang xấu hổ, chỉ là cô không chịu nổi cái tỉ lệ cơ thể “quái dị” cực độ đó thôi, thật đau mắt.
Tuy chỉ là một khách sạn suối nước nóng, nhưng nếu đã xây dựng mô phỏng theo phủ đệ của Xương Thọ Vương thì đương nhiên là vô cùng xa hoa.
Đình, tạ, hành lang, gác, hiên, lầu, đài, thính, đường, tất cả đều đầy đủ.*
*Các kiểu kiến trúc điển hình của Trung Quốc
Trên những ao nước nóng hoặc những nơi địa thế tương đối cao có những đình đài thủy tạ theo lối rộng mở thoáng đãng, sau khi tắm nước nóng xong có thể ngồi ở đây uống vài chén, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.
Các suối nước nóng có quy mô lớn nhỏ khác nhau. Giữa chúng được ngăn cách bằng những hòn giả sơn tinh xảo hoặc đình thủy tạ, hoặc những hàng cây tùng bách, tuy khá là rộng mở nhưng cũng đảm bảo được sự riêng tư. Lúc ngâm người trong suối ngẩng lên là có thể thấy bầu trời, khiến cho người ta cảm thấy lòng dạ khoáng đạt rộng rãi, đó cũng là một cái thú khác.
Mặt nước bốc hơi mịt mờ, tiếng đàn tiếng sáo dìu dặt bên tai, oanh ca yến ngữ không dứt như thể có ai đó đang cười đùa đàm thoại.
Thấp thoáng thấy bóng người đan xen lúc ẩn lúc hiện như thể tiên cảnh chốn nhân gian.
Liễu Xa và Phong Nhân đã tắm rửa thay quần áo xong từ sớm, người thì ngâm mình trong suối nước nóng, nhắm mắt nghỉ ngơi, người thì ngồi trên bờ uống trà, dường như đang bàn bạc cái gì đó.
Khương Bồng Cơ đi tới, Liễu Xa vội nói với cô: “Cha có chút chuyện cần thương lượng với Trung Thư Lệnh, Lan Đình con sang gian khác trước đi.”
Đùa à, con ông là con gái chứ không phải con trai!
Khương Bồng Cơ đáp lại rồi đi theo tỳ nữ sang một phòng khác không có ai.
Trên đường đi, cô nhìn thấy không ít thanh niên khoảng mười mấy hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, thân hình yểu điệu bước đi thướt tha trong cảnh sương mù lượn lờ… Không chỉ thế mà quần áo của mấy người này luôn trong trạng thái lỏng lẻo, để lộ phân nửa lồng ngực.
Cô âm thầm đưa mắt sang chỗ khác, sau đó lặng lẽ bật phát livestream.
Không thể để mình cô đau mắt được, có nạn cùng chịu mới là một Streamer tốt.
Cô tự cho mình một cái like, khán giả ùa vào xem livestream đều đồng loạt cứng họng, ngẩn tò te cả lượt.
Vốn tưởng là hôm nay livestream nghỉ không phát sóng, không ngờ Streamer lại phát livestream bất ngờ, cảnh tượng livestream còn cay mắt như thế nữa chứ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Streamer, bác chuẩn bị “lái xe” đấy à?
Bọn họ không ngại xem Streamer ấn cậu thiếu niên xinh trai nào đó trên đất, nhưng lại cực kỳ quan ngại một đám đàn ông béo tốt, mặt mũi bình thường, người toàn thịt là thịt lượn qua lượn lại trước ống kính giày vò đôi mắt của bọn họ… Trong cái thế giới chỉ thích nhìn mặt này, có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không?
[Chú Lính Quèn]: Mắt tui sắp mù đến nơi rồi, bác Streamer thật tàn nhẫn.
Tưởng tượng ra được không?
Một tên đàn ông hai mươi mấy tuổi thân hình như con heo nái cong ngón tay thành lan hoa chỉ, đi một cái lại lắc eo một cái?
Lộ ngực thôi cũng cho qua, nhưng mà cơ bụng với hõm eo đâu?
Bọn họ chỉ nhìn thấy mấy túm lông ngực đen đen, cái bụng phị ra đầy mỡ, ồ, “điện nước” cũng đầy đủ lắm, trông cũng không nhỏ đâu.
[Lấy Cái Hạt Dẻ]: Nhìn ngực của ông chú kia rồi cúi xuống nhìn ngực mình, đột nhiên phát hiện ra mình không xứng làm con gái. Trước kia bạn cùng phòng mị thường hay cười nhạo mị ngực lép, mị còn không chịu, bây giờ chỉ đành khóc mà nhận… Mị lép!!!
[Hạt Dẻ Rang Đường]: #Chậc, nhắc mới nhớ, đến tận bây giờ vẫn chưa nhìn thấy ngực của Streamer…
Khương Bồng Cơ nhướng mày, vẻ mặt rất tự nhiên đi ngang qua người anh em có bộ ngực “căng tràn” kia.
Ngực của cô… nên nói thế nào nhỉ…
Phần thưởng của nhiệm vụ cứu Trình Thừa hôm trước là “Bộ ngực đầy đặn: cổ tay trăng trắng khẽ nâng, dáng kiều uyển chuyển quay sang, đôi gò bồng đảo mất hồn thấp thoáng dưới lớp áo lụa”.
Dưới sự phản kháng tranh luận mạnh mẽ của Khương Bồng Cơ, hệ thống không trực tiếp phát phần thưởng trên cơ thể cô mà biến nó thành dạng thẻ gửi đến hòm thư của cô.
Đương nhiên là cô không cần dùng rồi, cơ thể này của Liễu Hi mới có mười hai tuổi, còn ba bốn tháng nữa mới đến mười ba tuổi.
Bé như thế thì cần gì ngực!
“Mang cho ta chút rượu đến đây.”
Đẩy cánh cửa chỉ có tác dụng che chắn ra bước vào trong, bên trong là một suối nước nóng nhỏ khoảng tầm năm sáu mét vuông. Trong suối có đặt một bức tượng tiên nữ phi thiên thướt tha, bàn tay và vạt váy của bức tượng được khéo léo tạo thành nơi để đồ uống.
Tỳ nữ nhún gối, nghe lệnh lui xuống.
Khương Bồng Cơ dùng đầu ngón tay thử nhiệt độ của nước, sau đó mới ngồi trên bờ, thả hai chân xuống.
Bên cạnh suối còn có hai con sư tử đá điêu khắc tinh xảo, đầu đội hai cái mâm, khách tắm có thể để đồ ăn ở đó, vừa nhàn nhã tự tại ngâm mình trong nước nóng, vừa hưởng thụ đồ ăn ngon, ngắm cảnh đẹp… Nói thật, Khương Bồng Cơ đến từ tương lai xa xôi, bản thân lại là Quân Đoàn Trưởng nhưng cũng chưa bao giờ trải nghiệm sự phục vụ xa xỉ thế này… Người của thời đại cổ đại thật biết hưởng thụ, sử dụng nguồn tài nguyên hữu hạn khiến bản thân mình thoải mái.
Khách sạn suối nước nóng này phục vụ rất chu đáo, không bao lâu liền có hai tỳ nữ mặt mũi xinh xắn bê rượu và ly chén đến, sau khi được sự cho phép của Khương Bồng Cơ mới đặt đồ trong tay xuống. Toàn bộ quá trình đều không gây ra bất kỳ một âm thanh nào.
Lúc này cánh cửa lớn vẫn đang mở, Khương Bồng Cơ có thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ở mấy cái đình thủy tạ* bên ngoài.
*Một dạng kiến trúc nhà xây trên mặt nước.
Cô chỉ ra phía ngoài, hỏi một tỳ nữ: “Ở đây các ngươi không chỉ phục vụ tắm suối nước nóng, mà còn cung cấp những “dịch vụ khác” nữa à?”
Tỳ nữ đó luôn nở nụ cười mỉm dịu dàng rất mực lễ phép, cô ta nhìn theo phía Khương Bồng Cơ chỉ, gương mặt đột nhiên trắng bệch.
Tỳ nữ còn lại sợ cô ta nói sai liền vội vàng cười nói: “Nếu như lang quân thích, nô đương nhiên nguyện ý hầu hạ lang quân.”
Những thị nữ này đều đã trải qua sự tuyển chọn kỹ càng, cho dù là dáng vẻ, lời ăn tiếng nói hay dáng đi, tất cả đều đặn chuẩn xác như đo ly.
Ở cái nơi kiểu như suối nước nóng này, tuy tỳ nữ ăn mặc rất kín đáo, nhưng đứng trước một lũ đàn ông chỉ mặc một lớp áo lại càng dễ khơi lên phản ứng sinh lý của bọn họ… Đương nhiên, tất cả đều là văn nhân nên không có chuyện cưỡng ép, nhưng chấm mút sờ soạng thì lại không ít.
Trong mắt lũ đàn ông đến suối nước nóng hưởng thụ thì những tỳ nữ ở nơi này cũng chẳng cao quý hơn hoa nương trong kỹ viện là bao.
Khương Bồng Cơ nhếch mép cười, nụ cười thoáng vẻ cợt nhả khó tả bằng lời.
Tỳ nữ không hiểu ý, còn tưởng rằng đối phương đang đợi mình hầu hạ, lại thấy Khương Bồng Cơ nhấc chân ra khỏi suối.
Cô nhấc một bình rượu lên mở niêm phong ra, rồi ngẩng đầu dốc toàn bộ vò rượu vào miệng.
Thi thoảng có chút rượu chảy xuống cằm cô, dọc theo cần cổ mảnh khảnh chui xuống ngực.
Hai tỳ nữ nhìn cảnh này mà ngây người, bọn họ chưa bao giờ thấy vị lang quân nào uống rượu thô lỗ như vậy cả.
Khương Bồng Cơ liếc nhìn hai tỳ nữ với vẻ mặt tỉnh táo nói: “Ta uống say rồi!”
Có thể đi tính sổ được rồi!
Hai tỳ nữ mặt nghệt ra cả lượt: “…”