Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 272: Chương 272: Suối nước nóng kê sơn (7)




Bởi vì đi cùng các học sinh nên khu Uyên Kính dùng suối nước nóng rất lớn, bên trong còn có một con suối diện tích nhỏ, đình đài thuỷ tạ các thứ đều có tất, đủ cho mấy thầy trò tha hồ chơi. Đây cũng là phòng tắm xa hoa nhất khách sạn suối nước nóng này.

Nếu không phải là Uyên Kính tiên sinh nổi danh khắp Đông Khánh, dự là có muốn cũng không được phòng tốt như thế.

Tổ Đức đi theo Uyên Kính trở về, đang định tiến lên kéo cửa ra cho ông thì lại thấy Uyên Kính đưa tay ngăn lại, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.

“Con nghe xem, có phải có gì đó khác thường không?”

Tổ Đức ngơ ngác, họ đâu có đi nhầm phòng, thầy lại tính chơi trò giật gân gì đây?

“Dạ, có gì lạ ạ?”

Uyên Kính tiên sinh cười nói: “Ngày thường, mấy đứa toàn ngoài mặt thì tuân thủ lễ nghĩa, nhưng trong lòng chỉ thích chơi đùa nghịch ngợm. Lão già ta đi vắng, còn không thừa cơ náo loạn ngất trời, chứ sao yên tĩnh như thế được? Cho nên, chắc hẳn có khách quý tới. Tổ Đức, con xem bộ dạng ta hiện giờ thế nào?”

Tổ Đức nghẹn lời trong chốc lát, rồi nghiêm túc nói: “Thầy tư thế oai hùng, tinh thần phấn chấn, không thua kém gì thanh niên trai tráng.”

Uyên Kính tiên sinh gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Tổ Đức: “…”

Uyên Kính ra vẻ danh sĩ uyên bác đẩy cửa ra, cặp mắt sáng quắc đảo qua một lượt trong phòng, lập tức hiểu rõ.

Thấy người tới đúng như trong dự kiến, ông nói: “Nhiều năm không gặp, Liễu Quận thủ vẫn khỏe chứ?”

Nhờ Cổ Mẫn nên Liễu phủ và Uyên Kính tiên sinh có chút giao tình, hai nhà cũng thường qua lại. Dù Cổ Mẫn đã qua đời nhiều năm, song Kế phu nhân cũng không quên đưa quà cho Uyên Kính tiên sinh vào những ngày lễ tết.

Người mà Uyên Kính tiên sinh nói là khách quý không ai khác chính là Liễu Xa.

Còn về Phong Nhân bên cạnh thì chẳng qua là người đi theo góp vui thôi.

Uyên Kính liếc nhìn đám học trò, ai nấy đều ngoan ngoãn. Có Liễu Xa và Phong Nhân ở đây, ai ai cũng mang cái vẻ quân tử nhẹ nhàng, người ôn bài, người đấu cờ, người nghiên cứu thảo luận tập thơ...

Hèm, cũng ra dáng phết nhỉ.

Liễu Xa đã đợi được một lúc, thấy Uyên Kính tiên sinh cuối cùng cũng xuất hiện, trong lòng không kìm được thở phào. Nói thật, gian suối nước nóng này đúng là có độc! Mỗi cậu học sinh trong này không phải lưu danh sử sách thì cũng là dã sử, ông quả là áp lực như núi.

Ông bước lên chào hỏi Uyên Kính tiên sinh, rồi hai người cùng ngồi xuống theo vị trí chủ - khách.

Không đợi Liễu Xa mở miệng, Uyên Kính tiên sinh đã nói: “Ta biết mục đích mà Liễu Quận thủ đến đây.”

Liễu Xa sửng sốt, cố nén mấy lời khách sáo xuống rồi hỏi: “Nếu đã như vậy thì, ý của tiên sinh là?”

Những đệ tử khác nhìn như rất chăm chỉ học hành, nhưng thực chất ai nấy đều dỏng tai lên nghe ý đồ của Liễu Quận thủ.

“Ta đã từng nói, đời này chỉ có duyên thu nhận bốn đồ đệ. Lần trước thu nhận Tử Hiếu đã đủ bốn người, cho nên sẽ không thu nhận thêm đồ đệ nữa. Lệnh lang quân là nhân tài xuất sắc, nếu không chê thư viện Lang Nha thì có thể đến học tập, ta rất hoan nghênh.” Uyên Kính tiên sinh lắc đầu, song mặt không có vẻ gì là tiếc nuối: “Huống hồ, cho dù không có Tử Hiếu, ta với lệnh lang quân cũng không có duyên làm thầy trò...”

Liễu Xa có chút quẫn bách, ông còn chưa nói gì mà lão già này đã chặn hết lời rồi. Có điều ông cũng không cưỡng cầu, ban đầu chỉ tính có thể đến được thư viện Lang Nha là tốt rồi, cái khác thì tùy duyên. Bây giờ thế này, cũng coi như đạt được ước muốn.

“Như vậy thì tốt quá, vậy Liễu mỗ tạm thời phó thác thằng nhóc hư hỏng này cho tiên sinh, xin tiên sinh hãy quan tâm nhiều hơn.”

Uyên Kính tiên sinh nói nửa thật nửa giả: “Lệnh lang quân sát khí đầy người, nếu không quan tâm nhiều có khi cái thư viện Lang Nha này của lão phu cũng bị đảo lộn mất.”

Liễu Xa vừa nghe, sắc mặt liền đổi.

Người ngoài nghe Uyên Kính nói vậy nhất định sẽ cảm thấy Uyên Kính ghét bỏ con trai Liễu Xa kém cỏi hoặc khó dạy bảo, Liễu Xa lại nghe ra ẩn ý của đối phương - Uyên Kính tiên sinh cũng giống Liễu Trần đại sư, cũng có thể nhìn ra mệnh cách bất phàm của Lan Đình.

Liễu Trần đại sư từng nói, người có thể nhìn ra Đế khí của Khương Bồng Cơ giống ông ấy, trong thiên hạ này không quá một bàn tay. Thế mà con gái nhà ông lại thật xui xẻo, không chỉ gặp phải Liễu Trần đại sư mà còn chạm mặt Uyên Kính tiên sinh.

“Ha ha, lão phu không phải dạng người nhiều chuyện, Liễu Quận thủ cứ yên tâm đi.”

Uyên Kính tiên sinh biết tỏng thân phận của Khương Bồng Cơ mà không vạch trần, lại còn thay đối phương lấp liếm, có thể thấy được suy nghĩ của ông không giống với người thường. Với quan niệm của văn nhân đương thời, con gái mà lại mang mệnh đế vương thì có khác gì yêu nữ hại nước? Đã đạt tới cảnh giới như vậy thì tâm trí đã sớm thoát ra khỏi những trói buộc thường lệ của người đời rồi. Nếu không, sao có thể gọi là cao nhân?

Liễu Xa miễn cưỡng cười.

“Nếu như Lan Đình thực sự nghịch ngợm làm tanh bành cái thư viện của tiên sinh thì dù tán gia bại sản Liễu phủ cũng sẽ giúp tiên sinh trùng tu lại thư viện…”

Uyên Kính tiên sinh vuốt râu nói: “Có lời này của Liễu Quận thủ, lão phu lại có chút mong đợi.”

Liễu Xa: “...”

Hả?

Mong đợi á?

Uyên Kính tiên sinh lại bổ sung một câu: “Khu nhà phía Đông lần trước bị bão tốc tung mái, mấy đứa học sinh tay nghề không tốt, sửa sang kiểu gì mà mỗi khi mưa xuống vẫn bị dột. Nếu Liễu Quận thủ có lòng muốn trùng tu thư viện thay ta, đỡ cho mấy đứa nhỏ phải leo lên mái nhà khổ sở...”

Liễu Xa câm nín.

Thật không ngờ Uyên Kính lại là người như vậy!

Uyên Kính tiên sinh trong lòng Liễu Xa là người trong sáng như gương, đức độ vời vợi, như bậc cao nhân trên trời khó mà tiếp xúc được. Nhưng gặp mặt rồi thì... có cảm giác như thần tượng bị sụp đổ.

Phong Nhân ngồi cạnh Liễu Xa cũng mang biểu cảm ngây ra như bị sét đánh.

Chẳng ai ngờ, Uyên Kính tiên sinh siêu phàm thoát tục trong truyền thuyết thực tế lại thế này, cứ như một lão ngoan đồng vậy.

“Vậy thì, Liễu mỗ sẽ gọi con trai đến gặp mặt tiên sinh…”

Uyên Kính tiên sinh cười nói: “Không vội, mới rồi ta đã gặp tiểu lang quân ở bên ngoài, đứa bé này mặt mày đoan chính, sáng sủa khỏe mạnh. Không cần làm phiền Liễu Quận thủ, để ta sai đệ tử đi gọi, chi bằng Quận thủ cùng lão già này chơi một ván cờ?”

Chẳng biết tại sao, Liễu Xa nghe Uyên Kính tiên sinh nói con gái nhà mình như vậy, trong lòng đột nhiên có cảm giác thấp thỏm. Mặt mày đoan chính còn có thể hiểu được, khoẻ mạnh thì làm sao nhìn ra chứ?

Không chỉ có Liễu Xa mù mờ, thanh niên Tổ Đức đi theo Uyên Kính tiên sinh cũng ngơ ngác theo. Cái tên thiếu niên choai choai lỗ mãng vừa nãy lại là lang quân nhà Liễu Quận thủ?

“Vậy làm phiền tiên sinh rồi.”

Liễu Xa vẻ mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng lại len lói chút bất an. Hay là con gái nhà ông lại gây ra chuyện gì rồi?

“Tổ Đức, con đi bố trí, ta muốn cùng Liễu Quận thủ đánh một ván cờ.”

Người đời đều biết Uyên Kính tiên sinh tinh thông cầm kỳ thi họa. Nhưng chỉ có học trò của ông biết, tiên sinh thích nhất là chơi cờ, bình thường hay tự bày cờ chơi một mình, tự chơi tự vui cả đêm.

Uyên Kính tiên sinh tay cầm quân đen, lưng đối diện cửa, nhưng sau gáy lại như mọc thêm một con mắt, nói với thanh niên vừa mới bước qua: “Tử Hiếu, con thay ta đi một chuyến, đến phòng số ba của Phương Hòa Viện, nói là phụ thân của tiểu lang quân gọi cậu ấy qua đây.”

Người thanh niên kia hình như mới vừa tắm rửa xong, quần áo tóc tai đều mang theo hơi nước, làm ướt hai vai.

Nghe thầy sai bảo, anh ta vâng lời không chút nghi ngờ.

“Vị tiểu hữu kia... cũng là... cao đồ của tiên sinh?”

Liễu Xa vừa nhìn lên đã suýt nữa đánh rơi quân cờ, thậm chí quên luôn một nghi vấn: Ông còn chưa nói con gái nhà mình ở phòng nào, sao Uyên Kính tiên sinh lại biết chính xác như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.