Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 282: Chương 282: Tự chui đầu vào chỗ chết (1)




“Thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ sao lại xảy ra chuyện...”

Khương Bồng Cơ đang ngồi trong xe ngựa buồn chán xem bình luận và tán gẫu với khán giả livestream giết thời gian, bỗng nghe thấy tiếng bàn tán của người đi đường bên ngoài, cô bèn vén màn xe lên, nhảy xuống hỏi thăm.

Hành động này làm những người trong xe và phu xe giật mình, phu xe vội vàng kéo cương dừng xe.

“Lan Đình, sao con hành xử lỗ mãng thế, nếu như không cẩn thận bị thương thì làm sao...” Liễu Xa bị hành động nhảy xe giữa đường của con gái mình dọa cho hết hồn.

Khương Bồng Cơ quay đầu nói “không sao”, đồng thời túm mấy người dân vừa rồi bàn tán hỏi lại vấn đề lúc nãy.

“Thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ sao lại xảy ra chuyện?”

Ngươi kia giật mình, suýt nữa quên cả nói chuyện. Vừa nhìn trang phục của Khương Bồng Cơ liền biết thân phận cô không tầm thường, không khỏi thầm than xúi quẩy. Quý nhân quả không dễ hầu hạ, vô ý chọc giận đối phương một phát thì đầu cũng khó giữ.

Ôm tâm trạng lo lắng, anh ta miễn cưỡng cười với Khương Bồng Cơ, mãi sau mới nói được: “Chuyện, chuyện này đêm qua đã truyền khắp nơi rồi... Nói là, thế tử Trấn Bắc Hầu phủ cùng người ta giành hoa khôi, nảy sinh xung đột, đánh chết mấy người. Vị thế tử kia thân thể yếu đuối, không chịu nổi kích thích... liền... liền chết trên bụng vị hoa khôi kia rồi...”

Khương Bồng Cơ nghẹn lời.

Đoàn người Uyên Kính và Liễu Xa cũng hoàn hồn sau hành động nhảy xe lỗ mãng của Khương Bồng Cơ, nghe rõ nguyên nhân vừa nãy cô kích động, sắc mặt đều lạnh.

Vệ Từ thở dài nói: “Lòng tốt của Phong Hoài Du bị thế tử Trấn Bắc Hầu phủ giày xéo rồi.”

Phong Cẩn vì khống chế tình hình, biết rõ đám người Bắc Cương muốn tìm thế tử Trấn Bắc Hầu kiếm chuyện còn dẫn thân lên. Bị đánh một trận đã đành, đến cánh tay phải cũng bị thương, lỡ duyên với kỳ đánh giá sắp tới, mất cơ hội cá chép hóa rồng. Mà vị thế tử kia lại chẳng biết nguy hiểm, đêm khuya không ngoan ngoãn đi ngủ mà còn chạy đi tranh giành hoa khôi với người ta.

Lữ Trưng liếc nhìn Vệ Từ, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu nói: “Nghe ý của Tử Hiếu thì việc này phải trách tội thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ?... Chẳng lẽ việc này không phải do đám người Bắc Cương kia nhúng tay sao?

Vệ Từ cười nói: “Thiếu Âm có điều không biết, vị thế tử này vốn là con của vợ bé, không hề được sủng ái. Thế nhưng Trấn Bắc Hầu phủ ngày càng suy yếu, thanh niên trai tráng phần lớn chết trên chiến trường. Thế tử được lập lúc trước đã qua đời khi còn trẻ, ngay cả con nối dòng cũng không có. Bất đắc dĩ, vị trí thế tử đành phải để cho cái vị con vợ bé kia...”

Con vợ bé được lập làm thế tử, chuyện này gần như không thể xảy ra ở gia đình bình thường. Thế nhưng người này lại là con trai duy nhất còn lại, Trấn Bắc Hầu phủ không có lựa chọn nào khác.

Không chỉ thế, vị con thứ kia vốn sinh ra đã kém cỏi, động một tí là sinh bệnh. Trấn Bắc Hầu phủ xem cậu ta như búp bê sứ dễ vỡ, đến nói to cũng không dám, cưng chiều vô cùng, dần dà nuôi dưỡng thành kẻ quần lụa, tự đại, mù quáng không gì sánh được.

“Có lẽ Bắc Cương có nhúng tay vào, song vị thế tử kia cũng tự tìm cái chết, đây là điều không thể nghi ngờ. Nếu cậu ta thông minh một chút, ngay lúc Phong Hoài Du giúp đỡ thì nên biết thân biết phận quay về, chứ không phải là đi tranh giành hoa khôi.” Vệ Từ lạnh lùng nói, không thèm quan tâm đến cái chết của vị thế tử kia sẽ khiến Đông Khánh gặp phải mối nguy ra sao.

Bên kia, Khương Bồng Cơ lại hỏi chi tiết hơn, anh chàng kia làm sao biết được những điều đó, vẻ mặt đau khổ nói: “Lang quân à, tiểu nhân cũng chỉ là kẻ hóng hớt mà thôi, những việc này cũng là nghe người khác tán dóc, tiểu nhân làm sao biết được những nhân vật tai to mặt lớn kia nói gì, làm gì. Ngài hỏi tiểu nhân, tiểu nhân cũng không trả lời được.”

Khương Bồng Cơ quan sát anh ta một hồi, thất vọng thở dài rồi quay lại xe ngựa.

Liễu Xa nhìn Khương Bồng Cơ nói khẽ: “Không cần sốt ruột, đợi đến Phong phủ, cha sẽ phái người đi nghe ngóng kĩ lưỡng. Việc này nếu đã náo động đến phố phường, dân chúng đều đang thảo luận sôi nổi, thì có thể thấy được cũng không nhỏ, chắc là không khó nghe ngóng.”

Khương Bồng Cơ gật đầu, bộ dáng vẫn có chút không yên lòng.

Hai cha con Liễu Xa tạm thời ở tại Phong phủ, Uyên Kính tiên sinh và học sinh của ông thì trọ lại ở một phủ khác của Thượng Kinh. Đoàn người không cùng đường nữa, vừa vào thành liền tách ra.

Liễu Xa thăm hỏi nơi ở của đoàn người Uyên Kính, lại khách sáo một hồi, biểu đạt rõ đợi sự việc chấm dứt, nhất định mang “con trai” đến cửa chính thức thăm hỏi Uyên Kính tiên sinh. Dù sao người ta sau này cũng là thầy giáo của con gái nhà mình, vẫn cần lễ nghĩa cơ bản.

Uyên Kính tiên sinh lại không quan tâm đến những lễ nghĩa này, ông nói với Vệ Từ: “Thế cục hiện tại căng thẳng, trong thành Thượng Kinh loạn lạc bất ổn, cũng không biết những tên tặc Bắc Cương kia sẽ làm ra chuyện gì. Con thay thầy tiễn Liễu Quận thủ một đoạn, thầy cũng an tâm.”

Vệ Từ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Chỉ cần “Liễu Hi” kia vẫn đi cùng Liễu Xa thì ai dám chạy đến kiếm chuyện mà cần anh phải hộ tống?

Chặng đường tới Phong phủ không hề gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Từ Kha nhận được tin của Khương Bồng Cơ nên đã đứng ở cổng chờ từ lâu, nhìn thấy xe ngựa quen mắt đi tới gần, cậu mới thở phào... Chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy không thể để lang quân nhà mình rời khỏi tầm mắt, không thì đối phương nhất định gây họa!

Có điều, cậu vừa bước lên đón, người bước xuống xe lại là một khuôn mặt lạ hoắc.

Vệ Từ: “...”

Từ Kha kinh ngạc. Nếu không phải Vệ Từ ăn mặc kiểu nam giới, thì chỉ dựa vào khuôn mặt suýt nữa cậu đã nghĩ người ta là con gái!

Vệ Từ xuống xe xong, Khương Bồng Cơ cũng xuống theo, Từ Kha còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.

“Hiếu Dư, tối qua xảy ra rất nhiều chuyện. Ngươi không đi, đã bỏ lỡ không ít kịch hay.”

Từ Kha nghe xong lại bày ra vẻ mặt “đời không còn gì luyến tiếc”. Cậu biết ngay mà, bỏ mặc lang quân nhà mình chạy lông nhông, chắc chắn sẽ gặp phải chuyện phiền phức.

Không đợi cậu sầu não xong, một tiếng nói như châu như ngọc truyền vào tai, khiến cho cậu có cảm giác tê rần.

“Từ... Hiếu... Dư?”

Vệ Từ nhìn Từ Kha, thì thào lẩm bẩm, giọng nói không nặng không nhẹ ẩn chứa vài phần nghi ngờ truyền vào tai như thể bị một chiếc lông chim khe khẽ gãi vào vành tai nhạy cảm, làm người ta nổi hết cả da gà da vịt... không tự chủ được muốn đỏ mặt…

Từ Kha đỏ mặt rồi.

Khương Bồng Cơ câm nín.

Thật không ngờ Từ Kha còn có tật cuồng giọng nói.

“Vị lang quân này biết Kha sao?”

Từ Kha suy nghĩ một hồi, cậu chắc chắn chưa từng gặp Vệ Từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.