Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 225: Chương 225: Vừa mất con trai vừa mất lương thực (1)




Khương Bồng Cơ khoanh tay, dựa người vào cọc gỗ trong thao trường nhìn cảnh huấn luyện khí thế ngất trời trước mắt mà không khỏi nhướn mày.

“Ta cứ nghĩ phải tốn thêm thời gian nữa mới thu phục được đám thổ phỉ này, không khéo phải kéo dài đến mười ngày nửa tháng... Không ngờ ngươi chỉ tốn ba năm ngày đã thu phục được chúng rồi.” Cô cười nhìn Từ Kha, “Tập luyện rất nghiêm túc.”

Để phòng ngừa tai họa ngầm có thể tồn tại, Từ Kha chia lẻ đám thổ phỉ bị thu nạp ra, rồi sáp nhập vào các đội bộ khúc ban đầu.

Nhưng giờ nhìn lại, những người tập luyện khắc khổ đến mức trán hiện gân xanh, trông có vẻ dùng lực rất mạnh ấy, đều là thổ phỉ. Các thành viên bộ khúc tuy cũng rất cố gắng, nhưng so sánh đôi bên thì vẫn nhận ra được điểm khác biệt.

Điều này khiến Khương Bồng Cơ khá bất ngờ.

“Ngoại trừ những tên tàn bạo sẵn tính ra, đa phần đều là dân thường, mong ước cả đời cũng chỉ là ngày ba bữa cơm no và cả nhà yên vui, nếu có lựa chọn nào khác, họ cũng sẽ không mạo hiểm đi làm thổ phỉ. Kha chỉ cho họ biết được chỗ tốt khi trở thành bộ khúc, ngoài ra cũng không làm gì thêm, họ tự khắc sẽ muốn ở lại, sẽ liều mạng thể hiện bản thân mình.”

Nói khó nghe thì là, gió chiều nào xoay chiều ấy.

Ai cho họ sống cuộc sống tốt đẹp, họ sẽ nguyện đi theo người đó, bán mạng vì người đó.

Từ Kha không cần làm gì, chỉ cần để bộ khúc khoe ra đãi ngộ của bản thân là được.

Với những tên thổ phỉ đó, dù nói có hay thế nào cũng không bằng cho họ nhìn thấy cái lợi trước mắt.

Khương Bồng Cơ thầm tính thời gian rồi nói: “Mấy ngày nữa, bên quận Mạnh sẽ đưa lương thực tới... Chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút, đầu tiên cứ cắt cử người trông coi ranh giới giữa quận Hà Gian và quận Mạnh, thăm dò rõ ràng đội ngũ vận chuyển của chúng rồi nói sau.”

Từ Kha thấy Khương Bồng Cơ nói đến chuyện này, liền cảm thấy lo lắng: “Nếu chúng đưa lương thực tới thì chúng ta phải nhận thế nào? Chuyện này không thể để Liễu phủ dính vào, đỡ bị Mạnh thị hoài nghi, nhưng nếu để Mạnh giáo đầu đích thân dẫn người tới thì chỉ sợ bên kia giở trò gây khó dễ... Nếu vậy thì khác nào đẩy Mạnh giáo đầu vào nơi đầm rồng hang hổ?”

Khương Bồng Cơ cười: “Ta nói phải đích thân dẫn người qua lấy lương thực lúc nào?”

Trên thực tế, Khương Bồng Cơ không định lộ diện, sơ hở càng nhiều càng dễ bị người ta tóm lấy nhược điểm.

“Vậy... ý lang quân là sao?” Ánh mắt Từ Kha lóe lóe, như nghĩ đến điều gì đó.

“Thẻ tre.” Trên tay Khương Bồng Cơ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thẻ tre mảnh và dài, “Chúng ta chỉ cần viết những việc cần làm lên đây rồi để chúng thực hiện theo là được. Khiến chúng đặt lương thực ở vị trí được chỉ định rồi dùng thẻ tre dẫn chúng qua nơi khác, “điệu hổ ly sơn” sau đó di chuyển lương thực đi chỗ khác là được.”

Từ Kha lưỡng lự rồi nói, “Nhưng mà... hai nghìn thạch lương thực không phải con số nhỏ, dù huy động toàn bộ bộ khúc cũng chưa chắc di chuyển được ngần ấy lương thực trong thời gian ngắn. Nếu Mạnh thị quay lại, đánh cho chúng ta trở tay không kịp thì làm sao?”

Khương Bồng Cơ thần bí cười, “Sơn nhân tự có diệu kế, cứ chờ mà xem.”

Từ Kha, “...”

Đột nhiên có cảm giác đau trứng, hình như cậu mới là cố vấn của lang quân chứ nhỉ?

Cảm giác vai trò bị xáo trộn này là sao!

***

Mấy ngày sau, thời tiết dần ấm lên, mọi người cũng đổi sang mặc quần áo mỏng.

Những lang quân tuấn tú cài trâm thoa phấn, áo dài tay thụng, đứng đó đón gió, nhìn như sắp mọc cánh hóa thành tiên trên trời vậy.

Khương Bồng Cơ không chịu nổi phong cách này, vẫn để mặt mộc ra ngoài, quần áo vẫn một tông trắng, nhìn qua trông không khác gì nhà bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát chất vải quần áo thì sẽ biết gia cảnh của cô cũng không tầm thường.

Tại một trạm dịch gần quận Hà Gian, Khương Bồng Cơ ngồi trong tiệm trà cạnh đó, gọi một bình trà lớn.

“Lan Đình, trà này... vậy mà cậu vẫn uống được...”

Kỳ Quan Nhượng ngồi cạnh nhìn Khương Bồng Cơ bưng bát sành uống trà, lại nhìn xung quanh, âm thầm lắc đầu.

Khương Bồng Cơ liếc mắt: “Dù sao uống cũng không chết được.”

Tiệm trà cạnh trạm dịch vốn là nơi giải khát cho lữ khách, một văn tiền là có thể uống no rồi, tiền nào của ấy, cũng không hy vọng gì vào hương vị.

Kỳ Quan Nhượng nghe vậy, đánh giá hình tượng hiện giờ của Khương Bồng Cơ, thầm cười.

Dù bây giờ Khương Bồng Cơ có chủ động đứng ra nói mình là lang quân nhà Quận thủ của quận Hứa cũng không ai tin.

Không như dáng vẻ nho nhã bình thường, lúc này, Khương Bồng Cơ mặc một bộ quần áo vải thô, sẫm màu, trên đầu vai còn có hai miếng vá, mái tóc dài được búi cao, dùng mấy cọng rơm khô thay cho dây buộc, làn da đen sạm hơn bình thường nhiều.

Nếu không tính đến khuôn mặt đẹp đẽ và ánh mắt sáng ngời kia thì nhìn qua còn tưởng thằng nhóc bần nông nào.

Hôm nay, Khương Bồng Cơ không ngồi xe ngựa của Liễu phủ đến thì chắc Kỳ Quan Nhượng cũng không nhận ra cô.

“Đổi từ tiết kiệm qua phung phí thì dễ, chứ đang tiêu xài hoang phí mà bắt tiết kiệm thì khó. Nhưng với cậu mà nói thì không khác gì mấy nhỉ.”

Khương Bồng Cơ cười, nhíu mày nhìn anh ta hỏi: “Ta yếu ớt vậy sao?”

Kỳ Quan Nhượng ho khan một tiếng, Khương Bồng Cơ nói mình không phải người yếu ớt, chẳng hóa ra nói anh ta mới là kẻ yếu ớt à?

Kì Quan Nhượng quyết đoán lảng sang chuyện khác, một tay giơ lên gác lên trán, nhìn về nơi xa.

“Cậu nói cho ta xem kịch hay cơ mà... kịch hay đâu?”

Vừa hỏi dứt lời, đằng xa bốc khói mù mịt, đầu Kỳ Quan Nhượng như bị ai đạp một nhát, lập tức đoán ra mục đích của Khương Bồng Cơ.

“Cái tên coi tiền như rác kia thật sự đưa đồ tới sao?”

Vì có người khác trong tiệm nên Kỳ Quan Nhượng không nói toạc ra, mà dùng từ chỉ hai người hiểu.

Khương Bồng Cơ nhìn theo tầm mắt của Kỳ Quan Nhượng, khóe môi hơi nhếch lên.

“Văn Chứng dám cược với ta không, cược xem đây là cá lớn hay là cá bé?”

Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Cá như thế nào là lớn, như thế nào là bé?”

“Trên hai nghìn là lớn, dưới hai nghìn là bé, thế nào?”

Kỳ Quan Nhượng nghe vậy vội phẩy quạt lông trong tay: “Không cược với cậu, vì thế nào mà chẳng thua.”

Khương Bồng Cơ có thể đúng lúc kéo anh ta tới xem kịch hay, đương nhiên đã thăm dò rõ ràng tình hình trong đội ngũ vận chuyển lương thực rồi, trong tình huống như vậy thì có điên mới cược.

Dù cược lớn hay bé thì Khương Bồng Cơ cũng không thua, cược làm gì chứ?

“Không thú vị gì hết!”

Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt lông, mặc kệ Khương Bồng Cơ nói thế nào cũng không suy chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.