Hệ Thống Livestream Tử Vong

Chương 118: Chương 118: Đừng báo cảnh sát, bọn tôi giải quyết riêng




Cô gái hét lên, xoay người vỗ mạnh vào bàn tay của đầu trọc, bộp một tiếng, rất vang dội.

"CMN, cô dám đánh tôi!" Đầu trọc trừng lớn con ngươi, ánh mắt lộ hung quang.

Cô gái bị dọa sợ, liên tiếp lùi về phía sau, nhanh chân chạy vào khu nhà trọ.

"Ngăn nó lại!"

"Đừng để ả chạy mất!"

Không đợi cô gái tiến vào Phong Cảnh Thủy Ngạn, hai người thanh niên đã phóng lên cản đường.

"Cô mẹ nó đánh lão tử chấn động não, nói đi, muốn bồi thường bốn ngàn khối? Hay là ngủ cùng tôi một đêm?" Đầu trọc vừa âm trầm quan sát cô gái, vừa gằn giọng hỏi.

"Dựa vào, Trọc ca, một đêm bốn ngàn, cô ta là kim bài à!"

"Vậy thì bồi ngủ bốn ngày, hoặc là bồi bốn người chúng ta ngủ cùng một chỗ, ha ha ha..."

Cô gái bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, sợ hãi, bất lực.

Tách!

Bỗng nhiên thanh âm bật lửa vang lên, mọi người đồng thời quay sang, cách đó hơn ba mét, Dương Triếp đang đốt một điếu thuốc.

"Không phải chuyện của mày, cút!"

"Ồ? Thằng này fu*k là bảo vệ mới? Cái đứa bị tao đánh gãy tay trốn rồi à? Lần trước tên đó đã làm hỏng chuyện tốt của tao, còn không cút, tao phế của mày một cái chân!"

Dứt lời, bốn người lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyển sự chú ý lên người cô gái trẻ, tựa như những con sói đói khát đang nhìn ngắm miếng mồi ngon trước mặt.

Trán Dương Triếp tràn đầy hắc tuyến.

CMN!

Thật sự coi lão tử chết rồi?

Đây là địa bàn của lão tử đấy!

"Ha, bốn người các anh bị mù à?" Dương Triếp nhìn lướt qua, bốn tên này giá trị võ lực lớn nhất chỉ có bốn mươi, động thủ cùng bọn chúng cũng không khác gì đánh với một đám học sinh tiểu học. Hắn có thể hoàn toàn nghiền ép, ngược đãi đối phương!

Bốn người nghe xong liền phát hỏa, đầu nhao nhao quay lại, hung tợn nhìn về phía Dương Triếp.

"Mày fu*k muốn chết!"

"Lăn qua đây, cái đồ ngu xuẩn!"

"Thằng này fu*k thật đúng là não úng thuỷ!"

Bốn người trực tiếp xông tới, cô gái kia thấy thế, vội vàng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.

Nhưng lúc này, Dương Triếp lạnh lùng nói: "Đừng báo cảnh sát, bọn tôi giải quyết riêng!"

Giải quyết riêng?

Anh ngốc à? Bọn chúng đang muốn giết anh đấy?

Bốn người nghe xong câu "giải quyết riêng" của Dương Triếp, lập tức cười ha ha.

"Mày mẹ nó nổi giận? Tao còn tưởng rằng mày có thể kiên trì một phút đồng hồ!"

"Tên này mẹ nó nghĩ quá nhanh, tao còn không kịp trở tay!"

"Đã dạng này, vậy được, một cánh tay năm ngàn khối, một cái chân mười ngàn, mày muốn trả toàn bộ, hay là từng bộ phận?"

"Một bạt tai năm mươi, lão tử sẽ tặng mày một trăm cái!"

Đang lúc công khai báo giá, lại có hai cô gái trẻ đi tới, một là tiểu khu đi ra ngoài, một là đi về chung cư. Hai người nhận thấy tình huống, bị hù cho mặt mũi trắng bệch. Đối với những tên lưu manh ở đây, các cô trên cơ bản đều đã gặp, thấy là muốn trốn, bởi vì chuyện này, đã có mấy người dọn đi rồi.

"Bọn chúng lại tới gây sự? Đáng giận, có nên báo cảnh sát không?"

"Bảo vệ mới tới nói không cần, hắn muốn giải quyết riêng..."

"A? Giải quyết riêng? Làm sao giải quyết riêng? Chẳng lẽ đánh một trận với bọn chúng? Nghe nói Tiểu Lý còn bị đánh gãy tay!"

"Đúng vậy, vừa mới bắt đầu tống tiền, thực sự không được tôi sẽ đưa kim tệ cho bọn chúng, cũng không thể để người bảo vệ mới bị đánh gãy tay chân vì tôi được."

A?

Khuôn mặt ba cô gái tràn đầy lo lắng, trong tay đều cầm chắc điện thoại di động.

Chỉ thấy Dương Triếp vẫn đang hút thuốc, gật gật đầu: "Tốt, bảng giá không tồi, rất hợp lý!"

"Đương nhiên, mày muốn chuyển khoản hay là thanh toán tiền mặt?"

Dương Triếp lạnh lùng đáp: "Lời này hẳn là tôi hỏi các anh mới đúng chứ?"

Vừa mới nói xong, bầu không khí trong nháy mắt ngưng kết, sắc mặt bốn tên côn đồ trở nên dữ tợn.

"Phế hắn!"

Đầu trọc rống giận một tiếng, bốn người trực tiếp vây đánh.

Ánh mắt Dương Triếp loé điện, thân hình như thoi đưa, tựa một tia chớp đen xuất hiện giữa bốn người.

Cờ-rắc, răng rắc, răng rắc!!!

Từng tiếng xương nứt vang lên.

"A!"

"CMN! Tay của tao!"

"Chết tiệt, cánh tay tao hình như gãy mất rồi! A!"

"Chân của tao, CMN..."

Bốn người ngã xuống, không ngừng lăn lộn kêu rên trên mặt đất.

Ba cô gái ở đằng xa trợn trừng há hốc mồm, tròng mắt đều như muốn lồi ra.

Lại nhìn Dương Triếp, lạnh lùng đứng ở một bên, trong tay còn cầm điếu thuốc cháy dở, tư thế oai hùng, thẳng tắp, suất khí, ánh mắt lãnh nghị sắc bén.

Soái, soái, soái!

Một anh chàng rất đẹp trai!

Ba cô gái trẻ không khỏi ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt.

"Đàn ông đánh nhau, phụ nữ ít nhìn thôi, làm gì thì làm đi!" Dương Triếp nói xong, phun ra một ngụm khói.

Đẹp trai đến phát nổ!

A a a a a! Ba cô gái kích động, toàn thân phát run, trái tim nhỏ như lắp thêm mô tơ, bịch bịch bịch đập loạn.

"Mày nếu có gan thì đừng chạy!"

"Lão tử hôm nay không để yên cho mày!"

Dương Triếp nghe xong, trong tay cầm tàn thuốc hung hăng búng về hướng đầu trọc.

"Cút!"

Đầu trọc trúng tàn thuốc, da lập tức bị phỏng, sau đó dẫn đồng bọn nhào nhào chạy trốn.

Dương Triếp không thèm nhìn ba cô gái lúc này đang đứng yên như trời chống, quay người tiến vào phòng an ninh.

Tôn Kiêu vẫn chưa đến, Dương Triếp cảm thấy hắn không nên đến trực đêm hôm nay, mấy người kia khẳng định sẽ còn tới.

Đang muốn gọi điện cho Tôn Kiêu, chỉ thấy tên này đã phóng xe máy tới, vóc dáng một mét bảy, tóc ngắn, hai mươi lăm tuổi, nhìn có vẻ rất tinh ranh.

"Dương Triếp, thật xin lỗi, bị chặn nên tới chậm."

Dương Triếp nói: "Không sao, tôi sẽ ở lại một lúc nữa."

"A? Anh là đang quan tâm đến tôi à?"

"Cút!"

Tôn Kiêu hắc hắc cười một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn ba cô gái kia.

"Uy, mỹ nữ, đang làm gì đấy? Đi bộ ban đêm rất nguy hiểm, có cần tôi hộ tống các cô không?"

Ba người liếc mắt, sau đó tản đi.

Tôn Kiêu vào nhà, thấy Dương Triếp đang cầm điện thoại di động đọc tin tức, thế là ngồi xuống ghế, bật lên dáng vẻ rất ngưu bức.

Không sai biệt lắm, nửa giờ sau, bên ngoài bỗng nhiên náo động.

"Ong ong ong..."

Mười mấy chiếc xe gắn máy gầm thét phóng tới, ánh đèn chiếu về phía phòng an ninh, đằng sau còn có hai cái ô tô, tổng cộng mấy chục người, cầm trong tay nào gỗ, nào ống thép,.

Tôn Kiêu bị tràng diện trước mắt dọa đến trắng bệch.

"CMN, mẹ nó muốn giết người à? Báo động! Mau báo cảnh sát!"

Dương Triếp đứng lên nói: "Không cần, bọn chúng tới tìm tôi, anh ở chỗ này đừng đi ra."

"A? Anh cũng đừng đi ra ngoài, muốn chết à! Nguy hiểm..."

Lúc này, đầu trọc bước xuống từ một chiếc ô tô phía sau, vừa vặn trông thấy Dương Triếp xuất hiện từ cửa phòng an ninh.

"Là hắn, chém hắn!"

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên.

"Khoan đã!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.