*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng khách sạn nào đó.
Đóng rèm cửa lại, Lý Khai Sơn châm một điếu thuốc, nhếch miệng cười cười.
“Những tên cảnh sát này thật ngu xuẩn, vậy mà cho rằng Nhà Thiết Kế Tử Vong gây án.”
Giang Lân phun ra từng ngụm khói đặc, lắc đầu: “Sai rồi. Bọn chúng đang cố ý chế tạo dư luận, dẫn xà xuất động!”
“Thật hay giả? Nhìn không ra đám gia hoả này còn biết diễn kịch!”
“Anh đừng xem thường cảnh sát. Có điều, việc đó ngược lại sẽ giúp chúng ta. Lúc đầu tôi còn lo ảnh hưởng không đủ lớn để hấp dẫn Nhà Thiết Kế Tử Vong. Giờ có cảnh sát nhập cuộc, Nhà Thiết Kế Tử Vong không muốn cũng phải xuất thủ!”
Lý Khai Sơn cười hắc hắc, bẻ bẻ khớp ngón tay nói: “Chỉ cần hắn đến, lão tử bóp nát đầu hắn!”
“Đừng quên chính anh đã từng nói với tôi, Nhà Thiết Kế Tử Vong rất khó đối phó, vạn sự cẩn thận!” Khuôn mặt Giang Lân nghiêm túc nhắc nhở.
“Tôi biết. Anh cứ về đi. Hi vọng hắn có thể mau chóng tìm tới chỗ này!”
“Hắn sẽ.”
Giang Lân đứng dậy rời đi, nhưng cũng không đi từ cửa lớn, mà là trực tiếp nhảy cửa sổ ra ngoài.
Để Lý Khai Sơn giết người, là vì muốn câu con cá lớn Nhà Thiết Kế Tử Vong!
Đối phương là người như thế nào, Giang Lân hoàn toàn không biết. Hắn không dám quá mạo hiểm. Thế là Lý Khai Sơn liền đưa ra đề nghị dẫn xà xuất động.
Giang Lân ở sát vách. Nếu có biến, hắn sẽ lập tức trợ giúp. Cho dù có nguy hiểm, hắn cũng có thể toàn thân trở ra, tình hình không đến mức quá xấu.
Bất quá, Lý Khai Sơn phải trở thành mồi câu.
Một đêm khẩn trương trôi qua.
Mọi người đều bình an vô sự.
Tuy nhiên, sau một đêm lên men, ảnh hưởng trên internet càng trở nên dữ dội.
Lý Khai Sơn một đêm thức trắng, giờ phút này cơn buồn ngủ bắt đầu ngấp nghé. Mí mắt chớp chớp, hơi hơi chua xót.
“Đồ chó hoang, vậy mà uổng công đợi một đêm.” Lý Khai Sơn mắng xong liền mở điện thoại ra xem. Phía trên có rất nhiều thông báo tin tức, cơ hồ đều liên quan tới Nhà Thiết Kế Tử Vong.
Đang lúc này, một bóng đen mạnh mẽ mà uyển chuyển như mèo, hồ, trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ, chính là Giang Lân.
Hắn đồng dạng một đêm không ngủ.
“Cái đồ chó hoang đó vậy mà vẫn bảo trì bình thản! Biết thế đã chừa cho hắn một ít đầu mối!” Lý Khai Sơn nói.
Giang Lân đáp: “Yên tâm, hắn sẽ tìm được anh. Trước đi xuống ăn chút gì đi, trở về thay phiên nhau ngủ, không thể một mực chờ như vậy.”
Đột nhiên, điện thoại Lý Khai Sơn vang lên một tiếng ông.
“Chết tiệt! Tôi sắp bị những tin tức này phiền chết! Một đêm ra hơn chục cái, giờ lại thêm cái nữa!” Lý Khai Sơn nói xong mở điện thoại ra.
Nhưng giây sau, sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng.
Lần này không phải thông báo tin tức, mà là Giấy Thông Báo Tử Vong!
Giấy Thông Báo Tử Vong
Mục tiêu: Lý Khai Sơn.
Tội ác: Giết người.
Người thi hành: Nhà Thiết Kế Tử Vong.
Ngày chấp hành: Ngày 28 tháng 5 năm 2017.
Nhìn sắc mặt bằng hữu không thích hợp, Giang Lân lập tức bước tới. Sau khi xem xong, biểu cảm của hắn cũng biến đổi.
“Ra tay! Hôm nay là ngày 28, hắn muốn xuất thủ. Điện thoại di động của tôi không có động tĩnh, có lẽ hắn không phát hiện ra tôi.” Giang Lân có chút kích động, có chút hưng phấn, rốt cuộc có thể trực diện đối đầu.
Sắc mặt Lý Khai Sơn u ám, xoa bóp ngón tay nói: “Hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây. Tôi không tin hắn có ba đầu sáu tay!”
“Đừng đi xuống ăn cơm, gọi điện thoại đặt ít đồ mang lên.”
“Được!”
...
Cùng lúc đó, Tổ trọng án số 0.
Qua một đêm loại bỏ, cuối cùng khóa chặt Giang Học Nhân.
“Tôi đã nói chuyện với cán bộ thôn Đông Tứ thông qua điện thoại. Hôm qua cha của Giang Học Nhân là Giang Lân đã rời khỏi thôn. Căn cứ theo dữ liệu lưu trữ, thân phận Giang Lân vô cùng thần bí. Có người trong thôn kể rằng, trước đây hắn làm thổ phỉ, còn tự mình nuôi một con sói. Thời điểm hắn rời đi hôm qua đã đem con sói thả ra. Kết quả sói hoang trực tiếp cắn bị thương thôn dân, thiếu chút mất mạng. Cùng hắn đi còn có một người khác tên là Lý Khai Sơn. Nguyên bản bọn họ đều không phải dân Đông Tứ, về sau mới di dân tới định cư.” Vu Kiện đơn giản thuật lại tình huống.
Hoàng Bắc Khoa phát lệnh: “Lập tức điều tra hai người kia trên phạm vi toàn thành phố. Một khi có manh mối, nhanh chóng báo cáo, không được tự tiện hành động! Tôi có dự cảm, Nhà Thiết Kế Tử Vong sớm muộn cũng sẽ hành động!”
“Vâng!”
Hoàng Bắc Khoa quét mắt nhìn các đội viên, bận rộn một đêm mệt nhọc, tinh thần ngược lại rất đáng khen, khẽ gật đầu nói: “Tốt, mọi người vất vả, trước ăn chút gì đi.”
“Để tôi đặt món, mọi người muốn ăn gì?” Lâm Cửu Nguyệt mở app thức ăn trên điện thoại.
“Cho tôi một phần sủi cảo nhân thịt và rau cải.”
“Tôi muốn ăn cơm thịt bò!”
“Có gà kho cay không?”
“Cái gì?” Lông mày Lâm Cửu Nguyệt nhíu lại, chẳng biết tại sao, đầu óc cô lại nghe thành: “Có làm gà bao giờ chưa?”
“Tôi nói gà kho cay, tôi muốn ăn gà kho cay!” Phục Cường dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói hai lần.
“A!” Lâm Cửu Nguyệt đỏ mặt.
Ngay tại thời điểm mấy người mua đồ ăn, điện thoại di động của Hoàng Bắc Khoa vang lên.
Hoàng Bắc Khoa ngáp một cái, cầm máy lên nhìn thoáng qua. Trong chốc lát, con ngươi của hắn bỗng nhiên thu nhỏ, ánh mắt chăm chú quan sát màn hình.
Thư Mời Tử Vong
Người được mời: Hoàng Bắc Khoa.
Tội ác: Đổi trắng thay đen.
Người mời: Nhà Thiết Kế Tử Vong.
Ngày mời: Ngày 28 tháng 5 năm 2017.
Vu Kiện là người đầu tiên phát hiện điểm dị thường của Hoàng Bắc Khoa, đi lên trước, ánh mắt hướng về điện thoại di động xem xét. Nhất thời không khỏi kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng toàn thân.
Hắn đã từng nghĩ tới một vấn đề, nếu như hắn là mục tiêu livestream, hắn có thể sống rời đi không?
Hiện tại, câu hỏi này để lại cho Hoàng Bắc Khoa.
“Tại sao có thể như vậy?”
Vừa mới nói xong, những người còn lại đều quay đầu sang, sau đó chạy đến.
“Tư tư!!!”
Chung quanh vang lên từng tiếng hít thở thật sâu.
Trong lòng của mỗi người đều vô cùng chấn động! Sóng biển mãnh liệt!
Chơi lớn rồi!
Lần này chơi lớn thật rồi!
Để anh kiềm chế một chút anh không nghe, cho rằng hòa thượng từ bên ngoài đến liền có thể lên trời?
Tuy Hoàng Bắc Khoa không được ưa thích, nhưng việc nào ra việc đó, tất cả mọi người đều thay hắn mướt mồ hôi.
“Khoan đã, cái này không phải Giấy Thông Báo Tử Vong, đây là Thư Mời Tử Vong! Khác nhau!” Hàn Khả Tâm hô nhỏ.
...
Lời editor: Nguyên văn đoạn đối thoại giữa Lâm Cửu Nguyệt và Phục Cường: Phục Cường hỏi có gà kho cay (gān guō jī) không? Lâm Cửu Nguyệt lại nghe thành (gànguò jī).
Gà kho cay Tứ Xuyên: