Hệ Thống Livestream Tử Vong

Chương 97: Chương 97: Toàn cục chấn động




Nha, hình ảnh biến mất, livestream kết thúc.

“Keng, thiết kế tử vong lần này thành công.”

“Keng, livestream lần này rút được 7768 khối.”

“Đang tiến hành đánh giá độ khó của thiết kế tử vong.”

“Đánh giá hoàn thành, đẳng cấp của lần thiết kế tử vong này là: ưu tú + 0. Thu hoạch được 2000 điểm tử vong, thu hoạch được tràng cảnh “Bạn Là Người Kế Tiếp“.

Bạn Là Người Kế Tiếp: tràng cảnh thích hợp cho nhiều mục tiêu. Thiết lập quy tắc trò chơi, vòng vòng đan xen. Độ khó cao cấp.

Dương Triếp nhìn thoáng qua, đối với lần livestream này coi như hài lòng, nhất là trên mặt bàn lại nhiều thêm một chồng tiền đỏ rực!

...

Giờ khắc này, bên trong gian phòng khách sạn nào đó, hai mắt Giang Lân song song sung huyết.

Toàn bộ livestream hắn đều nhìn.

Người khác không hiểu câu nói cuối cùng của Lý Khai Sơn nhưng hắn biết, câu nói đó là dành cho hắn. Có điều chuyện này sao có thể buông xuống.

“Đông Nam Phá Quân, không ai có thể ngăn cản!”

Giang Lân cắn răng, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ. Mối thù giết con, giết huynh đệ, bản thân há có thể làm rùa đen rụt đầu!

“Anh sẽ không chết một cách vô nghĩa!” Giang Lân lạnh lùng nói: “Cản không được cũng phải cản!”

“Phanh!”

Một tiếng vang trầm thấp, nắm tay Giang Lân đập bể góc bàn khách sạn.

...

Cùng lúc đó, Hoàng Bắc Khoa tuỳ ý ngồi trên đất, khuôn mặt đầy vẻ chế giễu. Chung quanh toàn bộ đều là máu me bao phủ.

“Tự hào?”

Hoàng Bắc Khoa nhìn về phía thi thể Lý Khai Sơn, cười lạnh.

Nhà Thiết Kế Tử Vong, tựa như một cây cương châm, mạnh mẽ đâm vào trong lòng.

Đối với hắn những lời nói vừa rồi là vô tận trào phúng, vô tận nhục nhã.

Thật lâu sau, Hoàng Bắc Khoa mới yên lặng từ dưới đất bò dậy. Tại chỗ cửa ra phòng kín, hắn tìm thấy điện thoại của mình, súng ngắn và các đồ vật tư nhân.

Nhưng thời điểm hắn bước ra khỏi phòng liền lập tức ngây dại.

Cách đó không xa là toà nhà của Cục cảnh sát thành phố Thượng Hải!

“Điều này sao có thể?”

“Đùa gì thế?”

Cùng lúc, Tổ trọng án số 0.

“Tín hiệu xuất hiện!” Lâm Cửu Nguyệt kinh hỉ kêu lên.

“Ở đâu!” Vu Kiện vội hỏi.

Lâm Cửu Nguyệt không khỏi nhíu mày: “Hả? Không đúng?”

“Thế nào?”

“Tín hiệu đến từ kho hàng bỏ hoang phía bắc trong Cục cảnh sát!”

“Cái gì? Nhà kho? Không thể nào?”

Vu Kiện và mấy đội viên đều ngây ngẩn cả người. Trong lúc bọn họ ở trong phòng xem livestream nghiên cứu đối sách, hiện trường tử vong lại diễn ra ở kho hàng cách có hơn trăm mét? Đùa gì thế?

Đồng thời, điện thoại di động của Vu Kiện vang lên, là Hoàng Bắc Khoa gọi.

“Hoàng đội trưởng, anh đang ở đâu?”

“Cục cảnh sát, nhà kho bỏ hoang!”

Hai mắt Vu Kiện nhắm lại, mọi cảm xúc lúc này đều tụ thành một chữ: CMN!

“Mau đến nhà kho!” Vu Kiện nói.

Đám người biểu cảm ngốc trệ, cảm giác có hai cánh tay vô hình, một nắm lấy cổ bọn họ, một ba ba tát bôm bốp lên mặt.

Hiện trưởng tử vong ở trong Cục cảnh sát? Cái này mẹ nó đúng là trò chơi khăm quá lớn.

Tất cả nhân viên nhanh chóng tụ tập đến đây, từng cái miệng há to, quả nhiên là sự thật.

Phục Cường lập tức phụ trách đưa Hoàng Bắc Khoa đi bệnh viện. Từ Đào bắt đầu chụp ảnh cùng kiểm tra vết tích trong nhà kho. Tần Lãnh thì đeo bao tay, mặc đồ bảo hộ tiến vào hiện trường, kiểm tra thi thể Lý Khai Sơn.

Bên ngoài kho hàng, Vu Kiện yên lặng hút thuốc, tâm tình hắn bây giờ phi thường hỏng bét.

“Tôi cảm thấy lần này không chỉ là trêu đùa, hắn dường như đang cảnh cáo chúng ta.” Hàn Khả Tâm ở một bên lẩm bẩm nói.

“Không phải dường như, mà là nhất định! Nhưng tôi không hiểu, làm sao hắn làm được?”

“Cái này chỉ có thể kiểm tra camera an ninh!”

“Vô ích, bên trong không có giám sát, kho hàng bị bỏ hoang hơn một năm, sớm đã không còn người quản lý.” Vu Kiện thở dài, hít sâu hơi thuốc lá.

Lúc này, di động trong túi áo lại kêu lên, là Phục Cường điện tới.

“Thế nào?”

“Tôi mới ra khỏi Cục cảnh sát, hiện tại có một đoàn phóng viên đang chặn ở cửa, anh qua xem chút đi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Rất nhanh, Vu Kiện cùng Hàn Khả Tâm đi đến cửa lớn. Chỉ thấy một đoàn phóng viên đông như quân Nguyên, đang lớn tiếng kêu gào như muốn đánh bay cả Cục cảnh sát.

“Hừm!”

Vu Kiện quan sát tình huống hiện tại, tâm tình vô cùng khó chịu.

Ánh mắt của những ký giả rất sắc bén, nhanh như chớp phát hiện cựu đội trưởng của Tổ chuyên án số 0, kêu một tiếng, vọt thẳng qua sự cản trở của bảo vệ, chạy tới trước mặt Vu Kiện.

“Xin hỏi cảnh sát Vu, các anh lần này vu oan giá họa cho Nhà Thiết Kế Tử Vong có được tính là phạm pháp không? Nên xử lý như thế nào?”

“Các anh có phải dự định để Hoàng Bắc Khoa tự gánh trách nhiệm? Giống như cảnh sát Triệu lần trước, Cục có vẻ rất ưa thích sử dụng phương pháp này?”

“Đối với Nhà Thiết Kế Tử Vong, các anh thật sự có năng lực bắt hắn?”

Vu Kiện chỉ cảm thấy hai bên tai ông ông ông, giống như ve sầu đang gọi giữa rừng hè.

“Đầu tiên, cũng không phải do chúng tôi vu oan giá họa. Đúng là phương hướng điều tra xuất hiện vấn đề, cái này sẽ được giải thích rõ ràng sau. Mặt khác, Nhà Thiết Kế Tử Vong, chúng tôi chắc chắn sẽ bắt được hắn, tôi thề!”

“Ha ha, cảnh sát Vu cảnh đang lừa trẻ con à...”

“Tôi rất muốn biết, Nhà Thiết Kế Tử Vong nhiều lần phán xét tội phạm. Vì sao trước đó, cảnh sát không có bất cứ biện pháp nào đối với những người này? Thiếu giám sát? Hay là do sự bất lực của các anh?”

Câu hỏi vừa thốt lên, Vu Kiện liền phát hỏa.

Không có cảnh sát, sao có trị an?

Có đôi khi sự kiểm tra vẫn còn nhiều thiếu sót, thậm chí xuất hiện những thành phần không hoàn thành chức vụ, nhưng cũng không thể vì thế mà phủ nhận hoàn toàn công sức của chúng tôi.

“Ai vừa nói câu đó, đứng ra đây!”

Thanh âm nghiêm khắc của Vu Kiện lập tức cao vút, cộng thêm ánh mắt lạnh lùng, kết quả khiến những ký giả vây quanh giật nảy mình.

“Tách tách tách...”

Âm thanh chụp ảnh hợp lại thành một chuỗi.

“A, tôi bị cảnh sát đe dọa, đau tim quá...”

“Cứu mạng...”

Vu Kiện cũng bất ngờ, gấp gáp đưa tay lên che mặt.

Lúc này Hàn Khả Tâm đi tới, quét mắt một vòng đám đông rồi nói: “Trông thấy cái camera giám sát kia không? Đó là thiết bị đi kèm chức năng thu âm. Chúng tôi tiếp nhận phỏng vấn chính quy, nhưng không tiếp nhận công kích ác ý và chiêu trò của các người. Vừa rồi ai bị đau tim? Có muốn tôi đem đoạn video cắt xuống, công bố lên internet hay không?”

“Khụ khụ, vị nữ cảnh sát này, tim tôi không sao rồi.”

Hàn Khả Tâm lặng lẽ nói: “Thực sự tốt? Đừng tái phát, đi bệnh viện nhìn một chút đi.”

Cứ như vậy, một tên phóng viên không có quy củ bị Hàn Khả Tâm mang theo, những người còn lại liền nghiêm túc hẳn.

Tuy nhiên giờ khắc này, toàn bộ mạng lưới internet lại muốn nổ tung, không ai có thể cản được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.