Cô nghe tin Dương Chiêu tăng độ hảo cảm liền lập tức chạy tới nhà Dương Chiêu. Lần này cô ẩn mình nên có thể trốn cả Tần Lãng. Cô đưa hai tay trước mặt anh nhưng anh lại không thấy, cô thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Dương Chiêu vẫn không nhìn thấy cô. Nhìn cuốn sổ trên tay anh cô đã biết tại sao anh lại nhớ lại rồi! Vậy mà cô lại không để ý rằng anh có viết nhật ký. Hình như anh đều là giấu cô viết.
Nhìn từng nét chữ anh uốn nắn cô tò mò đọc nội dung bên trong. Dương Chiêu đều là ghi chú về cô. Những thứ cô thích ăn, cô và anh từng đi đâu chơi, cô không kìm lòng được mà dùng niệm lực lật từng trang một. Dương Chiêu nhìn từng trang sách lật như vậy biết rằng cô đang ở cạnh mình. Cố nén xúc động, Dương Chiêu ngồi cùng cô đọc lại những gì họ đã trải qua. Cho tới khi cô đọc tới sát trang cuối cùng thì anh mới giữ lại.
- “Hạ Hạ! Anh biết em đang ở đây! Em có thể cho anh nhìn em lần cuối có được hay không? Tại sao em lại muốn anh quên đi em? Hạ Hạ! Cho anh lời giải thích!”
Dương Chiêu đau đớn siết chặt cuốn sổ trong tay. Trang cuối là khi anh biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm muốn viết những dòng cuối dành cho cô. Những thế giới trước cô đều để lại anh bơ vơ. Lần này anh cứ ngỡ phải rời đi trước cô rồi nhưng không ngờ lại được cứu. Anh biết nhiệm vụ của cô là gì. Anh biết cô lần này muốn anh mất trí nhớ là vì cô lo cho anh. Nhưng anh không muốn được cô bảo vệ. Anh không cần cô bảo vệ.
- “Đừng yên lặng tới vậy! Anh biết em đang ở đây!”
Cô nhìn Dương Chiêu bên môi khẽ mím lại.
- “Dù em có nói, anh cũng không nghe thấy! Dù em muốn chạm vào anh, anh cũng không cảm nhận được, dù em có muốn cho anh thấy hình dáng em, anh cũng không thể thấy. Vậy anh còn cố chấp làm gì? Làm một người bình phàm không tốt sao?”
Hai mắt anh mờ đi liền thấy bóng dáng quen thuộc của cô. Cô quay lưng về phía anh rồi rời đi.
Cô lặng lẽ rời đi.
*Ký chủ! Cô ấy đi rồi!*
- “Hạ Hạ!”
Dương Chiêu gào lên. Nhưng...cô không quay lại.
*Tôi muốn mở con mắt âm dương!*
*Điều này...thân thể ký chủ không cho phép mở con mắt thứ ba! Điều này vượt quá giới hạn chịu đựng. Tôi từ chối!*
Anh im lặng sau đó ngước lên trời. Bên môi vẫn không ngừng nụ cười chế diễu.
- “Sao rồi?”
Trần Hạo đứng dưới góc nhà nhìn cô bay ra lên tiếng hỏi.
- “Sao anh lại tới đây?”
- “Tôi tính ra Dương Chiêu sắp có hạn nên tới đây xem.”
- “Vậy anh hãy thay tôi bảo vệ tốt anh ấy! Không cần tiền lương tháng này nữa!”
- “Cô thật biết đùa! Tiền lương cô là tiền âm phủ! Mua đốt cho cô không đáng mấy đồng!”
- “Nhưng tôi còn ở trần gian rất dài. Có thể sau khi anh chết chúng ta sẽ gặp nhau đấy!”
Cô mỉm cười từ thiện. Trần Hạo khẽ lạnh sống lưng.
- “Vâng thưa bà chủ!”
Trần Hạo hai hàng nước mắt lưng tròng bi thương nhận lệnh của cô.
Cô vỗ vai Trần Hạo khẽ hài lòng. Cô lại thu được một tên đàn em hiểu chuyện rồi! Cô cảm thấy thật bội phục bản thân.
Một tháng nữa trôi nhanh. Căn nhà dưới âm ti của cô đã nhanh chóng được xây dựng. Cô thậm chí còn dư tiền mua thêm vài chi nhánh mở cửa hàng đồ ăn, đồ thời trang. Cảm giác làm phú bà thật tốt! Hệ thống khuyên cô sao cũng không được đã dỗi cô cả tháng nay rồi! Cô cũng không để tâm lắm. Tiền vẫn là quan trọng nhất!
[Nhiệm vụ khác! Bảo vệ nữ chính!] Cô nghe giọng hệ thống phụ vang lên sau đó nhận được vị trí của nữ chính. Nhanh như chớp cô vội vã tới chỗ nữ chính. Khi cô vừa thấy Lâm Ngọc đã có một chiếc xe mất phanh đâm về phía cô ấy. Khi cô nhanh chạy tới phía Lâm Ngọc Dương Chiêu đã lao mình tới ẩn nữ chính. Chiếc xe đâm vào anh. Nhưng chưa kịp định thần một chiếc xe đằng sau liền lao lên. Cô kịp giơ ngón giữa gào lên
- “Fuck!”
Một câu liền dùng niệm lực của mình chạm vào xe khiến chiếc xe kia trệch hướng lật lên. Cô cảm thấy bản thân như Super girl vậy!
Đang tự sướng bỗng cô nhận ra Dương Chiêu còn đang nằm chảy máu. Cô vội vã dùng truyền âm gọi cho Trần Hạo sau đó chuyển vị trí cho Trần Hạo, Trần Hạo vội vã gọi cứu thương tới chỗ Dương Chiêu. Dương Chiêu lại được đưa vô viện. Bác sĩ nhìn Dương Chiêu khẽ lắc đầu.
- “Lại gặp rồi! Người này thường xuyên vào đây có lẽ phải cấp cho phiếu giảm giá mất.”
Bác sĩ chán nản tiếp tục đưa Dương Chiêu vào phòng cấp cứu. Cô ở bên ngoài bảo vệ nữ chính về nhà an toàn. Lần này may cho Lâm Ngọc đã thoát khỏi tai kiếp. Giờ cô cần tới gặp Dương Chiêu. Cô nhìn anh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu liền thở phào nhẹ nhõm. Anh vẫn được thở bằng ống thở. Máy đo nhịp tim của Dương Chiêu vẫn lên xuống từ từ khiến tim cô vẫn treo cao liền được hạ xuống.
- “Nhớ cố gắng bảo vệ Dương Chiêu cho tốt! Gọi Tần Lãng tới nhắc nhở cậu ta! Tôi phải đi đây! Anh ấy bị thương quá nặng. Nếu anh ấy nhiễm quá nhiều âm khí sẽ không ổn!”
Trần Hạo gật đầu lui đi. Cô khẽ hôn lên môi anh rồi tan đi.
Một tuần sau khi cô đang đi trên đường bỗng gặp được Dương Chiêu. Anh mặc áo sơ mi trắng mỉm cười như nắng mai vẫy tay với cô.
- “Hạ Hạ!”
Anh nhìn thấy cô rồi sao?
*Ding! Độ hảo cảm tăng 20% Độ hảo cảm hiện tại là 77%*
Cô vội vã bay tới bên Dương Chiêu nhíu mày.
- “Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ anh phải ở bệnh viện chứ? Anh nhìn thấy em rồi sao?”
- “Quả thực đã lâu không nghe em càu nhàu!”
Dương Chiêu mỉm cười nắm lấy tay cô. Cô liền rút tay khỏi anh.
- “Anh biết làm như vậy rất nguy hiểm không?”
Nhưng anh vẫn cố chấp nắm lấy tay cô.
- “Không sao đâu!”
- “Cái gì mà không sao chứ? Tay anh lạnh như vậy!”
Cô ẩn ẩn anh.
- “Anh mau về lại bệnh viện đi!”
Anh thở dài xoa đầu cô.
- “Anh tới để thực hiện lời hứa cùng em đi du lịch khắp nơi! Sau đó anh sẽ về bệnh viện. Sẽ không đi đâu! Tất cả đều nghe em! Muốn anh quên đi em cũng được!”
Cô thở dài.
- “Được! Nhưng anh phải tránh xa em!”
Dương Chiêu nhìn cô gật đầu mỉm cười.
- “Không sao đâu! Trần Hạo đã giúp anh làm một bùa bảo vệ. Âm khí của em sẽ không thể làm gì anh!”
Cô nghi hoặc nhìn anh liền được anh gật đầu chắc nịch. Sau khi cô dùng truyền âm hỏi Trần Hạo cũng nhận được câu trả lời y chang mới thở phào nhẹ nhõm.
- “Được rồi! Vậy chúng ta tới Ai Cập đi!”
- “Anh còn chưa dọn đồ?”
Cô nhìn hai tay anh trống không. Anh bỗng giật mình mỉm cười.
- “Anh quên mất!”
Nói rồi anh trở về nhà dọn đồ. Cả anh và cô nhanh chóng tới sân bay. Cô cảm nhận được anh có chút cổ quái. Nhưng ở chỗ nào cô lại không nói ra được. Hệ thống cũng chỉ yên lặng. Cô nghĩ “Chắc không có vấn đề gì đâu!”
Nhìn sâu vào trong ánh mắt anh. Cô cảm nhận được. Anh thực hạnh phúc. Thậm chí còn hạnh phúc hơn lần cô và anh cùng đi chơi.