- “Không biết bà chủ gọi tôi vào đây có chuyện gì?”
Hạ Tử Mạc nhìn cô đóng cửa xong không dài dòng liền vào việc.
- “Hạ công tử...à, Thánh thượng! Lúc nãy dân nữ đã mạo phạm ngài rồi!”
Hạ Tử Mạc kinh ngạc nhìn cô, một đám áo đen cô nghĩ hẳn là cấm vệ quân lao xuống. Bọn chúng chĩa đao về phía cô bảo vệ Hạ Tử Mạc. Cô điềm nhiên mỉm cười.
- “Lúc nãy người đã cược tất cả! Ta chỉ muốn nhắc nhở ngài một chút!”
Hạ Tử Mạc nghe vậy nhíu mày phất tay cho đám thuộc hạ bỏ kiếm xuống. Nhìn qua tình hình khả quan cô tiếp tục.
- “Tuy trên giấy người lấy tên khác ký nhưng ban đầu ta nói miệng người đã đồng ý! Quân vô hí ngôn! Ta mong người đừng làm ta thất vọng.”
Nghe vậy đám thuộc hạ liền nhìn nhau khó xử.
- “Lui ra đi!”
Hạ Tử Mạc tiếp tục lên tiếng. Hắn quả nhiên sơ xuất coi thường việc này. Nếu để sử sách ghi lại hắn vì một cuộc chơi bài mà khiến cho ngôi vị rơi vào tay một bà chủ sòng bài hẳn sẽ lac một chuyện cười cho bách tính! Nhưng lời hắn đã đồng ý, có người làm chứng ở đó hắn cũng không thể rút lời! Trừ khi....
Ánh mắt hắn hằn tia sát khí. Cảm nhận được cô phất tay khiến ấm trà bay lên rót trà vào tách của Hạ Tử Mạc. Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn tới cô. Trước khi hắn kịp hét lên cô liền dùng thuật bịp miệng hắn.
- “Đừng hét vội! Ta không phải yêu! Ta là một đạo sĩ tu tiên!”
Hắn cực độ nghi ngờ nhìn cô.
- “Bộ tiên gia chơi bài bạc ngươi chưa thấy bao giờ sao?”
Quả thực hắn chưa bao giờ thấy. Tại nhân gian chơi cờ thường là tiên gia, bài bạc thường là yêu ma quỷ quái mê hoặc lòng dân. Cô trước kia vẫn luôn tự hỏi...tại sao lại có sự phân biệt này? Bài bạc, cờ vây cũng đều là những môn thể thao trí tuệ không phải sao? Loài người thật cổ hủ!
- “Ầy! Thôi, không cần trả lời! Ta biết ta xinh đẹp tới mức ngươi không thể nói mà! Nếu người không tin ta là đạo sĩ tu tiên có thể cho cầm sư vẽ mặt ta rồi cho người tới phái Vô Đạo Kiếm tra hỏi có phải Ngũ trưởng lão hay không liền biết!”
Cô một bên vừa bịp miệng tên Hạ Tử Mạc, một bên vẫn tự lải nhải.
- “Người muốn giết ta là điều không thể đâu! Hơn nữa ta cũng không có hứng thú với người! Càng không có hứng thú với giang sơn này!”
Hắn lần thứ n nghi hoặc nhìn tới cô. Nếu không nghĩ tới giang sơn, biết hắn là vua còn trăm phương ngàn kế thắng hắn để làm chi?
- “Ầy! Ta thực sự có điều muốn nói với người! Tại nơi này ta muốn...ngươi miễn phí thuế cho sòng bài của ta! 9 năm thôi! 9 năm ta sau ta sẽ phá bỏ nơi này! Ngoài ra ta cần người thông qua một số chính sách như này! Tạm thời ta yêu cầu một việc này trước! Người nợ ta hai việc còn lại. Khi nào ta nghĩ tới liền báo. với người! “
Cô đưa một số chính sách ra để hắn nhìn. Mọi người nghĩ đây sẽ là chính sách bình đẳng nam nữ? Sai rồi! Là nữ tôn! Nữ nhân được đi học, được làm quan, được làm mọi thứ mình thích. Không cần để ý tới tam tòng, ngay cả tứ đức cũng bị thay đổi! Nam nhân làm việc nhà? Nam nhân có thee bị nữ nhân thôi? Chế độ nhất thê nhất phu? Ngoài ra còn N đạo luật khác có lợi cho nữ nhân. Thật hoang đường! Nhìn thấy Hạ Tử Mạc sắc mặt khó coi cô liền nhíu mày.
- “Một là người mất giang sơn, hai là người thông qua đạo luật! Ta không muốn ép buộc huynh nên đã cho huynh lựa chọn thứ hai! Đừng làm ta thất vọng! Mau chọn đi nào!”
Hạ Tử Mạc quả thực bị dồn tới đường cùng nhắm mắt đưa hai ngón tay lên chấp nhận đạo luật được thông qua. Cô hài lòng gật đầu công nhận nam nhân này có mắt nhìn!
- “Được rồi! Ta cũng không ép người, ngay sau khi ngài về để cho ngài có thời gian chuẩn bị ta cho ngài thời gian là 1 tuần! Sau một tuần nếu 1 tuần sau người không thực hiện hết giao dịch thì đừng mong ngài còn được ngồi trên ngôi vị!”
Thấy Hạ Tử Mạc mồ hôi tuôn ra như suối cô lau qua mồ hôi cho hắn khẽ cười.
- “Người không thoải mái sao? An tâm! Dân nữ cũng không có ý ép buộc người, người cứ thoải mái nào!”
Hạ Tử Mạc không lâu sau được cô thả ra liền vội vã trở lại hoàng cung. Nghe đồn từ đó hắn vẫn luôn có nỗi sợ vô hình với việc cờ bạc.
Đạt được mục đích cô khoái trí mỉm cười cùng lúc đó Nĩ Nĩ cũng đã tới.
- “Muội lại mới làm điều gì giấu ta sao?”
Cô cười cười lắc đầu.
- “Cũng không có gì! Chỉ là có chút bận! Sao huynh lại ở đây rồi? Không phải nói ma giáo có chuyện sao?”
Hắn mỉm cười ngồi xuống cạnh cô.
- “Ta đã xử lý, chỉ là nhớ muội nên muốn gặp muội chút thôi!”
Nghe vậy cô liền mỉm cười. Cô chưa từng hỏi tại sao hắn luôn tìm được cô. Càng không hỏi vì sao hắn lại luôn đi cùng cô qua khắp các thế giới. Chỉ là...trong tiềm tức cô vẫn luôn là có chút gì đó với hắn. Nửa như biết ơn, nửa như tội lỗi.
- “Được! Huynh hôm nay ở lại đây đi! Nghe nói hôm nay có lễ hội hoa đăng. Muội muốn đi ngắm!”
Trong khi cô cùng Nĩ Mĩ vui vẻ đi dạo, Hạ Tử Mạc vẫn phải đấu tranh cùng đám lão già triều thần!
Thời gian không lâu sau một con yêu quái phía Tây chạy tới nước Hạ, đám đồ đệ của cô vì đuổi theo nó trùng hợp cũng tới. Hạ Tử Mạc vừa lúc cũng thông qua được đạo luật liền nghe việc này từ pháp sư nước Hạ. Hạ Tử Mạc liền mở rộng cửa chào đón các đạo sĩ. Ngạc nhiên, khi nhóm Thiệu Hỉ tới đây liền nghe đồn có một bà chủ sòng bài đẹp như tiên nữ, có tay nghề chơi bài một không hai tự động đều nghĩ tới cô. Lên kế hoạch bọn họ vừa gặp Hạ Tử Mạc liền không nói lời dông dài nói ra kế hoạch rồi có ý muốn ly khai. Hạ Tử Mạc lại có ý muốn mời họ vào cung liền bị từ chối. Cùng ra ngoài Hạ Tử Mạc cũng có ý tới tìm cô để nói chuyện đạo luật. Thật trùng hợp sau khi có ý ly khai cả nhóm đều hướng về sòng bài đi tới. Cả hai bên thấy lạ nhưng cũng là không nói gì.
Thiệu Hỉ lấy cỏ truyền âm thả ra, quả nhiên nó bay theo hướng về nhà trọ. Trong lòng hắn không hiểu sao lại rộn ràng tới lạ.
- “Sư phụ, đệ tử đang đi diệt yêu có qua nước Hạ. Nghe đồn người cũng đang ở đây! Đệ tử liền qua tìm người có việc!”
Đang trong chăn êm nệm ấm nghe vậy cô liền bật dậy.
*WTF Hệ thống ngươi lại không báo ta!*
*Ai kêu cô không tự bấm số tính! Rõ ràng có thể tự bấm số tính vậy còn lười, trách ta được sao?*
Cô quả thực cãi không lại. Chải chuốt qua loa cô liền chạy xuống bên dưới mở rộng cửa.
Nhóm Thiệu Hỉ cùng Hạ Tử Mạc vừa tới liền thấy cô mở cửa.
- “Sư phụ!/ Ngũ trưởng lão!”
Nghe nhóm đạo sĩ nói vậy Hạ Tử Mạc dù không muốn nhưng cũng phải công nhận thân phận của cô. Thảo nào hắn cho người âm thầm hạ độc cô, thấy cô ăn rồi mà vẫn không chết! Quả là người tu tiên!
- “Được rồi! Vào trong nói chuyện!”
Nói rồi cô liếc qua Hạ Tử Mạc đứng bên cạnh đám môn sinh.
- “Cả ngươi cũng vào đây!”
Cái tên khốn khiếp đó giám hạ độc cô, lần này cô không cho hắn gặp tào tháo cô nguyện viết ngược lại tên!
Cô dẫn đám người lên lầu, vừa đóng cửa Thiệu Hỉ liền bày ra vài vết sẹo trên tay hai mắt ngập nước nhìn cô.
- “Sư phụ! Đây là chiến tích của ta! Diệt yêu quái cấp 30, bảo vệ vài nước khỏi thủy quái, thu thập ba hung vật cấp 10! bọn chúng quá mạnh khiến ta bị thương như này! Ta lúc đó muốn tìm người nhưng người lại không còn ở núi!”
- “Ồ! Lớn rồi! Gặp khó khăn liền tìm ta thì khi nào ngươi mới trưởng thành? Hơn nữa ngươi không phải vẫn còn sống sao? Chưa chết thì đừng có phiền ta kiếm tiền!”
Hạ Tử Mạc một bên nghe vậy liền đen mặt. Làm đệ tử của nữ nhân đó...vị đạo sĩ kia hẳn ý chí sống còn rất lớn!
- “Con đã đổi được 130 ngàn linh thạch, muốn biếu người 100 ngàn linh thạch!”
Mới nghe như vậy thái độ lạnh lùng của cô xoay chuyển 180°
- “Đệ tử thân yêu của ta! Con vất vả rồi! Sau này có gì khó khăn cứ tìm lấy sư phụ! Ta sẽ giúp ngươi!”
Cô thật sự chẳng còn chút tiết tháo nào sao?
Hệ thống trong lòng tự hỏi cả vạn lần.
Yêu quái kia khẽ híp mi cảm nhận sức mạnh của nơi này...nó hiểu rằng nó còn ờ lại lâu, ngay cả bộ xương chắc chắn cũng không còn!