Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 174: Chương 174




Cô đi ngang qua nghe vậy liền chạy tới. Quả thực có một kẻ bị trướng khí xâm nhập hóa quỷ, loài quỷ này thèm khát máu thịt thật giống zombie. Chỉ là loài quỷ này không có khả năng lây nhiễm, rút kiếm trong không gian cô nhào tới một kiếm đâm trúng điểm yếu khiến nó hóa thành cát bụi.

- “Ngươi không sao chứ?”

Nhìn nữ hầu mặt tái xanh chứng kiến mọi chuyện xảy ra, có lẽ y sợ hãi lắm.

- “Trắc...Trắc phi! Đa tạ người cứu mạng!”

Nữ hầu kia vừa nói xong cũng là lúc A Hoa đi tới. Cô nhìn lướt qua tì nữ kia rồi gật đầu.

- “Không có gì, ngươi đi nghỉ đi!”

Tì nữ kia gật đầu vội vàng rời đi. Sau khi tì nữ kia đi cô quay qua nhìn A Hoa thở dài.

- “Ta nói này, ngươi ra tay ở đâu cũng được tại sao lại chọn hoàng cung? Vuốt mặt cũng phải nể mũi, ngươi thấy tiên gia cùng đạo sĩ dạo này cũng đều tụ tập tại đây! Ngươi làm vậy có phải không để chúng ta vào mắt không?”

- “Trắc phi thứ cho nô tì ngu muội không hiểu ý người!”

Nhìn A Hoa vẫn cố chấp như vậy xét lại cô cũng chẳng thể dùng pháp lực liền thở dài. Nhắc mới nhớ tuy cô không thể dùng pháp lực nhưng cô còn dị năng mà! Nhân dịp không có người nào ở đây cô tạo ra một vòng tròn nước trói buộc A Hoa ở trong. Bị tấn công bất ngờ A Hoa chẳng kịp tránh liền ngoan ngoãn nằm bên trong, ma vương đã nói không được làm gì trái ý của Khương Tuệ Nhan nên đành nhắm mắt theo.

- “Ma khí không thể nào tự dưng xâm nhập vào trong hoàng cung, cũng không thể nào mà nhập vào con người khiến người bị ma hóa biến thành quỷ! Ngươi là ma, ta thấy ngươi tu vi cũng không thấp thiết nghĩ ngươi hẳn thoát không nổi liên can!”

- “Trắc Phi chuyện gì ta làm ta sẽ nói ta làm, việc ta không làm ta không thể nhận! Ta được lệnh bảo vệ người chứ không có lệnh gì ngoài việc đó!”

- “Ngươi do Nĩ Nĩ phái tới?”

A Hoa khẽ chau mày, như nhận ra gì đó cô mới à một tiếng.

- “Ngượng ngùng, ta quen gọi hắn như vậy! Ý ta là ngươi do Mộ Dung Kỷ phái tới?”

A Hoa nghe vậy liền gật đầu. Sớm cô đã đoán ra nhưng thôi, hỏi cho chắc thêm. Cô tin rằng Nĩ Nĩ sẽ không tổn hại hay gây bất lợi cho mình.

- “Được rồi! Ta lần này coi như tin ngươi, nếu hắn đã phái ngươi tới cho ta cứ xem như ngươi là người của ta. Giờ ta ra lệnh cho ngươi đi điều tra sự việc tại đây!”

Cô phất tay quả cầu nước biến mất thả A Hoa từ trên xuống. A Hoa thấy vậy liền quỳ xuống trước cô.

- “Thuộc hạ nghe lệnh!”

Nói rồi A Hoa liền rời đi. Cùng lúc cô nghe tiếng ồn ào bên ngoài.

- “Mau kiếm Trắc Phi nương nương, người đâu! Mau kiếm Trắc phi!”

Nghe vậy cô nhíu mày, tay ngưng quạt đứng dậy bước ra ngoài.

- “Có chuyện gì vậy?”

Thấy tên thái giám chạy qua cô liền hét to. Tên thái giám đó vừa nghe liền quay lại tính hét kẻ nào mà không có phép tắc liền nhìn thấy cô. Vừa thấy cô hắn liền lao tới như chó thấy xương.

- “Cuối cùng cũng gặp được người rồi! Hoàng Thượng có chỉ, cho người lên làm Hoàng Hậu! Ngay ngày mai sẽ làm lễ sắc phong cho người, cho người được phép can dự vào chuyện triều chính. Người còn ra lệnh hủy bỏ ba ngàn hậu cung độc sủng mình người. Hiện các quan đại thần đang quỳ bên ngoài Điện Thái Hòa không chịu rời đi, có rất nhiều vương gia đã tới cũng đang chờ người, một số công chúa đang tìm người để mong người can thiệp vào ý của Hoàng Thượng.”

Nghe vậy cô liền tặc lưỡi. Cái tên Lam Thiên kia vừa lên ngôi vua đã phá phách như vậy rồi! Thật tình cô lại chẳng muốn đi thu dọn việc này chút nào. Nhưng nhìn đám biểu cảm kia hẳn cô không tham dự vào sẽ chẳng được yên ổn.

- “Ta biết rồi! Hoàng Thượng giờ đang ở đâu? Chúng ta tới đó!”

- “Bẩm nương nương Hoàng Thượng đang ở thư phòng!”

Nói rồi tên Thái giám tự dẫn trước. Cô lười biếng cầm chùm nho bên cạnh bước theo sau. Mấy tên quan đó thật không biết lượng sức. Tuổi già sức yếu còn thích dãi nắng dầm mưa. Chỉ vì có chút chuyện lại bày khổ nhục kế, đe dọa. Bọn hắn không nhận ra việc đó không có ích hay sao?

- “Hoàng Thượng, Trắc phi nương nương muốn gặp người!”

Lang Thiên Bá nghe cô muốn gặp liền hạ tấu chương đang cầm xuống day trán.

- “Cho nàng vào!”

Vừa dứt lời cánh cửa mở ra. Cô vui vẻ bước vào tiến tới gần hắn mỉm cười.

- “Đại ca có phải huynh nhầm gì rồi không? Dẹp bỏ tận 3000 mỹ nhân biết đâu lỡ tay dẹp luôn cả Tố Tố đó của huynh thì sao? Hơn nữa việc phong ta làm Hậu, người không thấy có lỗi với nữ nhân đó sao? Đám lão già kia bên ngoài dãi nắng chịu cũng không ít cực khổ chỉ hi vọng con cháu mình không bị ném ra. Dù sao đám lão đó cũng cống hiến cho triều đình không it việc này huynh không thể ích kỷ như vậy!”

- “Họ tìm tới nàng sao?”

Lang Thiên Bá đột nhiên nhìn tới cô, ánh mắt ấy khiến cô có chút chột dạ quay đi.

- “Cũng không phải!”

- “Vậy là nàng đang lo lắng cho ta rồi!”

Hắn bỗng dưng mỉm cười tiến tới chỗ cô, đưa tay vuốt tóc mai hơi xõa của cô trở về chỗ cũ.

- “Nếu đám lão đó phiền nàng ta cũng không ngại cho bọn hắn nghỉ ngơi sớm! Dù sao đám lão già ấy cũng tới lúc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi! Chuyện 3000 hậu cung nàng cũng không cần khuyên ta nữa! Nếu bắt nàng quản lý đám nữ nhân phiền phức kia hẳn nàng sẽ rất mệt. Hơn nữa trong đám nữ nhân đó sẽ có kẻ muốn hại nàng, đó là điều mà ta không thể cho phép! Ta thà đi ngược lại với thế giới này cũng không bao giờ cho phép kẻ nào hại tới nàng!”

Bỗng dưng nghe lời đường mật như vậy cô có chút hốt hoảng.

- “Đại ca huynh có uống nhầm thuốc gì sao?”

Lang Thiên Bá không nói gì chỉ cười cười xoa má cô rồi hôn lên.

- “Ta có lẽ uống nhầm thuốc tương tư!”

Vẫn là tạm thời chưa nên nói chuyện với hắn tránh bị nghẹn chết! Cô cười cười.

- “Hoàng thượng người đang bận đúng không? Nếu vậy ta không làm phiền người nữa! Đúng rồi! Người còn nhớ lúc trước người có xây cho ta Thực các chứ? Giờ nạn dân đã tới, ta có nghe phong phanh chuyện lương khố không đủ tới lúc dùng tới thực các rồi! À! Nhắc thêm ta mới nhớ! Vì bách tính đang gặp nạn ta mong người có thể dời lễ sắc phong qua sau việc này! Chờ tới khi bách tính an cư lạc nghiệp xong rồi người muốn sao ta không có ý kiến!”

- “Được, nếu nàng đã nói vậy ta duyệt chuyện của chúng ta sau sẽ bàn! Nhưng việc ta hủy hậu cung nàng cũng không được xen vào!”

- “Quân tử nhất ngôn!”

Cô gật đầu coi như đã đàm phán xong. Thế giới này quá đáng sợ, sau khi xong trận này cô nên kiếm lý do gì để thoái thác làm hậu đây? Cô còn muốn rời cung đi tới nơi cất giấu vàng bạc đâu! Giờ trong ngoài hỗn loạn, cô chẳng thể nào mà làm theo ý mình.

- “Hôm nay nếu nàng đã tới đây ta lại nổi hứng kể chuyện, nếu nàng đã xong việc vậy ngồi nghe ta kể đi?”

Cô nhìn qua Lang Thiên Bá vẫn luôn đứng cùng mình khẽ gãi cổ.

- “Chúng ta ngồi xuống rồi tiếp tục nói có được hay không? Ta...cũng hơi mỏi cổ rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.