- “Đừng cố giãy giụa cũng đừng mong có ai tới cứu! Hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu!”
A Lam tiến tới bóp cằm cô ánh mắt hằn lên tia ác độc, bỗng cô nhận ra việc gì đó.
- “Ngươi là kẻ sống sót của La Sát tộc?”
A Lam vuốt ve thanh đoản đao nghe vậy khẽ dừng lại nhếch môi cười.
- “Giờ thì ngươi cũng nhớ ra rồi sao? Năm đó ngươi nhận lệnh của thiên đình đánh tới La Sát tộc, chính ta tận mắt chứng kiến ngươi giết chết ba ta, chặt đầu của mẹ ta! Chính ngươi dẫn quân đi giết người trong tộc, người già ngươi cũng không tha! Không phải ngươi luôn nói bản thân là sứ giả của chính nghĩa sao? Ngươi làm như vậy không thấy hổ thẹn sao?”
Cô cười nhạt ngả người ra sau nhớ lại năm ấy, Tiên quân vì việc la sát tộc giết người bừa bãi, gây thù chuốc oán với bao tộc khác khiến không ai vừa mắt mà đau đầu. La sát tộc cậy bản thân là cổ nhân, có nhiều tài nguyên cũng như sức mạnh hơn mà bắt đầu có ý muốn tới nhân giới thống nhất giang sơn, khiến cho loài người là nô lệ của chúng, cho chúng thỏa mãn cơn khát máu! Thiên đình vì vậy mà ra lệnh cho Tiên quân đi tàn sát nơi đó, đúng lúc ấy Tiên quân lại có việc. Cô nhận lệnh đi diệt la sát tộc, khởi nguyên của chuyện này vốn dĩ từ những người già trong tộc, ỷ mình am hiểu sâu rộng quá tự mãn nên nếu để họ sống chỉ e sẽ rắc rối hơn sau này! Cô đã nhờ bên phật tổ tới giúp sức, muốn cảm hóa họ nhưng không ngờ ma tính của họ quá cao, cô đành một đao giết sạch. Người nơi đó cũng vì vậy mà bắt đầu tiến tới chiến tranh! Cô cũng vì chẳng thể khác hơn đành giết họ, trên chiến trường thì chẳng có thương hại, nếu không cái giá phải trả sẽ là mạng sống. Nhưng không ngờ, cô gặp A Lam, ánh mắt của con bé khiến cô nhớ tới bản thân cũng không cha không mẹ, qua việc này con bé cũng sẽ giống như cô. Nhưng cô không nỡ kết thúc mạng của con bé liền xoay lưng rời đi, để mặc cho số phận quyết định, sống được hay không còn dựa vào tạo hóa của nó!
Không ngờ tới...vẫn là cô tự đâm lấy mình!
- “Ngươi biết những ngày tháng ấy ta vì ngươi mà sống khổ sở như nào không? Ngươi biết vì ngươi mà mỗi đêm ta đều mơ thấy oan hồn của bao nhiêu người trong tộc? Vì ngươi! Tất cả đều vì ngươi! Hahaha! Ta muốn giành lại hết tất cả những gì ngươi có! Để lần lượt những người ngươi yêu nhất đâm ngươi, từng nhát, từng nhát. Để ngươi thấu thế nào là đau khổ tột cùng! Người người nói ta ác độc, nhưng họ nào hay! Ngươi mới là ác quỷ! Ngươi chính là một con ác quỷ đội lốt thiên thần khiến người ta ghê tởm!”
Cô nghiêng đầu khẽ cười, A Lam thấy cô cười càng thêm chướng mắt tát cô thêm một cái.
- “Ngươi mặt cũng thật dày! Vậy mà vẫn cười được?”
- “Tại sao ta lại không thể cười? Ngươi nghĩ xem!? Ngươi nghĩ bản thân ngươi làm như vậy là có thể trả thù ta sao? Ngươi không biết rằng...nam nhân cũng chỉ như cái áo ngoài! Muốn vứt thì vứt sao? Còn bao nhiêu cái áo đẹp ngoài kia chứ? Hơn nữa ngươi mặc lại áo rách của ta...cảm giác rất tốt đi?”
Cô cay nghiệt nhếch môi cười, nếu trong mắt của một kẻ luôn nghĩ cô xấu, cô cũng chẳng muốn làm kẻ tốt làm gì!
- “Hay lắm! Để ta xem! Ngươi còn cứng miệng được bao lâu!”
Nói rồi A Lam đứng lên, rửa tay như vừa phải chạm vào thứ gì đó thật bẩn.
- “Người đâu! Mang nó vào đây!”
Cánh cửa lần nữa được mở ra, cô thấy một loạt đồ tra tấn được mang vào. Cô có chút cảm thán, quả thực đồ chất lượng cao! Nhìn khá là đáng tiền!
Không hổ là Mặc Kiệt Bá, lợi hại!
Hệ thống bên trong thấy vậy nhếch môi cười.
*Mọi thứ như nước nóng tới đầu rồi mà cô vẫn còn ung dung vậy được sao?*
*Chứ giờ ta làm gì! Như nữ chính kêu gào sao? A đừng lại đây! Ta sợ quá mà! Phấn kích quá đi?*
*Nếu cô không nói câu cuối cùng thì không ai biết cô biến thái ra sao đâu ký chủ!*
*Ầy, ta với ngươi cũng không phải ngày một quen biết! Ta với ngươi hơn kém nhau cũng có ít gì! Rõ ràng ngươi là hệ thống vậy mà ngày ngày trưng ra sáu múi cho ai xem?*
*Ký chủ! Nếu không phải vì cô quá nghèo tôi cũng có tới mức ngay cả áo cũng không có để mặc sao?*
*Vậy để ta vẽ vài cái áo ra tờ giấy rồi đốt cho ngươi!*
Hệ thống như nhận thức được việc gì đó rồi quay lại.
*Ký chủ cô lại chơi tôi!*
Cô cười cười từ chối cho ý kiến.
- “Ngươi cũng là người kích động nhóm Vampire đi hại loài người đúng không? Ngươi là kẻ hạ độc Vampire vào một làng tại Amazon khiến họ bị biến thành bán Vampire đúng chứ? Ngươi là kẻ gây dựng đội quân Vampire chống lại hiệp ước hòa bình giữa con người và Vampire?”
- “Vậy thì sao? Haha, dù sao ngươi cũng không có chứng cứ! Vậy thì ngươi làm gì được ta đây? Ngươi nên nhớ ngươi đang ở trong địa bàn của ai, nên nhớ ngươi đang trong tay ai! Muốn làm gì ta...thì phải chờ ngươi sống được đi rồi chúng ta tiếp tục nói!”
- “A! Ta cũng không cần bằng chứng gì đâu! Lời thú tội của ngươi là đủ rồi, bằng chứng khác thì ta quả thực không cầm, nhưng người của ta ít nhất mỗi người cũng có vài ba bản để ngắm chơi nha!”
Lời của cô vừa nói ra khiến A Lam sững lại.
- “Ý ngươi là sao? Sao có thể chứ...ta làm dưới danh của Mặc Kiệt Bá! Làm sao có thể có bằng chứng? Ta là tổng giám đốc phân khu kia mà! Người của ta làm việc rất sạch!”
Cô nghe vậy cả người đều thở ra hơi thở lười biếng khẽ nheo mắt.
- “Ngươi...chắc chứ?”
Lời này của cô như một đòn đánh vào ả!
- “Ta chắc chắn! Phía sau còn có Kỷ Ái Quân hộ thuẫn ta, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Đừng có mà ở đây dọa ta, ngươi không có cửa đâu!”
Ả vừa nói xong liền cầm tới một thanh sắt đã được nung nóng như thời cổ đại vậy.
- “Hoa văn đó cũ rồi! Ta có thể chọn loại hoa văn nào hợp thời trang hơn một chút không?”
Lời này của cô khiến mọi người có chút ba chấm....
- “Ngươi nghĩ rằng mình có chọn lựa sao?”
Nhưng A Lam còn chưa chạm được vào cô liền bị giữ lại, một tên áo đen hất văng ả vào tường, những kẻ đứng đằng sau vội tiến lên gỡ khóa cho cô.
Cô nhìn A Lam còn chưa hết kinh ngạc cười một cái, Mặc Kiệt Bá ít khi xuất đầu lộ diện cũng đã tới, vừa tới hắn liền cúi xuống chào cô.
- “Chủ tịch! Mọi chuyện đã được an bài ổn thỏa!”
Mái tóc nâu của hắn khá dài che đi con mắt màu hổ phách, cặp kính phản quang che đi đôi mắt xinh đẹp ấy. Cô mỉm cười vuốt má hắn.
- “Vất vả cho ngươi rồi, ngươi hãy đi nghỉ đi! Việc còn lại đã xong rồi!”
Cô nhìn qua A Lam nghe vẻ ả ta còn chưa có tỉnh lại liền phất tay cho người kéo ả ta tới ghế đã giam giữ cô. Nhìn ả như vậy cô tiến lại gần A Lam đánh nhẹ vào má cô ta hai cái, A Lam kinh ngạc không thốt lên lời nhìn cô. Cô nhếch môi cười.
- “Thế nào? Chưa hết kinh ngạc sao?”
- “Sao có thể!”
Cô bật cười cho người đem ghế tới ngồi thật nhàn nhã.
- “Ngươi còn chưa tỉnh ra sao?”
- “Ngươi sao có thể chứ? Mặc gia không phải đã ám sát ngươi sao? Còn đánh tới mấy xưởng sản xuất của ngươi...”
Cô tao nhã ngồi uống rượu cười. Giờ vị rượu cay cay làm cô có cảm giác thật tốt.
- “Ngươi không thấy...mấy kẻ đó ám sát ta chưa bao giờ thành công sao? Lần nào ta cũng đưa Nĩ Nĩ, Kỷ Ái Quân và Stiver đi theo sẽ làm ngươi nghĩ rằng...họ bảo hộ ta chỉ như vậy ngươi sẽ không bao giờ nghĩ thất bại là do người của ta.”
Cô huyền bí mỉm cười.
Trong một buổi dạo đêm, cô nghe tới Mặc Kiệt Bá đang bị đuổi giết dồn vào chân tường như vậy cô liền thuận tiện cứu hắn, sau đó dựa vào thế lực hắc đạo của hắn tạo lập lên một công ty hắc đạo riêng của bản thân do cô đứng đầu nhưng cô lại mượn danh của Mặc Kiệt Bá để hắn đứng đầu, che dấu thân phận thật sự của bản thân.
Cô cho Mặc Kiệt Bá đem người ám sát mình, đem người phá công ty mình để giảm đi sự nghi ngờ của mọi người cũng là để những kẻ có ý chống lại cô nhưng không có thực lực sẽ gia nhập vào Mặc gia, như vậy cô sẽ dễ xử lý bọn chúng hơn.
Tất cả...đều là bẫy của cô, cô trước nay vốn chẳng cần lo nghĩ nhiều, mọi chuyện đã do cô sắp xếp từ đầu, ngay cả việc bị bắt tới đây. Vỗ vỗ má của A Lam cô mỉm cười thật dịu dàng.
- “3 năm tốn công tốn sức lên được chức tổng giám đốc một phân khu, ngươi cũng đóng góp cho ta nhiều rồi! Cô gái ạ! Đúng rồi. Ngươi cũng được bằng khen thưởng nhỉ? Ngươi còn đi khoe khắp nơi, chữ ký ta ký cho ngươi có đẹp không?”
A Lam cay cú hai tay siết chặt lấy nhưng lúc này ả mới nhận ra...cả người ả đều không có sức!”
- “Trên đó đều có một lớp bột hoa tình, ngươi cứ từ từ mà thưởng dụng! Ngươi bây giờ nghĩ mình có thể thoát khỏi móng vuốt của ta sao?”
Cô cười vô cùng tươi sáng, vô cùng chói mắt.
- “Ngươi nhất định chết sẽ không được yên thân đâu! Ngươi sẽ mãi mãi phải cô độc! Ta nguyền rủa ngươi!”
Nghe vậy cô ôm hai tay có vẻ sợ sệt khẽ cười.
- “Ngươi nghĩ...ta sợ sao? Lời nguyền của ta nguyền rủa ngươi...ngươi còn chẳng thể giải trừ! Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm gì ta sao?”
Vuốt ve má A Lam cô nhanh chóng siết chặt cổ cô ta. Cùng lúc đó Nĩ Nĩ đã truyền âm tới, đạo sấm sét đang chờ cô bên ngoài. Cô chán ghét lau tay rồi rời đi, trước khi đi còn không quên quay lại lè lưỡi chọc tức ả ta.
Trước giờ cô không bao giờ làm chuyện gì mà cô không chắc chắn, giờ từng chuyện đã xong, hệ thống báo cáo nhiệm vụ hoàn thành tới 98%. Chờ cô hoàn thành độ kiếp nhất định sẽ làm nốt!
Nhưng cô bây giờ mới nhận ra, dù có pháp khí phòng thân, Nĩ Nĩ hộ pháp nhưng cô chưa có đan dược để chắc chắn! Bởi cơ thể này chỉ là người thường! Mẹ nó! Cô chửi thề, vậy mà cô quên rằng đây là cơ thể thường cô chưa kịp cường hóa.
Nhìn đạo sấm sét tới nơi cô hề hề mỉm cười.
- “Đừng đánh vào mặt nha! Mặt ta để kiếm cơm đấy!”