Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 259: Chương 259




Hai ngày sau cô đứng trước cửa không gian, ba kẻ kia cũng dần bước tới. Nĩ Nĩ từ từ đi theo các World Ruler bước tới, chính phụ đều đầy đủ. Nàng nắm tay Nĩ Nĩ rơi vào thế giới thời không...

Các vòng xoáy từ từ tách cả hai người ra.

Thế giới thứ 9 bắt đầu!

*Ding! Ký chủ lại gặp nhau rồi! Lâu không gặp có nhớ ta không nào? Ta biết ký chủ sẽ nhớ ta da diết mà, đây là nhiệm vụ đặc biệt nên sẽ có phần thưởng đặc biệt. Cô cố gắng lên nhé!

Tên: Vũ Nhạc

Tuổi: 18.

Trí tuệ: 160

Giá trị nhan sắc 100/100

Giá trị vũ lực 100/100

Số đo ba vòng....**. Truyện Nữ Cường

Mị lực: 95%

Điểm ký chủ: 10.000.

Sao 000040.

Tích phân: 670.

Đánh giá mức độ ⭐⭐⭐⭐⭐

Kỹ năng: Võ công level 5. (Thái âm chân kinh.)

Khinh công level 3

Giá trị vũ lực: 100%.

Dị năng:

Khiêng chắn level 9

Thể năng level 10

Thủy năng level 10

Không gian level 10

Ánh sáng level 9

Kỹ năng cảm xúc:

Nước mắt tuôn rơi: Level 1

Nhiệm vụ: Nhiệm vụ đặc biệt: Trừ yêu diệt ma! Thành công thu về viên đá sinh mệnh, bước ra khỏi hận thù cuối cùng mở ra cánh cửa thời không với nỗi lòng không oán hận!*

*Ta biết rồi! An tâm, hệ thống à! Ta không nhớ ngươi đâu, cũng như ngươi nói lâu không gặp vậy cửa hàng có phải chăng sẽ giảm giá?*

*Có chứ!*

Hiếm khi có chuyện hệ thống sale nghiêm túc cô có chút kinh ngạc.

*Sale bao nhiêu?*

*Toàn bộ hệ thống sale 1% tất cả các mặt hàng! Ấy chết ta đọc nhầm! 0,01 các mặt hàng mới đúng!*

Nghe vậy cô có chút chán ghét phất tay.

- “Dẹp đi!”

Lần này không có cốt truyện, các nhân vật như cô mới thêm vào thế giới sẽ tự ý phát huy. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng cao bên trời cô lại cảm thấy đơn độc. Cảm giác trống rỗng trước kia đã được lấp đầy bởi trái tim còn đang đập trong lồng ngực nhưng...

Nhìn lên bầy trời quá cao, quá xa cô không nhịn được mà rơi nước mắt. Bản thân cô độc đã lâu khiến cô đôi khi tự hỏi...rốt cuộc ý nghĩa từ gia đình là như nào. Qua bao thế giới cô được cảm nhận hơi ấm gia đình nhưng đều là giả, ngay cả tình cảm kia cũng là dối trá. Cô ước gì có nơi nào...có nơi nào đó mà cô được yêu thương. Bên ngoài cô mạnh mẽ như vậy, thật không dám để ai thấy bộ mặt yếu đuối.

Sáng hôm sau cô vì ánh mặt trời làm cho chói mắt nên dần tỉnh lại. Lại một ngày mới lên, vứt bỏ yếu đuối hôm qua cô giờ mới nhận ra...bản thân vậy mà bị ném thành một kẻ ăn mày? Nhìn bản thân dưới dòng suối mặt mũi nhem nhuốc cô bỗng dưng có chút ba chấm. Không lẽ thân thể này vì quá xinh đẹp nên mới cố tình cải trang để dễ sống sao? Nghĩ tới đây bỗng như cô nhớ ra gì đó...không lẽ hồng nhan bạc mệnh là thật? Cô cũng vì vậy mà bạc mệnh sao? Sau khi nhận ra sự thật chôn dấu hàng ngàn năm nay cô có chút đau lòng ngã quỵ đem khăn tay lau đi giọt nước mặt bên khóe mi.

*Ký chủ tôi mới nhận ra nếu cô bớt tự luyến sẽ xinh đẹp hơn đấy!*

Hệ thống không xem nổi thế giới nội tâm buồn nôn kia của cô liền lên tiếng xen ngang 1 phút bi thương của cô. Cô không phục trong lòng ném cho nó một trái bom.

*Ngươi có thấy bản thân ngươi phiền quá rồi không?*

*Ta nghĩ rằng...ta là hệ thống đáng yêu nhất vũ trụ!*

*Nếu ngươi đáng yêu nhất vũ trụ ta hẳn là cô bé đáng yêu nhất dải ngân hà rồi! Chán ghét!*

Cô cười nhếch môi khẩy hệ thống một cái liền vội chạy. Mô phật! Thế giới biết bao điều đáng sợ mà sao cô lại thấy bản thân với hệ thống ngày càng điên thế này!

*Hệ thống ngươi nói xem...ta thế giới này sao lại nghèo kiết xác rồi?*

*Cô không phải rất thích chơi bạc kiếm tiền sao? Cho cô cơ hội từ dưới đáy xã hội đi lên để biết trân quý đồng tiền, để cho cô trải nghiệm cuộc sống ấy mà!*

*Ta muốn từ chối! Ngươi nói xem ta với ngươi đi qua ít nhất cũng 8 thế giới rồi! Đây là thế giới thứ 9 ngươi tự hỏi lòng xem ngươi có bao giờ cho ta giàu trên 4 thế giới hoặc cho ta giàu đúng nghĩa chưa? Bớt lươn lẹo đi! Muốn dạy ta một thế giới là đủ rồi! Lần hai ta xem như không may, còn lần ba ngươi còn lừa ta cái con khỉ!”

Hệ thống nghe xong cũng chỉ có thể cười cho qua rồi lại bỏ đi off!

Đây là thế giới cổ đại nàng tay cầm một cái bát mẻ đi tới đầu đường làm công việc quen thuộc. Người dân tại đây có vẻ cũng đã sớm quen với sự hiện diện của nàng, một nhũ nương đi qua ném cho nàng cái bánh bao ấm, nàng rối rít cảm ơn. Bỗng từ xa nghe thấy tiếng ai vọng lại còn có cả một nhóm người náo động.

- “Bắt cướp! Người đâu mau bắt tên nhóc đó lại!”

Một tên nhóc vội chạy qua chỗ nàng. Vũ Nhạc vội lui một bước ra sau tránh khỏi việc trọng lực bị lệch mà ngã, nÒ ngờ tên nhóc kia vừa đụng vào nàng liền bị hất văng ra. Nàng có chút ba chấm vội chạy tới đỡ tên nhóc kia dậy. Khi vừa kịp cầm lấy tay tên nhóc kia đám người cũng vội chạy tới. Từ đỡ nàng vội vặn ngược tay thằng nhóc áp xuống.

Từ trong đám quan binh đang vây lấy nàng một kẻ mặc hồng y mắt cười tựa hồ ly bước tới.

- “Ngươi là đồng phạm của kẻ đó?”

- “Đại nhân, mắt người có vấn đề sao? Tiểu nhân là đang bắt cướp giúp người nha! Không ngờ người lại hiểu lầm tiểu nhân, thật đau lòng mà! Uổng công tiểu nhân đã cố gắng làm chuyện tốt giúp người. Mặc cho bản thân sẽ có khả năng bị kẻ đó đâm chết.”

- “Bớt phí lời! Ngươi muốn bao nhiêu?”

- “ Đại nhân, tiểu nhân đâu phải một kẻ không hiểu chuyện? Tiểu nữ là muốn một nửa số tiền này nha!”

Tên hồ ly kia híp mắt nhìn nàng đánh giá từ trên xuống.

- “Ngươi...tham vọng cũng thật lớn. Ngay cả ta mà cũng mặc cả!”

- “Đại nhân! Tiểu nhân còn chưa mặc cả mà!”

Tên hồ ly kia nhìn nàng như vậy có chút hứng thú, ánh mắt ánh lên ý cười.

- “Vậy ngươi nói xem...như nào là mặc cả đây?”

- “Nếu đại nhân đã cho phép tiểu nhân mạn phép. Đại nhân thấy một nửa không được vậy 2/3 thì như nào? Đại nhân tấm lòng rộng lượng, hiểu nữ cũng không ngại 3/4 đâu!”

- “Ta thích kiến nghị này của ngươi. Rất được!”

Hắn phất tay cho tên thuộc hạ cầm lấy túi gấm đem về. Nàng thấy vậy hai mắt liền rực sáng chỉ thấy tên thuộc hạ lấy ra một xu trong túi gấm ấy rồi đem tới đặt vào tay cô. Cô có cảm giác thật ba chấm.

- “Đại nhân, người phải chăng có hiểu lầm gì?”

- “Ta cũng chưa nói sẽ hậu tạ ngươi bao nhiêu, không phải sao? Một xu này...coi như ta cảm tạ ngươi.”

- “Đa tạ đại nhân, đại nhân đi thong thả!”

Nàng rất ngoan ngoãn né khỏi đứa bé nằm bên dưới tránh đường cho tên hồ ly kia đi. Ai nói không thể trông mặt mà bắt hình dong? Tên hồ ly kia là nhân chứng sống rõ nhất, nhìn bản mặt hồ ly của hắn đi. Chậc chậc.

Hệ thống bên trong không thể cố nhịn cười mà cười một tiếng thật lớn khiến nàng đã xấu mặt còn xấu mặt hơn.

*Hệ thống, ngươi đi chết đi! Dám cười ta?*

Hệ thống biết bản thân lỡ tay cười lớn bật mic liền vội tắt. Nhà vừa đi vừa cảm thán.

- “Mấy tên nam nhân dạo này bị sao vậy? Kẻ nào cũng đều lưu manh mặt còn dày hơn cả ta! Hỏi nhân sinh sau này ta nên sống sao đây a!????”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.