Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 272: Chương 272




Nĩ Nĩ bước xuống khỏi lầu nhìn nàng ôn nhu nở nụ cười, nàng nhìn thấy Nĩ Nĩ liền đi nhanh tới lao vào lòng hắn dụi dụi.

- "Mới đi từ sáng tới giờ lại nhớ phu quân rồi!"

- "Ta không biết nàng về sớm vậy, nếu biết ta đã làm thêm vài món!"

- "Chàng nấu ăn sao? Ta liền thấy đói bụng rồi!"

Chử Linh có vẻ nhận ra đôi phu thê nào đó không thèm để tâm tới mình liền ho một chút để đánh tiếng.

- "E hèm!"

Nàng quay qua nhìn tên Ma tôn nào đó nhướng mày.

- "Người muốn về tự về ta không tiễn!"

- "Ta nói rồi, lần này ta đi khảo sát cuộc sống của cấp dưới sẽ không dễ dàng về. Nếu ngươi muốn đuổi ta...ít nhất cũng phải chờ khi ta chán!"

- "Bây giờ Ma giới đang trong lúc phát triển, rất cần người dẫn đầu ở đó để dẫn dắt ma giới đi lên! Người không nên ham vui mà bỏ nơi đó! Ma tôn, người có trọng trách của người trên vai!"

Chử Linh nghe nàng nói khẽ cười.

- "Không sao, ta sẽ dùng truyền âm phân phó cho những người khác! Dù sao trước giờ không có ta họ cũng làm rất tốt!"

- "Dù có vậy phu quân của ta cũng sẽ không thích! Phải không?"

Nàng dùng hai mắt cún con nhìn Nĩ Nĩ, chỉ là lần này lại có chút kỳ lạ! Nĩ Nĩ không những không từ chối mà còn mỉm cười quay lại trấn an nàng.

- "Không sao đâu! Nếu y đã muốn cố chấp vậy thì nàng cứ để y ở lại, bây giờ nàng có đuổi ra sao y cũng không đi đâu!"

Nàng nhìn thấy trấn an của Nĩ Nĩ cũng an tâm phần nào, Nĩ Nĩ nhà nàng không thấy thiệt thòi là được!"

- "Ân, nếu chàng đã nói vậy thì nghe chàng. Mai ta có việc sẽ không ở lại, tên Chử L nhầm! Ma tôn kia thiếp nói thật lòng là ngay cả một chút mạnh mẽ cũng không có! Chàng dạy bảo hắn giúp ta nhé!"

- "Ân! Ta biết rồi, nghe nàng! Nhưng giờ nàng phải đi ăn rồi, nếu không các món sẽ nguội mất!"

- "Đúng rồi! Ma tôn người không ngại ăn món của thường dân nhân giới chứ?"

- "Ngại gì chứ? Ta nếu xác định tới đây xem thử thuộc hạ dưới trướng ta sống thế nào thì đương nhiên không thể không thử tất cả mọi mặt! Đồ ăn cũng vậy!"

Nàng nhếch môi cười, để xem...hắn trụ được bao lâu!

- "Bà chủ! Sao người về sớm vậy?"

A Minh đi đổ nước từ trong hất ra liền thấy nàng có chút ngạc nhiên, lần này bà chủ cũng là đi thật nhanh.

- "Sao vậy? Không hoan nghênh?"

- "Ta không có chỉ là...người lại dẫn thêm nam nhân về đây sao? Mỗi lần người đi ra ngoài đều kéo theo nam nhân trở về, người rắc nợ khắp nơi vậy là không được đâu!"

- "Im miệng! Ta đấm ngươi bây giờ!"

Nàng tức giận muốn xông ra đấm tên A Minh kia một cú nhưng lại bị Nĩ Nĩ giữ lại.

- "Lão công thả ta ra! Ta hôm nay nhất định phải sống chết với hắn!"

- "Nàng ngoan nào, một đấm của nàng đủ tiễn A Minh về với phật tổ rồi. Như vậy ai lo cho nửa giang sơn này của nàng đây? Nàng lại bận việc mỗi ngày đều đi, ta một mình cũng không thể chống đỡ."

Nàng nghe vậy mới "hừ" một tiếng, Nĩ Nĩ cũng mỉm cười thả lỏng nàng. Tên đó thật không khác gì với hệ thống lần đầu gặp nhau với nàng!

*We! Ký chủ lại nói linh tinh rồi nhé! Hệ thống ta đây rất trầm ổn có được hay không? Ta đây chính là mỹ nam tử đó, đâu phải nham nhở như tên kia! Mà không phải hắn cũng là một tay cô dạy nên hay sao?*

*Ngươi hình như nói có chút có lý!*

*Không phải có chút có lý! Mà là vô cùng có lý*

*No no! Ngươi sai rồi, Nĩ Nĩ nhà ta mới là mỹ nam tử, còn là mỹ nam anh tuấn phong lưu tiêu sái nha! Nĩ Nĩ nhà ta mới là trầm ổn!*

Hệ thống im lặng nhớ tới 77-49 lần cô đòi giết Nĩ Nĩ, rồi lại nhớ tới 77-49 lần Nĩ Nĩ mất đi hình tượng mỹ nam tử! Trong kho ảnh của hệ thống nó còn lưu ảnh của tên nào đó bị nhốt ngoài vòng an toàn nổ tung đâu!

Vậy mới nói, nhân sinh thật đáng sợ! Ký chủ của nó yêu vào chính là mù quáng nha! Đã hai kiếp bị đâm mà vẫn không thoát khỏi tội dại trai, chậc chậc nó có nên nói điều này cho ký chủ của nó không đây? Nhìn ký chủ đang ấm êm trong vòng tay người kia, hệ thống liền im lặng.

Nó mới không ngốc như A Minh và tên ma tôn nào đó ở đó ăn cẩu lương đâu!

- "Được rồi, chúng ta vào ăn thôi!"

Bữa cơm hôm đó cũng như mọi lần, Nàng và Nĩ Nĩ gắp cho nhau ăn. Trao cho nhau ngàn ánh mắt yêu thương, tên ma tôn nào đó chính là mỗi lần muốn gắp đồ cho cô đều bị Nĩ Nĩ chặn trước. Rõ ràng là ma tôn sao có thể thua một loài người bình thường đây? Hắn không phục, chỉ là khi nhìn nàng vui vẻ ăn đồ tên kia gắp Chử Linh đành có chút cay đắng và chua xót buông đũa xuống.

- "Ta ăn no rồi!"

- "Ta biết đồ ăn nhân giới sẽ không hợp khẩu vị người mà, vậy nên người tốt nhất hãy mau về ma giới đi. Nơi này, người không nên ở lâu!"

Trước khi hắn đi nàng chỉ nói như vậy, còn đâu là mặc hắn thôi. Đây sẽ là lần cuối nàng nhắc nhở tên Chử Linh đó, dù sao nàng cũng không có thời gian chơi đùa với hắn. Mặc dù nàng cần thế lực của hắn là thật... truyện teen hay

Đêm hôm đó nàng lại nghe thấy tiếng sáo quen thuộc, là của kẻ đó! Nàng mở cửa sổ ra bay tới chỗ có tiếng sáo kia liền không thấy ai, trên mỏm đá chỉ có là một bức tranh với nét chữ quen thuộc.

"Ta sẽ luôn ở cạnh nàng!"

Nàng nhìn tờ giấy tức giận, là nàng đang mặc một bộ giá y quang cảnh quen thuôc ấy. Bức tranh liền cháy rụi trên tay nàng. Khi nàng trở lại nhìn thấy Nĩ Nĩ đang đứng bên cửa sổ nhìn nàng mỉm cười.

- "Là tên đó sao?"

Nàng gật đầu thở dài.

- "Chỉ tiếc là thiếp không thể nào tìm ra hắn, hắn lẻn nhanh quá!"

- "Không sao, hắn đã tìm ra nàng và biết nàng ở đây thì hắn sẽ lại tiếp tục tìm nàng!"

- "Ân, chỉ là thiếp vẫn chưa tìm ra viên đá sự sống!"

- "Nàng an tâm, thời khắc nó tới, nó sẽ tự tới bên nàng!"

Nĩ Nĩ thần bí nói với nàng, thiên cơ bất khả lộ. Nàng cũng không nên hỏi quá nhiều, đêm đó Nĩ Nĩ đem giường kia kê tới cửa sổ. Nĩ Nĩ ôm nàng nhìn tới ánh trăng kia, giờ đã ấm áp hơn rất nhiều. Nàng bất giác ngủ đi, bóng đen kia lại hiện lên. Nĩ Nĩ dùng ánh mắt giao tiếp với hắn, bóng đen kia chỉ nhìn nàng một lúc lâu sau rồi rời đi.

Nĩ Nĩ thở dài...

Dạo này phía thành nam xuất hiện yêu quái hút máu người, đạo hạnh có vẻ rất cao. Một số đạo sĩ tới trấn yêu cuối cùng cũng phải bỏ mạng khiến cho kinh tế của nàng bị hao hụt.

Nàng ngồi trên cây cao nhìn đám tinh linh phía dưới hết tên này tới tên khác thi nhau kể có chút nhức đầu.

- "Các ngươi nói từ từ không được sao? Từng kẻ nói đi, ta đây cũng thật đau đầu mà!"

- "Bẩm vương, thật ra phía nam quả là có một yêu tinh nữ, ả ta luôn dùng bộ mặt thanh thuần câu dẫn nam nhân và hút máu ăn thịt chúng. Bên cạnh ả yêu nữ thường xuyên xuất hiện một nam nhân, không ai biết dung mạo của tên nam nhân kia ra sao. Chúng ta chỉ cảm nhận được hắn vô cùng mạnh."

Nàng nghe vậy liền nghĩ tới đôi cẩu nam nữ nào đó có chút nực cười.

- "A! Đúng rồi, ma nữ kia chính là bị mù đi đôi mắt! Mọi việc đều dựa theo tiếng động và mùi hương, ta có thấy ả săn mồi rồi!"

Một tinh linh già lên tiếng, nàng gật đầu mỉm cười.

- "Các ngươi vất vả rồi! Có thể đi nghỉ!"

Nàng nghiêng người nằm trên chiếc cây nhếch môi.

"Wao, có kịch hay rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.