Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 88: Chương 88




- “Sao có thể chứ! Hắn ta là kẻ điên đấy! Nếu hôm nay các người không đuổi hắn ta đi thì tôi sẽ đánh giá xấu. Tôi là khách VIP ở đây! Các người xem mà làm!”

Cô ta hếch mũi cao cho thấy sự kiêu ngạo của mình. Người quản lý khẽ đưa khăn tay lau mồ hôi.

- “Xin lỗi cô! Chúng tôi không thể làm trái quy định!”

Anh dừng ăn lau miệng đem ánh mắt hóng chuyện nhìn cô ta!

- “Được! Tôi lập tức vote một sao! Tài khoản của tôi có hàng trăm triệu fan! Tôi không tin tôi không làm nhà hàng của các người “

Cô ta đem điện thoại ra nhấn nhấn. Dương Chiêu khẽ cười.

- “Xong chưa?”

- “Ấy! Tên điên này còn ra vẻ? Vì cậu mà nhà hàng này sắp bị phá sản rồi đấy!”

Cô cười cười.

- “Dương Dương anh xem! Anh tính để nhà hàng này bị anh vạ lây sao?”

Cô một bên vừa uống vừa cuốn lấy cô ta xem tin nhắn.

- “Chậc! Cô ta đánh giá rất tiêu cực đấy!”

- “Xin hỏi quý danh của tiểu thư đây?”

Anh nho nhã hỏi cô ta.

- “Hứ! Giờ biết sợ rồi? Tôi là Lãm Tân Như!”

- “Ồ! Là tiểu thư nhà họ Lãm sao?”

- “Thế nào? Giờ anh tự cút hay để tôi cho người đem đá anh ra?”

Anh vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

- “Quản lý! Khai trừ tiểu thư Lãm Tâm Như ra khỏi hội viên VIP! Từ giờ hàng loạt cửa hàng của chúng ta sẽ không nhận tiếp Lãm tiểu thư đây! Cho bảo vệ lên đuổi cô ta đi! Toàn bộ sự việc hôm nay nếu tôi thấy nổi trên mạng lập tức lấy video từ camera đem chuyện hôm nay tung lên! Thật không ngờ Lãm tiểu thư nổi tiếng hiền lành đáng yêu tốt bụng lại ra bộ dạng này!”

Lãm Tâm Như run rẩy.

- “Không thể nào! Không lẽ anh là...”

- “Ngại quá không giới thiệu. Tôi họ Dương tên Chiêu!”

Anh cười khiến cô ta ngã khụy. Không thể nào! Dương Chiêu là quý tử duy nhất nhà họ Dương. Là một trùm trong lĩnh vực bất động sản mà bất cứ ai cũng không dám dây vào!

Cô tò mò nhìn anh. Rất nhanh chóng một đám bảo vệ vào lôi Lãm Tâm Như đi ra. Anh quay lại thấy ánh mắt tò mò của cô khẽ cười hất tay cho quản lý đi ra.

- “Hình như nhà anh rất giàu?”

- “Cũng thường thôi! Không giàu lắm. Tiền chỉ đủ đè chết vài trăm người, tiêu tới vài trăm năm cũng không hết thôi!”

Tấc đất tấc vàng! Nhà anh nắm một nửa già khu đất đắt giá nhất thế giới. Còn chưa kể tới các hòn đảo nhân tạo và một số mảnh đất anh mua chơi...

Nghe xong cô liền rơi vào trầm cảm.

- “Vậy mà hôm đó anh còn kêu em cho anh trúng số...vậy mà hôm đó anh không nỡ mua vé máy bay tới ai cập để em giao tiếp với mấy xác ướp!”

- “Anh nghĩ em chết cũng lâu vậy rồi! Chắc em cũng chưa được học tiếng anh hay ngôn ngữ cổ của họ. Kéo em đi theo cũng....”

- “Ý anh chê em vô dụng đúng không?”

Cô phồng má làm bộ mặt quỷ trước Dương Chiêu. Dám chê cô, cô cho anh khỏi ăn!

- “Gia quy điều thứ nhất! Tối nay em muốn bị đuổi ra ngoài?”

Cô thu lại khuân mặt đáng sợ nhìn Dương Chiêu. Cô sẽ dùng ánh mắt này xiên chết anh!

- “Ấy! Đúng rồi! Em chết lâu như vậy rồi không phải là em rất nhiều tuổi hay sao? Anh nên gọi em bà hoặc cụ gì đó đúng không?”

Anh đứng dậy nhẹ nhàng rời đi. Cô vội vã bay theo anh.

- “Cái này anh đã đầu thai cũng vài kiếp rồi. Nếu vậy sao tính được ai lớn tuổi hơn?”

Cô xoa xoa cằm ngẫm nghĩ. Anh nhìn như vậy khẽ cười.

- “Hơn nữa...em mất lúc bao nhiêu tuổi. Chúng ta tính tuổi khi em mất!”

Cô bĩu môi.

- “Em mất rồi nên bản thân sẽ không thay đổi. Nếu tính như vậy dù bây giờ em hơn tuổi anh nhưng mấy năm nữa không phải thành anh hơn tuổi em sao?”

Dương Chiêu khẽ cười.

- “Thì ra em cũng không quá ngốc!”

- “Hai người bây giờ mới về sao?”

Cô và Dương Chiêu đang vui vẻ nói chuyện liền nghe giọng nói quen thuộc của Tần Lãng vang lên.

- “Ừ! Chúng tôi đi ăn rồi mới về!”

Dương Chiêu quay lưng lại nhìn Tần Lãng ánh mắt có chút lạnh.

- “Ấy Hạ hạ!”

Nữ chính bay từ đằng sau Tần Lãng ra. Cô cười cười vẫy tay với cô ấy. Ầy nhìn đi! Sức hút cp nam nữ chính đó! Hơi một chút liền dính lấy nhau. Nữ chính vui vẻ bám lấy cô.

- “Tôi mới đi qua một cửa hàng mới mở! Đồ ở đó khá đẹp đó! Chúng ta tới đó xem thử đi! Chỗ đó chỉ mở vào ban đêm thôi! Đồ đẹp lắm á!”

Cô bị nữ chính bám lấy muốn từ chối nhưng...

- “Tôi cùng Dương Chiêu cần nói chuyện riêng! Hai người đi đi!”

Tần Lãng mỉm cười nho nhã. Cô có chút do dự nhưng mà nếu Tần Lãng nói đó là chuyện của họ cô cũng không tiện can dự.

- “Ân! Vậy tôi đi đây!”

Cô mỉm cười vẫy tay chào bọn họ rồi cùng nữ chính rời đi!

Sau khi thấy cô cùng nữ chính biến mất Dương Chiêu khẽ cười.

- “Cậu...thích Hạ Hạ?”

Tần Lãng nhìn người bạn của mình cười ngốc nghếch liền không chịu được lên tiếng.

- “Không phải cô ấy rất thú vị sao?”

- “Cô ta là ma đấy!”

Tần Lãng có chút to tiếng.

- “Vậy thì sao? Cậu tính làm gì? Thuê nhà sư về siêu độ cho cô ấy hay là dùng cây Tỏa Linh Đăng vô dụng ấy của cậu hút cô ấy vào? Khiến cô ấy tan biến?”

- “Cậu...đừng tưởng tôi không biết thứ cậu muốn là gì! Rõ ràng ngay từ đầu cậu đã nhìn thấy cô ấy. Vậy mà còn diễn! Rõ ràng ngay từ đầu cậu đã nhắm tới cô ấy...!”

Tần Lãng có chút chột dạ nhìn người “bạn” của mình.

- “Ồ! Nói vậy cậu cũng nhìn thấy cô ấy ngay từ đầu? Vậy...cậu muốn gì? Ngày hôm ấy cậu đã bỏ chạy! Diễn cũng đạt đấy chứ!”

Dương Chiêu cười chế diễu nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không!

- “Chậc! Sao tôi có thể diễn bằng cậu đây! Tỏa Linh Đăng có lẽ là thứ cô ấy nhắm tới! Có nghĩa là cô ấy sẽ không sớm thì muộn đá cậu và về với tôi! Nên đừng làm những gì vượt quá giới hạn! Sau này lúc hai người chia xa cô ấy về bên tôi sẽ dễ dàng nhìn nhau hơn đấy! Nếu không sẽ chỉ có một mình cậu bị tổn thương thôi! Dương Chiêu ạ!”

Tần Lãng nhìn người bạn của mình đang đăm chiêu khẽ cười.

- “Như cậu lúc trước nói! Cô ấy là một hồn ma! Cậu vậy mà lại tranh với tôi?”

- “Rất đơn giản! Tôi cần cô ấy hơn cậu!”

Tần Lãng thật lòng nhìn người bạn của mình. Hắn đã chờ cô rất lâu rồi....

- “Tại sao cậu lại nghĩ cậu cần cô ấy hơn tôi nhỉ?”

- “Tôi đã chờ cô ấy rất lâu rồi!”

Tần Lãng có chút đăm chiêu.

- “Còn tôi lại là người đã ở bên cô ấy còn nhiều hơn cậu đấy! Là người cô ấy nói muốn trọn đời trọn kiếp ở bên!”

Cô ở dưới đất nghe cuộc trò chuyện của hai người họ mà hai mắt mở to có chút không tin nổi tai mình.

*Hệ thống! Ngươi nói xem chuyện này là sao?*

Hệ thống cũng vô cùng hoang mang.

*Mọi dữ liệu đều cho thấy họ hoàn toàn bình thường. Không có gì sai sót mà! Sao có thể chứ! Với lại nếu vậy...họ là ai?*

*Hệ thống! Ngươi có thể bớt ngốc được không? Ta không biết nên mới hỏi ngươi! Vậy mà ngươi còn hỏi ngược lại ta?*

*Cô nghĩ lại xem! Cô có nói muốn trọn đời trọn kiếp bên ai không?*

Cô xoa cằm có chút suy ngẫm.

*Nhiều quá! Ta nhớ không nổi!*. Ngôn Tình Ngược

Hệ thống triệt để yên lặng. Đáng lẽ ra nó không nên hi vọng chút gì về vị nguyên chủ này!

*Được rồi! Tôi sẽ điều tra! Cô vẫn cần phải làm nhiệm vụ đấy!*

Cô gật đầu. Chậc chậc. Cô cảm thấy mình thật giống một vị thần tiên não đó! Độn thổ được, bay được, bị chém đầu mà không chết được vân vân và mây mây được chậc chậc!

Cô muốn nghe tiếp vậy mà họ lại yên lặng tới đáng sợ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.