Cô cầm quả bom lên nhướng mày nhìn hệ thống mỉm cười.
*Nói lại xem?*
*Ký chủ cô thật bạo lực. Đợi tôi chút.* Sau đó một loạt thông tin từ hệ thống tới não cô.
*Cho một bản bên ngoài ngăn tủ trên giường ngủ của tôi đi.*
*Đã*
Lượng thông tin khá lớn khiến cô thật nhức đầu. Cô day cái trán đáng thương. Anh nhìn cô như vậy lòng có chút đánh động.
- “Tố Tố đau đầu sao? Vậy để anh đưa em vào nhé.” Nói rồi anh dìu cô vào nhà cho cô ngồi trên sofa sau đó lật đật chạy đi làm trà gừng cho cô.
- “Em uống đi. Lần này anh thử rồi. Không cho muối vào đâu!” Cô bật cười.
- “Cảm ơn anh. Em cũng đỡ rồi. Mà lúc đó Lam Mặc không giải thích gì cho anh sao?” Lam Thiên day đầu cho cô rồi thở dài.
- “Anh không muốn nghe. Thật ra. Là anh không dám nghe. Vì từ trước tới nay. Chỉ cần là người anh thích đều thích anh ấy. Anh rất đau khổ và rất hận anh ấy. Nên anh chỉ có thể lấy đối địch với anh ấy để giải tỏa nỗi đau trong lòng.” Cô nắm lấy tay anh kéo anh xuống. Sau đó liền ôm anh vào lòng. Cô nói nhẹ trên tai anh.
- “Anh không cần làm vậy. Như vậy....chỉ có bản thân anh bị tổn thương.”
Anh nở nụ cười không rõ vui buồn sau đó liền thở dài.
- “Anh biết chứ. Nhưng nếu không thù địch anh ấy. Ai sẽ nhìn thấy anh? Anh chẳng khác một kẻ vô hình. Em...mãi mãi không hiểu đâu.”
- “Ngốc tử! Em hiểu chứ. Vì em cũng đã từng. Đã từng như anh.” Cô lẳng lặng rơi giọt lệ. Có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ. Giọt nước mắt đầy uất hận. Anh cứng ngắc ôm lấy cô. Anh biết cô đang khóc. Nhưng....anh lại không thể nói. Cô hãy ngưng khóc. Vì anh....anh cũng không thể ngăn được cảm xúc hỗn loạn này. 20 phút sau cô mới ngượng ngùng buông anh ra. Anh mỉm cười xoa đầu cô.
- “Để anh đi hâm nóng lại trà cho em.” Cô gật đầu nhìn anh tiêu sái rời đi. Nhưng tới góc khuất anh liền ôm lưng.
- “Tê hết rồi.” Nói vậy nhưng môi anh lại bất giác mỉm cười.
- “Cũng đã muộn. Em uống nốt trà đi rồi đi ngủ. Mai còn đi làm. Anh về đây.” Anh luyến tiếc nhìn cô tay cầm áo bước ra cửa. Cô đi theo tiễn anh.
- “Anh về cẩn thận nhé!” Cô híp mắt cười. Anh thấy vậy liền không thể khống chế cảm xúc hôn lên trán cô.
- “Ngủ ngon.”
- “An mộng.”
Sau đó cô nhìn bóng anh khuất xa tay bất giác sờ lên trán rồi tủm tỉm cười bước vào nhà. Nhưng không ai biết rằng. Hàn Mặc vẫn chưa hề về mà chỉ ngồi trong xe nhìn về nhà cô. Tất nhiên tất cả những cử chỉ của hai người vừa nãy cũng đã bị hắn nhìn thấy. Tay hắn nắm chặt vô lăng sau đó liền lặng lẽ rời đi.
*Cảnh báo. Nam chính sắp hắc hóa* Cô đang nhâm nhi tách trà nghe tin xíu nữa phun trà.
*Why? Tại sao? Wây sờ ma?*
Hệ thống khinh bỉ nhìn cô.
*Cô cư xử cẩn thận với nam chính. Tránh được né xa ra. Chứ không chơi lại đừng trách!*
*Hệ thống cho xin thêm độ hảo cảm nam chính với ta là bao nhiêu thế?*
*alo alo cô nói gì cơ tôi nghe không rõ. Mạng yếu quá. Phiền cô gọi sau nhé. Hệ thống offline*
Cô im lặng.
*Con mẹ nó hệ thống lăn ra đây cho bà!* Hệ thống nào đó trực tiếp giả chết cùng hệ thống phụ. Cô nhíu mày.
“Hệ thống này có vấn đề.” Cô bước vào phòng nghỉ xem một loạt hồ sơ trên bàn sau đó môi cong lên nụ cười tà mị. Có kịch vui.
Sáng hôm sau.
- “Tố Tố. Chào buổi sáng!” Cô nhìn Lam Thiên trước mặt mỉm cười.
- “Hôm nay anh đi dự tiệc gì quan trọng sao mà ăn mặc lịch thiệp vậy?” Cô đã quen việc anh mặc những bộ đồ thể thao giờ nhìn anh một thân vận vest liền có chút không quen thuộc.
Nhìn anh dường như trở nên chín chắn trưởng thành hơn trước kia rất nhiều. Mái tóc được anh chải chuốt làm lộ ra cái trán cao ngũ quan hiện ra rõ nét. Khác với vẻ ngoài thu hút quyến rũ của Lam Mặc, Lam Thiên lại mang vẻ đẹp của thiên sứ xa đọa. Cô nhìn anh cười xíu nữa thì trụy tim mà chết.
- “Anh đưa em đi làm. Xíu sẽ có bất ngờ cho em.” Anh xoa đầu cô sau đó mở cửa xe cho cô bước vào. Cô liền không khách khí đi cùng anh.
- “Đồ ăn ở ghế sau. Không biết em thích ăn gì liền mỗi quán anh đi qua mua một chút.” Cô nuốt nước bọt nhìn đống đồ ăn đủ cho cô ăn một tuần thở dài.
- “Anh chắc là một chút chứ? Nhưng cảm ơn anh nhé!” Cô mỉm cười thật tươi.
- “Không sao. Dù sao cũng là anh em tốt mà!”
Cô xíu nữa liền cắn lưỡi. =…= Anh em tốt. Ai đó hãy cho cô sức mạnh để có thể hiểu được não anh rốt cuộc chứa những gì được không?
Rốt cuộc sau 30 phút đau lòng cô cũng tới được công ty.
- “Em đi đây bye anh nhé! Để đền đáp bữa sáng tối nay tầm 7 giờ anh qua nhà em đi. Em sẽ nấu bữa cơm cảm ơn.”
- “Ân. Vậy xíu gặp lại.” Cô nhíu mày. “Xíu ư?” Nhưng thời gian gấp gáp không cho cô suy nghĩ nhiều liền trực tiếp đi làm.
- “Lam Tổng. Đây là tài liệu anh cần.” Lam Mặc đẩy kính nhìn cô.
- “Để ở trên bàn. Đúng rồi tôi có chuyện cần nói với cô.” Anh chưa kịp nói xong liền có tiếng gõ cửa.
- “Vào đi.” Lam Thiên bước vào mỉm cười nhìn cô.
- “Xin chào. Lại gặp nhau rồi!”
- “Sao anh lại...”
- “Cậu đây rồi. Giờ tôi nói luôn. Từ giờ Lam Thiên sẽ tới công ty làm nên cô được điều tới làm thư ký cho Lam Phó Tổng. Bắt đầu từ hôm nay.” Cô nghe vậy hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
- “Thật sao?” Hắn nhìn mắt cô sau đó liền cúi đầu tay siết chặt bút nhưng vẻ mặt bình thản.
- “Trông tôi giống đùa giỡn sao?” Cô gật đầu.
- “Vậy tôi sẽ chuyển luôn. Tạm biệt nhé Lam tổng.” Cô vui vẻ đi ra ngoài mặc kệ ai kia tim càng ngày càng lạnh.
“Thì ra Lam tổng muốn ở bên nữ chính. Muốn đuổi mình không muốn mình làm kỳ đà thì nói thẳng đi. Còn bày đặt.” Cô bĩu môi.
Trong khi đó.
- “Thế nào? Hối hận?” Hắn nhếch môi cười lạnh.
- “Không hề.” Lam Thiên nhìn Lam Mặc lắc đầu.
- “Anh cũng thật tàn nhẫn. Vì lợi ích. Tới tình cảm của bản thân cũng không cần. Nếu vậy. Lô hàng kia ba ngày nữa sẽ tới nơi. Đừng làm phiền chúng tôi.” Nói rồi Lam Thiên rời đi. Lam Mặc nhìn cô vui vẻ dọn đồ sau đó cùng Lam Thiên rời đi hai tay siết chặt hơn. Môi hắn bậm ra máu lúc nào không hay. Nhưng vì chiếc ghế chủ tịch được giữ vững....hắn không thể để tình cảm bản thân vướng đường. Hắn sẽ đợi tới khi đuổi được Lam Thiên. Lúc đó kéo cô về bên cũng không muộn.
Hắn vùi đầu vào làm việc. Nhưng không được bao lâu liền theo thói quen ngẩng đầu nhìn về nơi quen thuộc. Nhưng lại thấy một khuân mặt khác. Hắn liền khó chịu mà đi ra.
- “Sao cô lại ngồi đây? Nơi này thiếu chỗ cho cô ngồi sao?” Lạc Vân đang chăm chú làm việc liền nghe thấy giọng nói quen thuộc. Hiếm khi được Tổng Giám đốc bắt chuyện cô ta lấy vẻ e thẹn nhỏ bé bắt đầu nói.
- “Là do chị Tố Tố đã rời đi.”
- “Nếu cô không đổi chỗ ngồi khác. Mai không cần tới.” Sau đó lạnh lùng bước vào. Lạc Vân hai tay siết chặt.
“Lại là Tố Tố. Lúc nào trong mắt bọn hắn cũng chỉ có Tố Tố! Ả ta có gì tốt chứ?”
“Hắt xì!” Con mẹ nó. Đứa nào nói xấu bà đây?
- “Em cảm sao?” Lam Thiên đưa cô khăn giấy. Cô lắc đầu.
- “Sao anh không nói với em anh sẽ tới công ty làm?”
- “Không phải anh nói là bất ngờ sao? Nếu nói ra thì đâu còn là bất ngờ đúng chứ?” Cô gật đầu.
- “Cũng đúng.” Anh xoa đầu cô mỉm cười nhưng ánh mắt lại tối đi.
Có vẻ người anh trai của anh sắp hành động rồi. Anh trai. Em thật mong chờ đấy. Trong khi cuộc chiến sắp bắt đầu. Cô biết nhưng vẫn giả ngây ngô. Vì sao ư? Công cuộc nhiều chuyện của cô không buông tha cho duyên tình ngang trái này nha. Cặp đôi anh em sắp có chiến tranh ngược nhau rồi! Tuy boss cũ của cô là mỏ vàng. Nhưng muốn có ý nghĩ tranh dành con mồi của cô. Cô thà chết cũng không tha đâu!
[Khoan. Cái cuộc chiến của tôi muốn nói và cô đang nghĩ......giống nhau chứ?]