Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 62: Chương 62: Hắc báo (5)




Dư Gia Đường ngồi xổm trên đệm hương bồ trong thiện phòng, Đoạn Cảnh Huyền ngồi đối diện.

“Người xuất gia không nói dối, Liên Hoa, ngươi tự hỏi chính mình thử xem, có phải ăn có chút nhiều rồi không?”

Tiểu hắc báo rống lên một tiếng.

“Người xuất gia không nói dối, vậy anh làm gì phải lừa đám người Mạnh gia đó chuyện anh họ Ngụy, còn là con trai của Thiện Châu Tri Phủ?”

Dư Gia Đường từng nghe được Mạnh Minh An lén kêu y là “Cảnh Huyền”, trong ngầm hai người còn thường thường trao đổi thư từ, cũng không phải là Dư Gia Đường cố ý muốn xem thư từ của y, mà là hòa thượng không có phòng vệ với anh trong hình thái báo nhỏ, thỉnh thoảng còn để anh ngậm cái bút nha, lấy cái chặn giấy gì đó nha.

Bởi vậy không tránh được sẽ nhìn thấy một ít chữ, thấy được chữ “Đoạn”, còn có “Phụ hoàng” linh tinh.

Trước kia khi làm nhiệm vụ, Dư Gia Đường sẽ được trực tiếp dạy dỗ hệ thống ngôn ngữ văn hóa của thế giới nhiệm vụ lúc đó, tuy rằng hết thảy thông tin của thế giới này đều bị che dấu, nhưng công năng này vẫn không có bị lược bỏ đi, cho nên chữ trên thư anh đều nhận ra được.

Dư Gia Đường không xác định được Đoạn Cảnh Huyền có phải là quan hốt phân của anh hay không, nhưng nếu như y không phải là quan hốt phân của anh, vậy cho dù có ở chung với đối phương, trị số nhiệm vụ cũng sẽ không thay đổi.

Hiện tại anh đang chờ bốn trị số nhiệm vụ lớn biến động. Ngoại trừ giá trị chúc phúc và giá trị hảo cảm tổng hợp giống nhau đều chỉ có thể xuất hiện vào cuối nhiệm vụ, thì giá trị ăn ý và giá trị sủng ái đều sẽ ngoi đầu ở giai đoạn trước.

…… Đương nhiên, ngoại trừ tình huống đặc thù.

Thế giới trước Dư Gia Đường đạt được khá nhiều trị số bốn hạng nhiệm vụ, nhưng tại thế giới này bởi vì nhiệm vụ che giấu đặc thù nào đó, mà bị đóng lại, không thể sử dụng được, cho nên cũng không có cách nào dùng giá trị ăn ý để tăng mạnh năng lực câu thông giữa bọn họ được. Hơn nữa anh cũng không thể xác định Đoạn Cảnh Huyền có phải là quan hốt phân của anh hay không.

“Ngươi cảm thấy mình ăn không nhiều lắm sao?” Đoạn Cảnh Huyền nhìn báo nhỏ cứng cổ rống với y.

Dư Gia Đường: “So với trước kia, hiện tại lượng cơm ăn của tôi đã rất khống chế rồi đó.” Vốn dĩ sau khi cải tạo thân thể sẽ cần hút vào rất nhiều năng lượng, ăn nhiều một chút cũng là việc cần thiết.

Còn chuyện “Người xuất gia không nói dối” gì đó, anh là một con báo, càng không phải là báo xuất gia, còn quản cuống meo nó không nói dối nữa à?

Đoạn Cảnh Huyền nghe không hiểu tiếng hô của hắc báo, nhưng từ biểu tình cùng ánh mắt của nó mà xem, liền biết ngay, đối phương cảm thấy phi thường đúng lý hợp tình đối với sức ăn của mình.

Hiện tại Dư Gia Đường chỉ là một bé hắc báo bảo bảo, đang mọc dài thân thể, ăn được nhiều là chuyện tốt, nói không chừng còn có thể ăn thành một con báo đực uy vũ thì sao?

Loài mèo lớn giống như loài báo thế này, rất khác biệt với mèo nhà bình thường, không có gien mập mạp gì, thuộc loại dù lượng cơm ăn lớn thì cũng sẽ không mập, quan trọng nhất chính là “Màu đen nhìn qua gầy”!

Thật vất vả mới có được thân thể hiện tại, là cái loại “Ăn không mập” còn cả “Nhìn qua gầy”, Dư Gia Đường đương nhiên là phải nắm chắc lấy cơ hội, ăn uống thả cửa rồi.

Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền “Tâm sự” xong, lượng cơm dùng không những không có giảm bớt, ngược lại còn ăn nhiều thêm.

Lại qua nửa tháng, lão ngự trù lần nữa tìm tới Đoạn Cảnh Huyền, “Huyền An đại sư, thức ăn của Liên Hoa đều là thịt, các tiểu sư phụ khác không tiện động tay được.”

“Cơm canh của nó bình thường đều do ta tự mình chuẩn bị tốt từng bước trình tự, nhưng hiện tại nó ăn có chút nhiều, tuổi ta lại lớn nữa, ngài xem có thể tìm một trợ thủ giúp việc bếp núc từ dưới chân núi lên phụ ta được hay không?”

Khi lão ngự trù nói chuyện, Dư Gia Đường đang nằm trên đệm hương bồ, trước mặt đặt một cái mõ, sau đó dùng móng vuốt ôm mõ gõ từng cái ở bên trên.

Đây là kỹ năng mới mà gần đây Đoạn Cảnh Huyền dạy cho anh, gõ mõ.

Ngay từ đầu lúc y niệm kinh, hắc báo chỉ cần rống theo là được rồi, hiện tại lại bắt gõ mõ theo, còn không thể đập loạn, phải có tiết tấu.

Dư Gia Đường cũng thiệt tâm mệt.

Công phu dưỡng khí của Đoạn Cảnh Huyền là nhất lưu, nghe vậy thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, không có chút biến hóa nào.

“Được, ta sẽ bảo Tuệ Linh xuống núi hỗ trợ tìm kiếm thêm mấy người giúp việc bếp núc tới, tiền tiêu vặt sẽ lấy từ chỗ ta.”

Lão ngự trù nghe vậy liền rất cao hứng: “Thật cám ơn Huyền An đại sư!” Trời mới biết trong hơn một tháng hắc báo vào trong chùa này, ông đã kiên trì tiếp tục làm việc kiểu gì, mỗi ngày đều mệt đến eo già suýt đứt.

Nếu có thêm mấy người trợ thủ, ông làm đồ ăn có thể bớt việc hơn rất nhiều.

Lão ngự trù trước khi đi, còn từ ái nhìn thoáng qua hắc báo đang gõ mõ thường thường còn rống lên hai tiếng một cái.

“Huyền An đại sư đặt cho nó cái tên ‘Liên Hoa’ này, đặt thật là hay, Liên Hoa thật sự là càng ngày càng có phật tính. Ta sống đã lâu như vậy rồi, còn chưa từng gặp qua báo biết gõ mõ đâu!”

“Hắc báo là linh vật trong trời đất, lời này quả nhiên không giả!”

Đoạn Cảnh Huyền nhìn về phía báo nhỏ đang “Nghiêm túc” niệm kinh gõ mõ, bốn mắt giao tiếp, ngừng một lát, hòa thượng cúi đầu, chắp tay trước ngực, niệm một câu phật hiệu.

Dư Gia Đường: “……” Này là có ý gì? Lúc này không phải anh hẳn là nên theo sau khen tôi hai câu sao? Niệm một câu phật hiệu, là muốn gây sự?

Đoạn Cảnh Huyền tiễn lão ngự trù đi, cũng không nhiều lời cùng con hắc báo kia, chỉ là lại bắt đầu niệm kinh với nó, vẫn luôn niệm mãi cho dù nó có không kiên nhẫn mà gầm nhẹ lên cũng không dùng.

“Tu hành ở trong lòng, không ở thân. Liên Hoa, dục vọng ăn uống, không thể phóng túng. Mỹ thực món ăn trân quý, hưởng qua là được rồi, tham nhiều chỉ sẽ làm hỏng tu hành.”

Dư Gia Đường cười lạnh trong lòng, Đại hòa thượng, dù anh có nói đến cao lớn hơn đi nữa, đường hoàng hơn nữa, tôi cũng có thể nghe ra được, những lời này của anh kỳ thật chỉ có một ý tứ —— chính là bảo tôi ăn ít chút.

“Trẫm sẽ không nghe anh.”

“Trẫm còn đang tăng thân thể.”

Dư Gia Đường vừa gõ mõ vừa gào thét, đã bắt đầu nghĩ đến bữa tối ăn cái gì.

Hiện tại Dư Gia Đường còn chưa thể bắt được con mồi quá lớn, chỉ có thể bắt được gà rừng thỏ hoang linh tinh, thế giới này tường viện phổ biến thấp bé, Phật môn cổ tháp cũng là như thế.

Bình thường loài báo có thể nhảy cao tới ba mét, tuy rằng hiện tại Dư Gia Đường vẫn chỉ là một con báo con, nhưng thân thể anh đã trải qua cải tạo, nhảy qua cái tường viện là không thành vấn đề.

Nhưng từ lần trước anh trèo tường xảy ra chút vấn đề, Đoạn Cảnh Huyền liền cấm anh lại leo tường nữa. Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là anh không cẩn thận bị rêu xanh trên tường làm trượt một chút, mặt đập trúng tường.

Cơ mà mặt anh đen, thân thể lại khỏe mạnh, đập một chút kỳ thật cũng không có việc gì, nhưng không biết là tại sao, vẫn bị Đại hòa thượng cẩn thận phát hiện được, bị nhốt trong phật điện, cùng y cùng nhau niệm kinh hai ngày hai đêm.

Ăn cơm đương nhiên cũng không có thịt, toàn là thức ăn chay, lại còn đặc biệt ít.

Từ rày về sau, Dư Gia Đường liền thành thành thật thật đi cửa chính, kiên quyết không chơi soái trèo tường.

“Liên Hoa ca? Lại muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn à? Hôm nay có thể mang chút nấm trên núi về cho tiểu đệ được hay không?” Tiểu tăng thủ vệ là một tiểu thiếu niên mười mấy tuổi, pháp hiệu Hư Triệt, trời sinh đã có một gương mặt tươi cười, môi hồng răng trắng cực kỳ tú khí.

Hơn nữa rất biết làm việc, miệng ngọt. Ít nhất Dư Gia Đường rất vừa lòng với câu “Ca” của cậu ta.

“Mỗi lần đều ăn mấy loại nấm đó thì có gì thú vị chứ, cho dù người xuất gia không thể ăn thịt, nhưng trên núi vẫn có rất nhiều đồ vật có thể ăn được mà. Anh thuận tiện mang đồ khác cho cậu cho.”

Dư Gia Đường biết đối phương nghe không hiểu, nhưng vẫn theo thói quen kêu to vài tiếng với cậu ta.

Hư Triệt theo thường lệ đeo một khối đồng thau có khắc hoa văn huyền diệu lên trên cổ hắc báo, sau đó nó cắn lấy dây thừng buộc sọt nhỏ, mang đi.

Không biết có phải bởi vì trên Linh Phật Sơn có “Phật khí” hay không, sinh linh trên núi, bao gồm cả cỏ cây, đều mọc cực kỳ tốt, một ít cổ mộc đại thụ, so với mấy cây đại thụ nhìn thấy ở mấy con sông lớn lưu vực hay rừng rậm nguyên thủy ở thế giới hiện đại trước kia của Dư Gia Đường thì còn cao lớn hơn nhiều, mười phần kinh người.

Còn có những loài động vật nhỏ nữa. Rất khôn khéo, nếu đổi thành con báo nào ngu một chút, thật đúng là đừng hòng bắt được chúng nó.

Báo là cao thủ leo cây, hiện tại Dư Gia Đường lại không mập, nên leo cây cực kỳ lưu loát. Anh dựng đứng cái sọt, sau đó nhảy lên cây, dùng móng vuốt dùng sức vỗ đập quả hạnh trên cây.

Thời tiết này, quả hạnh đã chín rồi. Chẳng qua quả hạnh trên Linh Phật Sơn này, cùng với những quả hạnh mà anh biết, nhìn bề ngoài có chút khác nhau.

Màu sắc nhạt hơn rất nhiều, vỏ trái cây hơi cứng, hương vị thịt hạnh ngọt lành lại mọng nước, trong quả không có lõi, chỉ có một hạt quả nhỏ.

Ăn quả hạnh bình thường sẽ nóng người, nhưng lúc ăn, chỉ cần ăn luôn hạt quả hạnh có hương vị hơi đắng này, liền sẽ không nóng người nữa.

Hòa thượng trong chùa đều thích ăn loại quả hạnh này, đáng tiếc bọn họ không biết leo cây, cây hạnh lại quá mức cao lớn, không có chút biện pháp đặc thù, căn bản là không thể hái được chúng nó.

Dư Gia Đường sức lực lớn, lúc đập nhánh cây còn biết khống chế lực đạo, không thể dùng sức quá mức, bằng không nhánh cây rất có thể sẽ bị gãy ngang, đến lúc đó lại phải leo xuống nhặt từng quả. Bình thường một móng vuốt của anh đi xuống, là có thể đập cho quả hạnh nát nhừ, rất lao lực, cho nên anh tình nguyện lúc đập cây thì cẩn thận hơn một ít.

Đợi sau khi trong sọt đã lọt vào đại khái hơn trăm quả hạnh, Dư Gia Đường mới dừng móng vuốt, từ trên cây nhảy xuống, lại đến gần đó bắt mấy con thỏ hoang gà rừng, còn bắt mấy con chim xám hình thể không lớn không nhỏ.

Loại chim này toàn thân xám trắng, ở trên núi tùy ý liền có thể thấy được, có rất nhiều thiên địch, ngu ngu ngốc ngốc, tốc độ cũng không nhanh, nhưng có một cái sở trường, đó chính là sinh sôi nẩy nở đặc biệt mau.

Anh đã quan sát qua, một con chim xám non ngu ngốc sau khi sinh, không đến nửa tháng liền sẽ trưởng thành thành chim lớn, cụ thể sẽ gây giống hậu đại trong thời kỳ nào, anh còn chưa rõ ràng lắm, nhưng lấy tốc độ trưởng thành của chim non, nghĩ chắc hẳn cũng sẽ không cách quá lâu.

Ở trên núi này chỉ cần là động vật ăn thịt, cơ bản đều là thiên địch của loài chim này, nhưng số lượng chim ngốc vẫn cứ đang chậm rãi gia tăng.

Dư Gia Đường cảm thấy bản thân rất cần thiết phải cống hiến một phần lực lượng vì cân bằng sinh thái ở Linh Phật Sơn. Cho nên mỗi lần lên núi anh đều sẽ bắt rất nhiều con chim xám ngốc.

Khi lão ngự trù còn ở trong cung, thường dùng chim cút ngon để hầm canh. Nhưng ở trong cổ tháp này, không thể ăn thịt, ông đã rất lâu chưa hầm qua rồi.

Từ sau khi Đoạn Cảnh Huyền mang hắc báo trở về, lão ngự trù liền dần dần nhặt lại tay nghề làm những món ăn thịt đó. Còn một món yêu thích, không dùng chim cút để hầm canh, mà sửa thành dùng chim xám.

Khác với những loại cầm điểu tẩu thú khác, loại chim này càng là chim lớn, chất thịt lại càng non, Dư Gia Đường bắt đều là chim lớn.

Dư Gia Đường bắt chim xong, lại đi đến phía dưới một cây đại thụ khác hái nửa cái sọt các loại nấm dùng để ăn.

Cảm giác của động vật tại một phương diện nào đó đều nhạy bén hơn nhân loại, Dư Gia Đường chưa từng học qua cách phân biệt nấm không độc, nhưng thời điểm anh nhìn thấy nấm, theo bản năng liền có thể phân ra được, loại nào có thể ăn, loại nào tốt nhất là không nên tới gần.

Ngoài ra anh còn túm một ít rau dại.

Nói đến cũng thật là chua xót, công phu phân biệt rau dại của anh, chính là có được lúc ở Phương gia, bị Diêu Thị luyện ra.

Diêu Thị không có việc gì liền thích dạy anh làm thế nào để hái được rau dại, dường như trong mắt đám người bọn họ, hắc báo thông linh, cho nên có thể học được tất cả mọi chuyện vậy.

Quả nhiên là logic không thể hiểu nổi của người cổ đại mê tín.

Thu hoạch được một sọt đồ, còn có đống lớn con mồi khác, Dư Gia Đường dùng móng vuốt cào cào khối đồng thau trên cổ —— đây là phương thức đưa tin đặc thù trong chùa, rất thần kỳ, dù sao Dư Gia Đường cũng không thể hiểu được nguyên lý.

Anh thông báo cho tiểu sư phụ trong chùa đến chỗ này hỗ trợ chuyển đồ, hiện tại hình thể của anh còn nhỏ, cơ mà cho dù có đổi thành báo lớn đi nữa, muốn chuyển nhiều đồ như vậy trở về chùa, cũng rất là khó khăn.

Ngồi xổm tại chỗ chờ đám người tới, anh nhìn quả hạnh trong sọt quả mà phát thèm, muốn ăn trước một viên cho đỡ thèm, mới vừa hạ miệng, anh đột nhiên ngửi được từ trong không khí một cổ hương vị không giống bình thường.

Mùi vị mang theo tanh hôi nhè nhẹ.

Dư Gia Đường lập tức nuốt xuống quả hạnh trong miệng, bắt đầu cảnh giác, thú đồng vàng kim bình tĩnh quan sát rừng cây cỏ cây bốn phía, không buông tha một tia dị động nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.